“Lão tiền bối đang muốn nhắc đến Nguyệt Loan sao?”, Khương Hy hỏi.
Thần Cơ lão nhân nhìn hắn một hồi, hai mắt vẫn bình đạm như cũ nhưng trong lòng thế nào thì khó nói. Lão là thiên hạ đệ nhất thần toán, tâm cơ cực kỳ sâu, dễ gì lại để cảm xúc của mình biểu lộ ra bên ngoài. Lão mỉm cười đáp:
“Lão phu không tự nhận mình biết nhiều nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tiểu hữu đã có thể đoán ra thì xem chừng chủ mạch của Thiên Nguyệt Tông thực sự đã hoàn toàn tiếp nhận tiểu hữu rồi, có điều, Nguyệt Loan có vẻ như chưa chấp thuận thì phải.”.
Khương Hy mỉm cười không đáp, mặc lão muốn nghĩ sao thì nghĩ, hắn chỉ muốn biết câu trả lời thôi. Trong tứ phương thần thú năm xưa, Nguyệt Sư cùng Nguyệt Loan là hai thần thú biểu lộ rõ ràng nhất về việc muốn tìm người thừa kế Thiên Nguyệt Tông, cho nên tuyệt đối sẽ là đối tượng dễ nói chuyện nhất.
Nhìn vào cách Nguyệt Sư đối đãi với hắn là có thể hiểu được rồi, hận không thể nâng niu như nâng trứng. Nguyệt Loan có lẽ cũng không khác nhiều lắm đâu. Chưa kể, nếu bên người tồn tại một sinh vật cấp bậc Yêu Hoàng đi cùng thì hắn có thể hành động không cần cố kỵ gì nhiều.
Lão nói Nguyệt Loan chưa chấp nhận hắn, đó là chuyện tạm thời vì lão không nắm được tung tích của những người còn lại, chỉ biết vạn năm qua, Nguyệt Loan không đi tìm người kế vị cho Thiên Nguyệt Tông thôi. Và hắn cũng tin tưởng rằng, những người biết được chuyện của Nguyệt Loan hiện nay cũng đang nhìn chằm chằm vào, chờ đợi ngày hắn hiện thân. Thiên Nguyệt Tông quật khởi nhất định sẽ dẫn đến không ít phiền phức cho cán cân quyền lực hiện tại của Huyền Đô Đại Lục, các thế lực không để ý thì không được.
Trông thấy Khương Hy không trả lời, Thần Cơ lão nhân lại càng hài lòng, biểu hiện như thế này mới đúng, không bị lời nói bên ngoài ảnh hưởng thì về sau mới có thể làm đại sự. Lão càng ngày càng muốn hắn làm đồ đệ rồi. Lão nói tiếp:
“Nguyệt Loan hiện nay đang ở trong Vạn Thú Sơn Mạch, được một thế lực bí ẩn chấp thuận cho sinh sống cùng, còn cụ thể là thế lực nào thì tạm thời lão phu không thể nói cho tiểu hữu biết được”.
Nghe vậy, trong lòng Khương Hy có hơi động, mọi chuyện trên đời này đều có liên kết đến nhau một cách ngoài sức tưởng tượng. Dạo gần đây, hắn để tâm nhiều nhất chính là Vạn Thú Sơn Mạch, nhất là Vạn Thú Khương thị, bây giờ lão lại đề cập đến một thế lực bí ẩn thì hắn không khỏi nghĩ đến gia tộc của hắn.
“Sẽ không trùng hợp như thế chứ?”, hắn thầm nghĩ.
Hắn trầm mặc một đoạn thời gian khá lâu, sau đó hỏi lại:
“Chân đang muốn nói đến Yêu Cung hay Vạn Thú Khương thị?”.
Lời vừa ra, động thái uống trà của lão đột nhiên bị khựng lại giữa không trung, hai mắt lão lóe lên một tia tinh quang rồi nhìn chằm chằm vào hắn đầy hứng thú, lão mỉm cười nói:
“Tiểu hữu đã biết về gia tộc của mình rồi sao?”.
Chậc, lão già này lại tiếp tục nhìn vận mệnh của người khác rồi.
Khương Hy bảo trì gương mặt như cũ, trong lòng âm thầm tính toán một chút. Thần Cơ lão nhân rất đáng sợ, chỉ cần để lão nhìn thấy được thôi lão hoàn toàn đủ sức nhìn thấu quá khứ cùng vận mệnh tương lai của một người. Tạo nghệ của lão tại Thiên Cơ đạo cực kỳ kinh khủng, toàn bộ Đại Lục không ai dám qua mặt được lão ở con đường tu hành này.
Lão nhìn thấy được quá khứ của hắn thì nhất định sẽ biết được tại sao hắn lại bị chia cắt khỏi gia tộc, phải đơn côi sinh hoạt như một nô lệ trong suốt mười lăm năm liền. Kỳ thực, hắn không muốn quá khứ này của hắn bị người ngoài biết được nhưng sự việc không phải do hắn nắm giữ. Lão đã muốn nhìn thì hắn cũng chẳng thể cản được.
Trầm mặc một hồi, hắn nói:
“Vãn bối có nghe trưởng bối trong mạch nói, chỉ là người không nói quá chi tiết, chỉ bảo về sau có dịp thì đi Vạn Thú Sơn Mạch một chuyến”.
Thần Cơ lão nhân gật đầu, lão mỉm cười đáp:
“Trưởng bối của tiểu hữu nói không sai, chuyện này vẫn nên để tiểu hữu tự mình tìm hiểu thì tốt hơn, đến lão phu cũng không thể tính toán sâu hơn trong chuyện này. Bên cạnh đó, tiểu hữu nói không sai đâu, Nguyệt Loan là đúng đang ở trong Vạn Thú Khương thị”.
Khương Hy nghe xong liền âm thầm ghi nhớ lại trong đầu, để tìm đến Nguyệt Loan, về sau đúng là không thể không về gia tộc một chuyến rồi. Mặt khác, Nguyệt Loan ở nơi đó có vẻ như không đơn giản chỉ là vô tình, hắn có cảm giác Nguyệt Dương đã tính đến chuyện hắn là ai từ một vạn năm trước nên đã có sắp xếp sẵn.
Mặc dù hắn không chắc liệu suy đoán này có đúng không nhưng nếu đã nó đúng thì Nguyệt Dương quả thực là một lão bất tử cực kỳ đáng sợ, chỉ nên là đồng minh, tuyệt đối đừng bao giờ trở mặt thành thù. Với khả năng toán mệnh thiên cơ siêu cường này, có khả năng lão còn mạnh hơn cả Thần Cơ lão nhân nữa cũng nên.
Suy tư một hồi, hắn nói:
“Đa tạ chân nhân đã xác nhận giúp vãn bối. Mặt khác, vãn bối còn hai chuyện tò mò không rõ, nếu có thể, mong chân nhân giải đáp cho”.
“Không vội, không vội, lão phu còn rất nhiều thời gian, tiểu hữu cứ thong thả, dù sao lão phu cũng không có ý định che giấu hai chuyện kia của tiểu hữu”.
Hai mắt Khương Hy lấp lóe một chút, hắn hỏi:
“Chân nhân biết vãn bối muốn hỏi chuyện gì sao?”.
Thần Cơ lão nhân cười hiền hòa, lão đưa tay lên vuốt chòm râu của mình một vài cái rồi nói:
“Không quá khó đoán, một chuyện là về bản chất của Vạn Thú Khương thị, một chuyện là về giới hạn toán mệnh thiên cơ của lão phu, đúng chứ?”.
Lời vừa ra, trong lòng Khương Hy liền lộp bộp mấy tiếng, lão già này quả nhiên đáng sợ, chuyện bản chất của Vạn Thú Khương thị thì đúng, hắn vẫn luôn tò mò về vấn đề này nhưng giới hạn toán mệnh thiên cơ của lão thì hắn chỉ mới nghĩ cách đây mấy giây thôi. Ấy vậy mà lão đã phát hiện ra được rồi.
Quả nhiên, thiên hạ đệ nhất thần toán không phải là hư danh.
Hắn thở dài một hơi, hai tay lập tức tạo thế hành lễ rồi khom người đáp:
“Chân nhân liệu sự như thần, vãn bối bái phục”.
“Không cần nâng lão phu cao quá đâu, mấy lão quái vật bên chủ mạch của tiểu hữu cũng không phải dạng đơn giản”, Thần Cơ lão nhân mỉm cười nói.
Khương Hy nghĩ có lẽ ‘lão quái vật’ trong miệng lão là Nguyệt Dương, nhưng cũng không chắc lắm, hắn chưa từng thấy cách nói này của lão bao giờ. Từ một câu này của lão, hắn có thể cảm nhận được một chút phiền nhiễu ở trong. Loại phiền nhiễu này không phải là vì lão chướng mắt với chủ mạch của Thiên Nguyệt Tông, mà nó giống như thể lão không thể nhìn thấu được hoàn toàn vào chủ mạch vậy.
Có điều, chuyện tìm hiểu sâu này tạm thời quá sức với hắn nên hắn sẽ không để tâm đến, nếu không lại đau đầu thì mệt, mặt khác, lại còn dễ gây sự chú ý cho lão nữa. Để ai chú ý không biết nhưng nếu để cho Thần Cơ lão nhân để ý thì phiền phức không hề nhỏ đâu.
“Vậy bản ý của chân nhân như thế nào?”, hắn lễ phép hỏi, tiện thể cũng nâng ấm trà lên rót cho lão một chén.
Thần Cơ lão nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp:
“Không thành vấn đề, chuyện này cũng không cần thiết phải giấu, không có ý nghĩa”.
Nói xong, lão cầm lấy chén trà vừa được rót lên ngang miệng rồi từ tốn nhấp nhám cho trơn cổ họng. Cảm nhận được nhiệt độ vừa phải này, lão gật nhẹ đầu đầy hài lòng rồi nói tiếp:
“Chuyện đầu tiên, về bản chất của Vạn Thú Khương thị, lão phu biết tiểu hữu đinh ninh chuyện này từ lâu, tam ẩn không phải là con người, bất cứ ai khi biết lần đầu đều sẽ choáng ngợp không ít, huống hồ là chính tiểu hữu, người đã rời xa gia tộc được năm mươi năm.
Trong tam ẩn, Vạn Thú Khương thị vốn có hai thân phận, một là ‘không phải con người’, hai là ‘một biểu tượng’. Chuyện này tạm thời tiểu hữu có thể không hiểu nhưng về sau khi tiểu hữu tìm đến Khương thị thì nhất định sẽ hiểu lời lão phu nói hôm nay.
Vạn Thú Khương thị được khai sinh từ một vị thủy tổ của tộc loài được gọi là Mị Linh Tộc. Mị Linh Tộc có dáng vẻ bề ngoài khá giống con người nhưng cấu trúc xương khớp lại khác, số lượng xương khớp trên người Mị Linh Tộc nhiều hơn người bình thường rất nhiều, từ đó, thọ mệnh cũng cao hơn.
Hơn nữa, bộ tộc này lại sở hữu khả năng miễn nhiễm với mị công cùng dục công trời sinh trong thiên hạ. Nếu tộc nhân nào của Mị Linh Tộc cũng tu luyện mị công cùng dục công như tiểu hữu đây thì Vạn Thú Khương thị thực sự có thể đi ngang thiên hạ mà không cần nhìn lấy sắc mặt của bất cứ kẻ nào”.
Vừa nói, Thần Cơ chân nhân vừa dùng chân nguyên của bản thân để diễn hóa ra sự khác biệt về cấu trúc xương của con người và của Mị Linh Tộc. Nói thật thì rất trực quan, Khương Hy hoàn toàn có thể mường tượng ra được chính bản thân mình khác con người nhiều đến thế nào.
Tuy nhiên . . . có một chuyện mà đến giờ hắn vẫn cảm thấy không được đúng lắm.
“Bẩm chân nhân, người nói Mị Linh Tộc có thọ mệnh cao hơn con người nhưng tại sao vãn bối lại cảm thấy thọ nguyên tăng trưởng của mình vẫn giống hệt như nhân loại?”, hắn hỏi.
Đây chính là chỗ mâu thuẫn rõ ràng nhất hắn nhìn ra từ những gì Thần Cơ lão nhân nói so với những gì hắn trực tiếp cảm nhận được.
Thần Cơ lão nhân không cảm thấy quá ngạc nhiên với câu hỏi này, bởi lão biết, người nhạy cảm như hắn kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra điểm không đúng thôi. Chỉ có điều, trong trường hợp này, chính hắn mới là điểm không đúng ở đây.
Lão nói:
“Tiểu hữu không cần cảm thấy ngạc nhiên, theo những gì lão phu thấy được thông qua vận mệnh của tiểu hữu, ngay từ nhỏ, huyết mạch Mị Linh Tộc của tiểu hữu đã bị một cường giả phong bế lại rồi, cần phải giải khai lại một lần nữa”.
Nghe vậy, trong đầu Khương Hy đột nhiên xuất hiện một đợt sét đánh ngang trời, toàn thân cố định ngay tại một chỗ, hô hấp tạm thời không thông. Hai mắt hắn mở to ra đầy ngạc nhiên, như thể chuyện vừa rồi thật sự rất khó tin.
Bị một cường giả phong bế?
Hắn sao?
Sao đột nhiên lại bị cuốn vào bên trong một âm mưu rồi?
Đáng sợ hơn là hắn còn không có chút khái niệm nào về âm mưu này, chưa kể lúc trước hắn đã từng kém chút đổi mạng mình để nhìn thấu tương lai hz9S2 rồi, hắn không hề thấy bất cứ âm mưu nào hiện hữu cả, ngoại trừ một bóng đen cực kỳ hắc ám luôn luôn phủ lên người hắn.
Bóng đen hắc ám đó đến tận giờ vẫn luôn là bí ẩn với hắn và hắn chưa bao giờ quên, đúng hơn là không thể nào quên được, bởi vì bóng đen đó tọa lạc ngay giữa con đường tu đạo của hắn, nếu hắn không gạt bỏ nó thì hắn không cách nào tiến lên được.
Hay bóng đen đó là người đã phong bế huyết mạch của hắn?
Cũng có khả năng lắm.
Hắn khoanh tay trước ngực rồi chống cằm đầy suy tư một hồi rất lâu, trong đầu cân nhắc nhiều trường hợp, đồng thời cũng sắp xếp lại mọi thứ mà trước kia hắn đã từng toán mệnh ra. Mục đích của hắn là dựa vào ký ức để tìm kiếm manh mối.
Khương Hy làm người tự do không bị ước thúc từ lâu đã sớm quen, tuy rằng vẫn còn chút quy củ quấn chân hắn nhưng chung quy lại cũng không thực sự ảnh hưởng hắn quá nhiều. Bây giờ đột nhiên lại lòi ra chuyện hắn đang là quân cờ trong bàn cờ của một kẻ khác thì làm sao hắn bình tĩnh nổi.
Phải nhanh chóng tìm cách ứng phó mới được.
Một hồi sau, hắn đứng dậy khom người hành lễ với Thần Cơ chân nhân, bộ dạng phi thường thành kính.
“Đa tạ chân nhân đã nhắc nhở, vãn bối sẽ không quên ơn này”.
Không cần biết Thần Cơ lão nhân lần này đến đây với mục đích gì nhưng với một lời trước đó của lão, hắn nhất định phải thành tâm cảm tạ lão đã nhắc nhở cho hắn biết trước. Đây không phải chuyện nhỏ, nó ảnh hưởng rất rất nhiều đến con đường tu đạo của hắn sau này.
Thần Cơ lão nhân tùy ý phất tay, lão nói:
“Không cần thiết phải trịnh trọng thế, tuy rằng huyết mạch bị phong bế nhưng trước đó, ngươi đã sớm mượn được một phần sức mạnh huyết mạch từ lúc nhỏ. Nhờ có nó, ngươi mới thành công cải tạo lại được thể chất của mình. Nếu để lão phu đánh giá kỹ càng thì thể chất của ngươi hiện nay . . . đã mạnh hơn so với thể chất thông thường của Mị Linh Tộc”.
Nghe vậy, hai mắt hắn liền lấp lóe lên một chút, hắn lại nghe thấy thêm một điểm thú vị nữa rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm