Huyền Lục

Chương 618: Chạy đằng trời




Khương Hy không quen việc di chuyển bằng cách ngự khí nên hắn lựa chọn đi đường bộ cho tiện, tuy tốn nhiều thời gian hơn nhưng hành tung của bọn hắn sẽ được giữ bí mật hơn.
Bình thường, tu sĩ sở hữu tu vi càng cao thì khả năng bay lượn trên bầu trời càng tốt, thậm chí tu luyện đến tầng cấp Kim Đan cảnh thì gần như chẳng hao tổn bao nhiêu linh lực để phi hành liên tục trong mấy ngày liền.
Đó là những gì mà tu sĩ trong tu chân giới thường nghĩ, cá nhân hắn muốn lợi dụng điểm này để đánh lạc hướng tai mắt của mấy đại tông môn bên trong Kiếm Tông. Kết quả là hắn thành công ngoài mong đợi, đương nhiên, hành tung của bọn hắn tạm thời vẫn không qua mặt được Quan Nhân Các cùng Dạ Ma.
Khương Hy dựa lưng vào thành xe ngựa để ngắm cảnh, thi thoảng đáy mắt hắn có lướt qua một tia tinh quang rồi âm thầm mỉm cười. Đằng sau bọn hắn ba trăm mét có hai bạch bào nhân của Quan Nhân Các đang âm thầm quan sát, còn trước mặt năm trăm mét thì có ba sát thủ Ngân Diện của Dạ Ma, dựa vào tu vi thì áng chừng là Kết Đan cảnh.
“Mấy tên này không biết tiếp thu gì cả”, hắn lười biếng nói ra. Suốt hai tháng này, số lượng sát thủ đại bại đã sớm vượt qua hai 1yH3b bàn tay cùng hai bàn chân luôn rồi, ấy vậy mà vẫn có tên không chịu nhìn nhận vào sự thật là không giết nổi Lăng Vân.
Lăng Vân bật cười một tiếng khá thoải mái rồi đáp:
“Bọn chúng khiến cô nương phiền rồi sao?”.
“Có đôi chút”, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói.
“Đã vậy, ta sẽ đi xử lý một chút”.
Vừa dứt lời, Lăng Vân lập tức hóa thành một đạo kiếm quang rồi phóng thẳng về phía trước, để lại Khương Hy không biết phải nói sao ở phía sau. Tuy nói hắn cảm thấy phiền vì luôn có người theo dõi nhưng cũng không đến mức cần phải đi hạ sát người ta, dù gì bình thường hắn cũng là sát thủ, theo dõi người khác còn có dư.
Nhưng tiếc là Lăng Vân đã sớm động thủ rồi, bây giờ có ngăn lại cũng không được nữa, đành phải mặc niệm cho mấy tên sát thủ xấu số kia vậy.
Giữa lúc này, mí mắt hắn có chút hơi nhảy lên, trong lòng đột nhiên dấy lên một cỗ bất an khó nói nên lời. Một luồng sóng tinh thần bất ngờ xuất hiện từ trong hư không rồi truyền thẳng vào bên trong não hải của hắn. Một lát sau, mi tâm của hắn có chút hơi cau lại, do dự một hồi, hắn vội lấy ra một tầm phù lục rồi truyền âm vào bên trong.
Sau đó, hắn lập tức đứng lên rồi dùng Súc Địa Thành Thốn rời đi, toàn bộ khí tức của bản thân thu lại hết vào trong để tránh đi sự cảm ứng của bạch bào nhân.
Lăng Vân không tốn bao nhiêu thời gian là đã có thể xử lý gọn nhẹ mấy tên sát thủ Kết Đan cảnh của Dạ Ma rồi, thực lực của hắn bây giờ nói thẳng ra là có thể đánh một trận ngang ngửa với Tứ Đại Mạch Trúc Cơ cùng cảnh giới nên kết quả này cũng chẳng khiến người ngạc nhiên. Hai bạch bào nhân cấp tốc nhận lại được tình báo của trận chiến ban nãy, đồng thời cũng cân nhắc một chút rồi tổng hợp lại gửi về cho tổng bộ.
Lăng Vân bây giờ đã khác xưa, không thể đơn giản xếp hắn cùng hàng ngũ thiên kiêu như trước nữa. Mặt khác, trong thời gian quan sát Lăng Vân suốt hai tháng nay, hai người bọn hắn cơ bản đã có thể khẳng định, mất đi danh phận Kiếm Tử không khiến cho thực lực của Lăng Vân giảm sút được. Trong việc này, Kiếm Tông nhất định có vấn đề.
Lăng Vân mạnh hơn trước nhiều, cho nên hắn cũng phát hiện ra được sự tồn tại của hai bạch bào nhân, chỉ là không quá để tâm đến thôi. Chuyện hắn cần để tâm bây giờ là tấm phù lục Khương Hy lưu lại, nó được pháp lực hồng quang đặc trưng bao phủ nên hắn rất dễ nhận ra được đó là thủ bút của ai.
Hắn có chút hơi cau mày lại, trong một thời gian ngắn phải vội rời đi như vậy thì chứng tỏ Khương Hy có việc gì đó rất gấp hoặc có chuyện gì đó đột ngột xảy ra mà không kịp chuẩn bị trước. Vế trước gần như rất khó xảy ra vì hắn nhất định sẽ được biết từ trước chứ không phải nhận tin từ một tấm phù lục gấp rút như thế này, như vậy vấn đề nằm hoàn toàn ở về sau.
Chuyện này tính ra thì có chút hơi phiền phức rồi đây, cá nhân hắn hiểu rõ hành tung của Khương Hy bất định như thế nào, bây giờ không nắm được tung tích thì không chắc ngày tháng năm nào mới có thể gặp mặt lại được.
“Phiền phức thật đấy”, hắn lấy tay chống cằm rồi lẩm bẩm mấy tiếng ở trong miệng. Sau đó không bao lâu thì cầm roi da quất vào mông ngựa để tiếp tục đi tiếp. Theo những gì Khương Hy nhắn lại thì để tránh cho Quan Nhân Các nghi ngờ, hắn vẫn phải tiếp tục hành trình như ban đầu, đến thời điểm thích hợp thì hai người sẽ lại tụ hội.
. . .
. . .
Thân ảnh của Khương Hy âm thầm len lỏi trong rừng cây rồi vượt qua gần năm mươi dặm so với vị trí ban đầu, đến lúc hắn dừng lại thì bản thân cũng đã đến một quán nước tạm bợ được dựng ngay trong rừng trúc.
Quán nước này khá vắng khách, chỉ có duy nhất một khách nhân ngồi thưởng trà. Vị khách nhân này phi thường lớn tuổi, râu tóc đã trắng bạc đến mức không thể trắng hơn nhưng khí sắc gương mặt lại hồng hào và nồng đậm sinh cơ. Bộ trường bào lão mang bên ngoài cũng rất đặc biệt, nó dài một cách bất thường, gần như phủ hết trên mặt đất một mét xung quanh.
Lão chỉ ngồi đó thôi mà cả thiên địa đã tụ hội hết về một bên thân, sự tồn tại của lão cứ như là thần minh của vạn vật trong rừng trúc này vậy. Rất thần thánh nhưng cũng rất đáng sợ.
Khương Hy thấy vậy liền âm thầm thở dài một hơi ở trong lòng, cuối cùng thì vẫn không thể nào tránh được. Hắn từ tốn tiến lại gần rồi cung kính hành lễ:
“Vãn bối xin thỉnh an Thần Cơ chân nhân”.
Không sai, người gọi Khương Hy đến đây hôm nay chính là đại danh đỉnh đỉnh Thần Cơ lão nhân của Thư Viện. Vị trí của lão bây giờ cũng vừa vặn nằm trong giới hạn của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đại thành luôn nên hắn gần như không thể nào thoát được khỏi khả năng nhìn thấu thiên cơ của lão.
Thần Cơ lão nhân nhìn qua hắn một chút, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang sáng chói như tinh hải, không qua một hơi thở, lão mỉm cười đầy hiền hòa rồi nói:
“Khương tiểu hữu làm người thật dứt khoát, đến m Dương Quả cũng dám nuốt vào”.
Khương Hy bình tĩnh đáp:
“Chân nhân, nhìn lén vận mệnh của người khác không lịch sự đâu”.
Thần Cơ lão nhân bật cười một tiếng không để ý, lão nói:
“Tiểu hữu ngồi đi, lão phu có chuyện muốn nói”.
Nghe vậy, Khương Hy không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân lệnh rồi ngồi xuống đối diện lão, tiện thể cũng gọi cho mình một bình hồng trà phổ thông của phàm nhân. Thần Cơ lão nhân không vội nói chuyện với hắn, thay vào đó lại từ tốn thưởng trà rồi ngắm cảnh, nhìn thấy cảnh này, hắn có cảm giác hình như đại lão nào cũng ưa thích tiêu khiển thời gian như thế này thì phải.
Đời trước hắn quá bận rộn nên không có nhiều thời gian đi gặp hậu bối khác ở trong tông nên rất khó hiểu được cảm giác của lão sư, Thần Cơ, Kiếm Minh cùng Bạch Lâm Vụ vào những tình huống như thế này.
Rườm rà mất thời gian như vậy có chỗ nào thú vị sao?
Hay động thái này chỉ đơn giản là để tiêu khiển thay cho tuế nguyệt nhàm chán?
“Tiểu hữu bình tĩnh hơn những gì lão phu nghĩ đấy”, Thần Cơ lão nhân đột nhiên lên tiếng, thanh âm của lão rất bình thường, nghe qua không khác gì giọng của lão nhân thông thường. Đương nhiên, giọng của lão vẫn mang theo một cỗ ý vị cao cao tại thương chứ không phải gần gũi bình dị. Dù sao, thân là một trong những người đứng đầu chuỗi sinh vật của Huyền Đô Đại Lục thì phong thái làm sao lại bình dị phàm trần nổi.
Hắn lễ phép đáp lại:
“Vãn bối có thể trốn đến tận bây giờ tự nhiên có tự tin của riêng mình, chỉ là làm sao chân nhân lại nắm được hành tung của vãn bối sớm đến như vậy?”.
Thần Cơ lão nhân mỉm cười, lão từ tốn đưa chén trà không của lão ra trước, Khương Hy hiểu ý lão, hắn bình tĩnh nâng bình hồng trà của hắn lên rồi rót giúp lão một chén. Lão làm một hớp nhẹ rồi gật nhẹ đầu.
“Trà ngon, tuy không phải linh trà nhưng thực sự hợp với tiểu hữu bây giờ”, lão cười nói.
“Đa tạ chân nhân đã khen”.
“Người như tiểu hữu thật sự rất hiếm có, nếu được sinh ra trong thời đại hoàng kim, tiểu hữu có khi đã có thể vực dậy Thiên Nguyệt Tông rồi”.
Khương Hy nghe xong, động tác của hắn có chút hơi khựng lại trong tích tắc, hắn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn một chút rồi nói:
“Chân nhân đã biết chuyện của Thiên Nguyệt Tông rồi sao?”.
“Lão phu phải tốn một cái giá không nhỏ cho Quan Nhân Các, tự nhiên biết một số chuyện, bao gồm tình huống chủ mạch của tiểu hữu bây giờ”, lão mỉm cười đáp.
Hai mắt Khương Hy có chút lấp lóe, khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy hứng thú, Thần Cơ chân nhân muốn lấy lòng hắn sao?
Nghe phi lý quá rồi, nhưng ít nhất, một câu này của lão đang thể hiện tinh thần muốn thương lượng. Lão cố tình nói ra cái tên Quan Nhân Các chính là đang muốn nhắc nhở cho hắn biết rằng Quan Nhân Các không đơn giản đâu, sự tồn tại của bọn họ chính là chứng nhân của lịch sử, không chuyện gì là bọn họ không nắm trong tay. Chỉ có điều, hắn đã sớm biết chuyện này rồi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vãn bối không nghĩ Quan Nhân Các có thể biết sâu hơn được đâu, dù sao trải qua một vạn năm, sắp xếp của lão tổ không dễ gì lại bị khám phá ra một cách thuận lợi như vậy”.
Thần Cơ chân nhân gật đầu, tựa hồ cũng đồng thuận quan điểm của hắn, lão mỉm cười nói:
“Bạch lão tiền bồi quả nhiên là kỳ nhân tại thời đại đó, theo những gì cổ tịch của Thư Viện ghi chép lại thì tu vi của lão tiền bối cao thâm, có thể xếp vào năm hạng đầu trong thời đại đó, thực lực thâm bất khả trắc. Nhưng có một chuyện tiểu hữu không biết, trong thời đại đó, Quan Nhân Các chủ vô địch thiên hạ”.
Ngụ ý là Bạch Chân dù mạnh đấy nhưng trên đầu của lão vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào.
Khương Hy cẩn thận nhìn lão, hai mắt vẫn bình thản như một mặt hồ, nội tâm hắn có chút hơi động đậy, hiển nhiên đã bị một lời của lão trấn trụ. Bốn chữ ‘vô địch thiên hạ’ này không dễ nói ra, ít nhất bản thân phải hội tụ rất rất nhiều thứ, đơn cử như Đại Địa chân nhân bây giờ chẳng hạn, thiên hạ đệ nhất nhân không phải nói chơi, nội một mình Đại Địa chi thể thôi cũng đủ khiến mọi thể chất khác phải nhún nhường một bước rồi.
“Nếu chân nhân đã nói vậy rồi thì vãn bối muốn nghe thử chân nhân biết được bao nhiêu”, hắn bình tĩnh nói.
“Tiểu hữu không thắc mắc nguyên do tại sao lão phu nắm được hành tung của tiểu hữu nữa sao?”, lão cười hỏi ngược lại.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Chân nhân đã ở đây thì vãn bối khó lòng chạy được, muốn hỏi người chuyện đó lúc nào cũng được, không nhất thiết phải bây giờ”.
“Thông minh, đầu óc tiểu hữu nhanh nhạy hơn Minh tiểu tử nhiều”, Thần Cơ chân nhân cười vang đáp lại.
Khương Hy: “. . .”
Hiên Minh xui xẻo thật, nằm không cũng trúng đòn, mà Thần Cơ lão nhân cũng không kiêng nể hậu bối gì cả, dù gì hắn cũng là người sở hữu Đại Địa chi thể, về sau thể nào cũng là một cây định hải thần châm của Thư Viện.
Lão cười một hồi rồi đưa tay lên vuốt chòm râu của mình, lão nói tiếp:
“Thành thật với tiểu hữu, Quan Nhân Các chủ của thời đại đó tuy rằng vô địch thiên hạ nhưng cũng không phải toàn năng, hành tung của Bạch lão tiền bối quá bí ẩn, chính Quan Nhân Các cũng không nắm quá nhiều chi tiết. Lão phu không nắm được tình huống của Bạch lão tiền bối về sau như thế nào, thậm chí đến Thiên Nguyệt Tông chủ cũng không quá nắm chắc nhưng tứ phương thần thú của quý tông thì lão phu có biết một, hai”.
Khương Hy âm thầm thở phào ở trong lòng, ban đầu hắn cứ nghĩ lão sẽ biết nhiều lắm nên còn có chút lo lắng nhưng bây giờ thì đỡ rồi. Bất quá lão có thể moi ngần này thông tin của tứ phương thần thú từ Quan Nhân Các thì cũng chứng minh thủ đoạn của lão thông thiên đến bực nào.
Lấy thông tin từ Quan Nhân Các dễ sao?
Đương nhiên là không, thông tin càng cơ mật thì cái giá lại càng đáng sợ.
Trong sáu đại nhân vật của chủ mạch Thiên Nguyệt Tông năm xưa thì Quan Nhân Các không nắm được thông tin của Bạch Chân cùng Bạch Lâm Vụ, Nguyệt Dương là lão bất tử, khả năng thần cơ diệu toán có thể tính toán chi tiết đến tận một vạn năm sau thì không lý gì lại bị lộ tung tích được nên có thể loại lão ra khỏi danh sách.
Nguyệt Sư được chính tay Bạch Chân đưa vào Thượng Dao Thiên Trì nên cũng đồng nghĩa chính nó cũng được lão tổ bảo hộ không bị người ngoài tìm thấy.
Nguyệt Kình sở hữu thực lực cường đại nhất trong tứ phương thần thú, đồng nghĩa cũng nắm được thủ đoạn ẩn giấu bản thân, dù đây chỉ là suy đoán thôi những độ chính xác vẫn tính là cao.
Như vậy thì Nguyệt Loan chính là câu trả lời rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.