Thần Cơ lão nhân có thể sống được đến tận giờ tự nhiên hiểu đạo lý cầm được thì bỏ được, thậm chí, ở tầng cấp tu vi này, lão chỉ nên buông bỏ thôi, không cần phải cưỡng cầu. Khương Hy cũng từng là một chân nhân, hắn càng hiểu đạo lý này, cho nên hắn mới phải nhìn lại lão một lần nữa.
“Chân nhân vốn không nên là một người cố chấp mới phải”, hắn từ tốn nói.
Lão mỉm cười đáp lại:
“Lão phu đã có tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện an hưởng tuổi già”.
“Chân nhân, người mới hơn một ngàn”, hắn nhàn nhạt nói, hai mắt không để lộ chút cảm xúc nào.
Thần Cơ lão nhân già không?
Rất già, lão gần như là người trông già nhất Khương Hy từng thấy ở đời này. Tuy rằng da dẻ của lão vẫn hồng thuận đầy sinh cơ nhưng cũng không giúp lão che đậy đi hết mấy dấu vết của năm tháng được. Thậm chí theo trí nhớ của hắn thì Thương Nguyên trông cũng già nhưng chắc chắn sẽ không thể nào già bằng lão được.
Lão tự nói mình già, như vậy cũng không sai đâu nhưng nên nhớ rằng, lão chỉ mới hơn một ngàn tuổi, thọ nguyên của lão còn đến tận bảy, tám trăm năm. Tính ra thì bây giờ lão cũng chỉ mới đạt đến độ tuổi trung niên so với thọ nguyên thôi. Sở dĩ lão trông già như thế là vì lão nhìn trộm thiên cơ quá nhiều, tự nhiên phải có đánh đổi tương xứng.
Hắn không nghĩ đến lão già này lại không biết xấu hổ đến như vậy, nghĩ hắn không biết được thực hư tu vi của lão chắc?
Hoang đường.
Thần Cơ lão nhân nhìn hắn một hồi rồi cười một tiếng, lão nói:
“Tiểu hữu hiểu rõ tu vi của lão phu sao?”.
“Chân nhân là Hư Linh cảnh, ít nhất vãn bối cho là vậy, hoặc cũng có thể cao hơn”.
“Ngạc nhiên thật đấy, tiểu hữu có thể biết rõ Nguyên Anh lục trọng sao?”, lão bất ngờ hỏi.
Nghe vậy, Khương Hy cũng bất ngờ nhìn lão. Hắn cứ ngỡ là lão biết rồi chứ, nhưng xem ra có một số truyện lão không thể nào nắm được tình huống cụ thể. Hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Chân nhân không thể nhìn thấu hoàn toàn vận mệnh của vãn bối sao?”.
Lão cười đáp:
“Lão phu đã nói rồi, chủ mạch của tiểu hữu có người mạnh hơn lão phu, lão phu không hoàn toàn nhìn thấu mọi chuyện được, chỉ có thể vừa quan sát vừa đoán thôi. Mặt khác, lão phu nhìn thấu vận mệnh cũng không đồng nghĩa có thể đọc được suy nghĩ của tiểu hữu. Nhiều khi, những gì lão phu thấy được đều là chuyện của tương lai chứ không phải hiện tại”.
“Vãn bối đã hiểu, nguyên lai nhìn thấu vận mệnh tức là như vậy”, hắn gật gù nói.
“Thế nào? Đã cảm thấy hứng thú rồi chứ?”, Thần Cơ lão nhân hỏi lại, bộ dạng vẫn thong dong như thường.
Khương Hy trầm mặc một hồi rồi thở dài nói:
“Chân nhân, vãn bối có thể biết nguyên do tại sao người lại muốn thu vãn bối làm đồ không?”.
“Trên đời này không có hậu bối nào có thể trốn được lão phu lâu như vậy, trừ tiểu hữu”, lão cười đáp.
“Nhưng như thế cũng đâu đồng nghĩa là do thủ đoạn của vãn bối đâu”.
“Đương nhiên là không, nguyên nhân lão phu muốn thu đồ là vì tiểu hữu rất nhạy cảm với thiên cơ, những lần chạy trốn Trác Nhiên là minh chứng cụ thể nhất. Thiên Cơ nhất đạo không phải muốn học là học, bắt buộc phải có thiên phú. Ở mặt này, tiểu hữu hợp cách”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, nếu không phải trốn Thư Viện, tạo nghệ toán mệnh thiên cơ của hắn chắc chắn là đệ nhất cùng thế hệ rồi, người nào muốn so cũng so không nổi. Đáng tiếc, hắn đã chấp nhận buông bỏ năng lực này để tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Có điều, vãn bối vẫn như cũ, xin từ chối lời đề nghị này của chân nhân”.
“Có thể cho lão phu biết lý do chứ?”, lão từ tốn hỏi.
Khương Hy lại tiếp tục suy nghĩ, nếu đối phương là người khác, hắn chắc chắn đã dùng nguyên một bài diễn văn về tôn sư trọng đạo, một người không thể bái hai sư nhưng Thần Cơ lão nhân lại khác. Tuy rằng lão không nhìn thấu được chủ mạch Thiên Nguyệt Tông nhưng chí ít vẫn hiểu được chuyện hắn là đệ tử của mạch này, bên cạnh đó, lão còn biết được cả Minh Kính trưởng lão là lão sư của hắn nữa nên không thể nào ra bài như dự định được.
Một lát sau, hắn đáp:
“Vãn bối cảm thấy bản thân mình bây giờ đã quá tạp, cần phải tinh nghiên chuyên chú tu hành, không thể suốt ngày đeo đuổi nhiều đạo cùng lúc được”.
Thần Cơ lão nhân trầm mặc một lúc rồi thở dài.
“Tiểu hữu nói cũng đúng, là lão phu cố chấp rồi”.
Mặc dù miệng nói là vậy nhưng trong đầu lão lại có ý nghĩ khác, lão là chân nhân, làm sao không hiểu được lời hắn nói chứ, hắn đã từ chối rất rõ ràng rồi, không cần phải cố chấp thêm làm gì. Bất quá, hắn không biết rằng, trước khi đến đây, lão đã tự mình bói ra một quẻ, cho biết trước kết quả của chuyến đi này, ngoài ý muốn lại là đại cát.
Tuy nhiên, tình huống hiện tại dù nhìn tới nhìn lui như thế nào thì cũng không cách nào được xưng đại cát, thậm chí tiểu cát cũng không đến. Lão suy tư một hồi, cơ bản đã xác định, người lão thu đồ chưa chắc đã là Khương Hy, nhưng nếu vậy thì lão thu ai?
Lần đầu tiên trong ngàn năm qua, Thần Cơ lão nhân cảm thấy bản thân mình mù mịt về tương lai, mọi chuyện dường như không nằm trong quyền chưởng khống của lão nữa. Thành thật thì chuyện này khá kích thích, lão tương đối hưởng thụ nó. Tuy nhiên, lão dù sao cũng là chân nhân, tự nhiên sẽ không bao giờ để lộ chúng ra bên ngoài.
Lấy tâm cảnh của Khương Hy bây giờ, cá nhân hắn cũng không thể nào nhìn ra được nội tâm của lão, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ cảm thấy lão cố chấp quá thôi.
Hắn đại khái cũng hiểu được mục đích khi đến đây tìm hắn rồi, chỉ có điều, tiếp theo sẽ phải làm gì đây?
Đúng vậy, phải làm gì đây?
Song phương đều đã giải đáp được nghi vấn cũng như giải quyết xong chuyện của mình, về lý thì nên ly khai nhưng hắn nào dễ ly khai đến thế. Thần Cơ lão nhân không thể thu nhận hắn làm đồ đệ nhưng không có nghĩa là Thư Viện không thể. Trong Thư Viện không phải chỉ có mỗi Phu Tử mới ‘thèm muốn’ hắn thôi đâu, ngoài ra còn không ít mấy lão bất tử khác nữa.
Thần Cơ lão nhân vì tư lợi nên mới đến tìm hắn nhưng đừng quên, trước khi vì tư, lão cũng là vì công. Thư Viện nuôi dạy lão thành chân nhân một thế, lão tự nhiên có trách nhiệm tìm kiếm nhân tài giúp cho Thư Viện.
Khương Hy trầm tư một hồi rồi cẩn thận nói:
“Bây giờ chân nhân định mang vãn bối về Thư Viện sao?”.
Thần Cơ lão nhân mỉm cười đáp:
“Tiểu hữu nói thử xem”.
“Vãn bối đã cáo tri cho chân nhân, dù thế nào đi nữa, vãn bối cũng đủ tạp rồi, cho dù Phu Tử có đích thân đứng ra thì cũng không cải biến được quyết định này”, hắn kiên trì nói.
“Sư huynh của lão phu không ngại chuyện đó, hơn nữa, đó còn là chuyện huynh ấy thành thạo nhất”, lão vẫn giữ nụ cười đó ở trên mặt, thanh âm vẫn không có bất kỳ một sự suy chuyển nào.
Lão tu luyện Thiên Cơ đạo, khác xa với đạo của Khương Hy nhưng đừng quên, hắn có tu luyện Phù đạo, mà đã động đến con đường này thì không ai trên Đại Lục tài giỏi hơn Phu Tử. Tuyết Giang Viên Nguyệt cũng không so được.
“Vậy chân nhân nhất quyết phải mang vãn bối đi sao?”.
“Đúng vậy”.
“Chủ mạch của vãn bối toàn cường giả Động Thiên”.
“Tiểu hữu biết cả Động Thiên cảnh?”.
“Vãn bối biết, dù sao chủ mạch cũng không có người nào yếu hơn Động Thiên”.
“Ha ha ha, không sao, Thư Viện vẫn tiếp nhận được”.
Khương Hy: “. . .”
Thật mệt mỏi.
Từ bao giờ Động Thiên chân nhân lại không có giá đến như thế rồi?
Phải biết, chính hắn cũng phải tính dồn hết cả thú lẫn người trong chủ mạch thì mới dám nói ra một câu đó nhưng thông qua lời của Thần Cơ lão nhân, hắn có cảm giác lão không để ý đến lời của hắn lắm, chỉ xem đó như một lời đùa vui thôi.
Khương Hy đưa tay lên lay trán của mình, dùng mọi lý do thoái thác thật sự không ổn một chút nào. Thậm chí nếu cân nhắc đến chuyện dùng cả Cửu Tiêu Tông thì hắn nghĩ chắc cũng chẳng thay đổi được tình thế đâu. Vì Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, Thư Viện thật sự có thể đối địch với cả một đại tông môn cùng cấp bậc.
Đột nhiên, trong đầu hắn lướt qua một ý nghĩ, hắn hít vào một hơi rồi nói:
“Chân nhân, vãn bối có thể cùng chân nhân làm một cuộc giao dịch được chứ?”.
Thần Cơ lão nhân cảm thấy có chút hứng thú, lão đưa tay lên vuốt chòm râu rồi nhìn hắn một hồi, khóe miệng lão khẽ cong nhẹ lên rồi đáp lại:
“Tiểu hữu có thể cho lão phu thứ gì sao?”.
“Vãn bối tự biết mình không có đủ tu vi, cũng không có đủ lực để làm giao dịch chân chính với chân nhân nhưng nếu chân nhân cần truyền nhân thì vãn bối biết một nhân tuyển”, hắn bình tĩnh nói.
“Tiểu hữu, không phải ai cũng vào được mắt của lão phu”, lão cười đáp lại.
“Nhưng nếu là người chỉ mới nắm năng lực toán mệnh thiên cơ không quá ba chục năm mà đã sở hữu năng lực không kém một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh thì không biết có vừa ý chân nhân không?”, khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy dụ hoặc rồi nói ra.
Nghe vậy, Thần Cơ chân nhân có chút hơi khựng lại, đôi mắt lão lóe lên một tia tinh quang rồi chiếu rọi thẳng vào người Khương Hy. Toàn thân hắn cứ như bị một sinh vật nguy hiểm nào đó để ý đến, đến một ngón tay cũng không thể cử động nhưng hắn vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh ở trong lòng.
“Khương Tuyết Lam?”, lão ngờ vực hỏi lại.
Là một câu nghi vấn, quá tốt.
“Chân nhân không nhìn thấu được Tuyết Lam, như vậy hắn đã đủ tư cách của người rồi”, Khương Hy gật nhẹ đầu thừa nhận.
Nhân tuyển hắn muốn để cho Thần Cơ lão nhân thu đồ ở đây chính là Tuyết Lam. Tuyết Lam có thực lực cực kỳ đáng sợ, thiên phú toán mệnh thiên cơ cũng kinh thiên không kém Thần Cơ lão nhân năm xưa. Để hắn làm đồ đệ của lão cũng là chuyện tốt, chưa kể, có hắn ở cạnh lão thì Khương Hy lại càng có thêm cơ hội để âm thầm lấy đi tình báo của Thư Viện.
Cá nhân hắn có thể chắc chắn một chuyện, đó là Thần Cơ lão nhân không thể nhìn thấu những chuyện liên quan đến Tuyết Lam. Bởi vì đằng sau lưng Tuyết Lam chính là Tuyết Đế.
Tuyết Đế muốn Tuyết Lam làm truyền nhân của mình, tự nhiên sẽ lưu lại một loại thủ đoạn để che giấu thiên cơ. Xem như Thần Cơ lão nhân cường hoành thì cũng không cách nào phá vỡ được thủ đoạn của Tuyết Đế, theo đó, lão sẽ không dễ gì đi tính toán Tuyết Lam được. Đồng dạng, Nhân Võng của Khương Hy cũng được bảo toàn.
Thần Cơ lão nhân trầm mặc một hồi rất lâu, sau đó từ tốn nâng chén trà lên rồi tùy tiện hất nước xuống dưới đất. Nước trà vung vãi ra theo một quỹ tích hết sức tùy ý, động tác của lão cũng bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng Khương Hy biết, lão đang thử toán mệnh.
Thủ đoạn của Thiên Cơ đạo thực sự rất huyền diệu, gần như khó để người K9D5L ngoài đoán được khi nào bọn họ đang toán mệnh thiên cơ.
Hắn từ tốn nâng chén trà lên làm một ngụm nhỏ, đồng thời cũng âm thầm thông báo trước cho Tuyết Lam biết một tiếng. Không qua một hơi thở, giọng của Tuyết Lam đã vang lên ngay trong đầu hắn.
“Đệ đệ thân yêu, ngươi bán ca ca mình hơi nhanh quá rồi đấy”.
Ngữ khí của Tuyết Lam cực kỳ nhạt, nghe không ra biểu tình gì, người ngoài nếu nghe được có khi còn nghĩ là hắn đang giận. Nhưng thân là người chung đụng với Tuyết Lam nhiều năm, Khương Hy biết hắn cũng đang cân nhắc tính lợi hại của chuyện này. Dù sao cũng từng là người nắm giữ quyền lực trong tay, hắn tự biết cân nhắc nên làm thế nào thì mới lợi được cho bản thân.
“Thiên phú toán mệnh thiên cơ của ngươi rất mạnh, trước khi gặp được Nguyệt Dương, Thần Cơ chính là người duy nhất trong thiên hạ có thể dạy ngươi. Làm đồ đệ của lão cũng không tồi đâu”.
“Ngươi không sợ lão trở mặt kiềm chế ta sao?”.
“Thần Cơ có chuyện xưa, lão không phải là người máu lạnh đối với những người thân thuộc như vậy. Lão không nhìn thấu được ngươi, bản thân nhất định sẽ có đề phòng nhưng chỉ cần bồi dưỡng tình cảm một đoạn thời gian, ngươi sẽ nhận được tín nhiệm của lão”.
“Tiểu Hy, ngươi có biết bây giờ trông ngươi rất gian xảo không?”.
“Ta có sao?”.
“Quá rõ ràng đấy”.
Khương Hy bật cười một tiếng ở trong đầu, hắn đột nhiên nhớ đến cái gì đó nên truyền âm nói tiếp:
“Kém chút quên mất, Tuyết Đế có lưu lại thủ đoạn gì để che giấu Lam Thiên Tuyết Tộc không?”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm