“Chuyện đó ngươi yên tâm, thủy tổ đại nhân có lưu giữ lực lượng huyết mạch trong người ta, trừ phi tu vi vô hạn tiếp cận lấy Chân Đạo Tôn Sư, còn không đừng nghĩ đến chuyện nhìn ra thân thế của ta”, Tuyết Lam truyền âm, ngữ điệu khinh đạm phong vân, cũng đồng nghĩa với việc phi thường tự tin đối với loại thủ đoạn này.
“Chân Đạo Tôn Sư? Cảnh giới gì vậy?”, Khương Hy có chút hơi hiếu kỳ, đây là lần đầu hắn nghe đến loại cảnh giới này, hơn nữa cũng không hiểu tầng cấp của nó nằm ở đâu.
“Lấy tâm cảnh hiện tại, ngươi chỉ nên biết đến Động Thiên chân nhân thôi, biết nhiều hơn nữa sẽ không tốt đâu, chỉ cần biết, toàn bộ Huyền Đô Đại Lục này không người nào có thể nhìn ra chân tướng của ta là được rồi”.
Khương Hy thở dài một hơi ở trong lòng, xem như ngầm thừa nhận lời nhắc nhở của Tuyết Lam, vẫn đạo lý cũ, biết nhiều quá không tốt. Trên thực tế, nếu xét trên mặt bằng chung thì hắn đã biết quá nhiều so với cái ‘quá nhiều’ của người bình thường rồi.
“Được rồi, ta thông báo cho ngươi biết chuyện của Thần Cơ rồi đấy, ngươi chuẩn bị trước đi”, hắn truyền âm.
“Sao bao nhiêu chuyện khó là ngươi đẩy qua ta hết vậy?”, Tuyết Lam truyền âm hỏi.
“Ngươi mạnh hơn ta, còn là ca ca nữa nha”, hắn cười mấy tiếng truyền âm đáp.
Tuyết Lam: “. . .”
Không có ta thì ngươi sớm chết chìm trong mớ hỗn loạn này rồi.
Tuyết Lam lắc đầu, cũng không thèm đáp lại Khương Hy mà trực tiếp thu linh thức về ngắt liên lạc. Khương Hy ở đầu bên kia cũng không quá kỳ lạ, từ lâu hắn đã quen thuộc với loại ngắt liên lạc một cách đột ngột như thế này rồi.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi giả vờ biểu lộ như thể đang chờ đợi. Về phía Thần Cơ chân nhân, lão đã sớm toán mệnh xong, chỉ là đang tự mình trầm tư thôi. Hắn đúng là may mắn, trên đời này chẳng có mấy ai có thể thấy được cảnh lão trầm tư đến mức mi tâm cũng phải nhăn lại như thế này.
Theo hắn đoán, có lẽ chính lão cũng không cách nào nhìn thấu được vận mệnh của Tuyết Lam, đồng thời cũng không thể thông qua thủ đoạn toán mệnh để tìm đến hắn. Bây giờ lão hẳn là đang cảm thấy xoắn quýt ở trong lòng rồi đi?
Trên thực tế, Thần Cơ lão nhân không quá xoắn quýt như những gì Khương Hy nghĩ, lão dù sao cũng là chân nhân, thủ đoạn toán mệnh nhiều lắm, khống tính trực tiếp từ Tuyết Lam ra được thì tính từ những người xung quanh và thân cận hắn, sau đó tìm điểm giao thoa lại là xong. Chuyện này đối với lão không khó, nó chỉ tốn nhiều thời gian hơn so với bình thường thôi. Vừa vặn từ nãy đến giờ, lão đúng là tốn không ít thời gian.
Bây giờ thì lão đã tìm ra được hắn rồi, thông qua nhiều bên thứ ba, lão đại khái có thể đánh giá trực quan được hắn là người như thế nào.
Khí vận kinh người.
Đây là lời khen duy nhất lão dành cho hắn, lượng khí vận này không những ngang mà có khi còn hơn cả những người đạt đến đỉnh tiêm của Tứ Đại Mạch nữa kia. Lão sống hơn ngàn năm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như thế này, quả thực là bất khả tư nghị.
Mặt khác, Liễu Nhu cũng từng nói với lão rằng, tuổi đời của hắn còn rất trẻ nhưng tu vi đã rất gần với Nguyên Anh rồi, Tam Tai Cửu Nạn chỉ còn mỗi Thiên Kiếp là chưa độ. Điều này càng là minh chứng rõ ràng nhất cho thiên phú tu hành kinh người của hắn.
Lão trầm mặc một hồi rồi nói:
“Tiểu hữu, Tuyết Lam họ Khương, phải chăng là đồng tộc của tiểu hữu?”.
Hai mắt Khương Hy có chút lấp lóe, chưa gì đã gọi thẳng tên, xem chừng lão già này cũng vừa ý với Tuyết Lam rồi. Hắn mỉm cười đáp lại:
“Chân nhân yên tâm, Tuyết Lam là cô nhi, sau khi vãn bối bước vào con đường tu hành đến giờ, hắn vẫn luôn là người đồng hành ở bên cạnh vãn bối. Chân nhân có thể xem hắn như ca ca của vãn bối là được”.
“Người tu hành vốn không nên tin tưởng nhau nhiều như vậy, có đôi khi, những người thân thiết mới thực sự là kẻ thù đáng sợ nhất của bản thân”, lão bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Khương Hy mỉm cười nhẹ không đáp, không phản bác ý kiến nhưng cũng không hề đồng thuận. Mỗi người đều có chuyện riêng ở trong lòng, góc nhìn của mỗi người đương nhiên không thể nào giống nhau được.
Thần Cơ lão nhân cũng không quản hắn có trả lời hay không, lão sống ngần này tuổi rồi thì định lực làm sao không so nổi với một tiểu tu sĩ mới hơn năm mươi tuổi đôi chút chứ. Lão nói tiếp:
“Vấn đề tiếp theo, Tuyết Lam thuộc mạch nào trong Tứ Đại Mạch?”.
Khương Hy lắc đầu, biểu thị không biết. Câu trả lời này tính ra là nói dối trắng trợn nhưng nếu nghĩ kỹ thì nó lại chính là nói thật. Tuyết Lam Trúc Cơ theo phương pháp đặc thù của Lam Thiên Tuyết Tộc, tự nhiên không hề nằm trong Tứ Đại Mạch. Nếu lão chỉ hỏi thuộc mạch nào thì Khương Hy mới thực sự khó trả lời chứ hỏi thẳng Tứ Mạch như thế này thì quá dễ rồi.
Thần Cơ lão nhân âm thầm kiểm tra lượng nghiệp lực của hắn, mặc dù có chút hơi dao động nhưng đại khái là không có gia tăng thêm, như vậy lão cũng xác định hắn đang nói thật. Chỉ là không hiểu sao, trong lòng lão cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng không nói thành lời được, cũng không thể cảm nhận một cách chi li được.
Lão đưa tay lên vuốt chòm râu của mình một hồi, sau đó liền gật đầu nói:
“Đa tạ tiểu hữu đã cho lão phu biết”.
“Chân nhân đừng nói vậy, đây cũng xem như cơ duyên của Tuyết Lam, vãn bối tự nhiên không thể bỏ qua dễ dàng được”, hắn mỉm cười đáp, ngữ khí bình tĩnh khiến lão hài lòng không thôi, đáng tiếc là hắn không có ý định suy tính đến Thiên Cơ nhất đạo.
“Mặc dù không thể thu tiểu hữu làm đồ đệ nhưng một chuyến này của lão phu cũng xem như kết thiện duyên, hi vọng ngày sau có thể gặp lại tiểu hữu ở trong một địa vị khác”, lão mỉm cười nói.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chân nhân biết rõ vãn bối thuộc Dạ Ma, người không sợ ngày sau vãn bối sẽ thành một Phán Quan sao?”.
Thần Cơ lão nhân bật cười một tiếng, lão lắc đầu đáp:
“Tiểu hữu có thể trở thành hạch tâm của Dạ Ma ở độ tuổi này tính ra cũng không tệ đâu nhưng để hiểu hơn về Dạ Ma thì vẫn chưa đủ. Nếu ngày nào đó tiểu hữu thành Phán Quan thì cơ bản đã trở thành người quyết định hướng hành động của Dạ Ma rồi. Tiểu hữu không trục lệnh tấn công Thư Viện, vậy thì không ai trong Dạ Ma dám không tuân lệnh”.
Nghe vậy, Khương Hy liền bậc cười một tiếng rồi nói:
“Vậy ra chân nhân muốn đầu tư vào tương lai của vãn bối sao?”.
“Khí vận của tiểu hữu rất mạnh, lão phu có dùng mọi cách cũng không hoàn toàn triệt hạ chúng đi hết được, chưa kể không cẩn thận còn kéo theo không ít chuỗi nhân quả nữa. Chuyện phiền phức như vậy lão phu lựa chọn không làm”, lão cười đáp.
Sống lưng Khương Hy bất giác lạnh đi một chút, bên ngoài vẫn cười tiếp lời lão như cũ nhưng trong lòng thì đã bắt đầu thấy hoảng rồi. Hiện tại hắn không có bất cứ thủ đoạn nào có thể chống trả lại được đại năng Hư Linh cảnh cả nên toàn thân cứ khó chịu không ngừng, hắn thực sự không thích loại cảm giác bị động này một chút nào.
. . .
Ba mươi phút sau, Thần Cơ lão nhân hướng hắn mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy. Ở phía đối diện, hắn vẫn mỉm cười nhưng toàn thân lại tê dại không cách này di chuyển được. Trong ba mươi phút vừa rồi, hắn và lão trò chuyện với nhau rất bình thường, tựa như tiền bối và hậu bối trao đổi kinh nghiệm tu hành với nhau vậy. Nhưng đảm bảo trừ hắn ra thì trên đời này sẽ không còn ai có thể hiểu được những gì hắn đã chịu đựng.
Áp lực Thần Cơ lão nhân mang lại cho hắn rất lớn, lớn hơn bất kỳ kẻ nào hắn từng biết, hắn có cảm giác, chỉ cần về sau hắn dám gây hại lên cho Thư Viện, dù chỉ tồn tại trong ý nghĩ thôi thì đảm bảo lão sẽ chuẩn bị trước cho hắn một cái bẫy rập, chờ ngày hắn tự bước vào bên trong.
Mặc dù là cảm giác nhưng độ chân thực quá mức đáng sợ, đến mức bây giờ toàn thân hắn đã tê dại không cách nào chuyển động.
Thần Cơ lão nhân quay người đi vào sâu bên trong rừng trúc, theo mỗi bước chân của lão, cơn gió thổi xung quanh cũng dần dần mạnh lên, cho đến khi nó cuốn hết lá khô che hết tầm nhìn của hắn thì lão đã hoàn toàn biến mất đi rồi.
Hắn nhìn qua chỗ quán nước, nơi đó đã sớm không còn bất cứ thứ gì, chỉ có mấy con sóc nhỏ nhảy lon ton qua lại thôi. Thông qua linh thức, hắn hoàn toàn xác định chúng chỉ là động vật bình thường, không phải yêu thú gì.
Khóe miệng hắn run nhẹ lên rồi thở ra một hơi, hai chân giẫm thật mạnh xuống đất rồi đứng dậy, ghế ngồi cùng bàn gỗ ở trước mặt vì thế mà trực tiếp hóa thành quang vụ tiêu biến đi mất, đến chén trà cũng nước trà cũng bốc hơi không còn chút tung tích nào.
“Không hổ danh là Thần Cơ, năm xưa ngươi không làm hoàng đế quả nhiên đáng tiếc”, hắn thầm nghĩ ở trong lòng.
Khương Hy từng lo về sau hắn sẽ bị Thần Cơ lão nhân tính toán nhưng không nghĩ đến, chính hiện tại hắn cũng đã âm thầm bị tính toán rồi. Từ lúc tiến vào đây, hắn không hề phát hiện ra điểm nào lạ thường cả, ấy vậy mà tất cả những gì hắn thấy, hắn cảm nhận lại không phải là thật.
Hắn nắm chặt hai tay của mình lại, trong lòng âm thầm quyết định phải nhanh tăng tiến tu vi, cảm ngộ Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ lên đến viên mãn thì mới có thể tạm tránh sự soi xét của Thần Cơ lão nhân được. Một ngày còn bị lão nhìn thấu vận mệnh thì hắn thật không thể ăn ngon ngủ yên.
Giữa lúc này, giọng nói của Tuyết Lam đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu Hy, quên hỏi ngươi, chuyện xưa của Thần Cơ là như thế nào, để ta còn chuẩn bị trước”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi thở dài nói:
“Trong bao nhiêu thời điểm, sao bây giờ ngươi mới hỏi vậy?”.
“Thần Cơ làm gì ngươi rồi sao?”, Tuyết Lam hỏi, ngữ điệu có chút hơi cao, tựa hồ cũng có hơi lo lắng.
Nghe vậy, hắn liền mỉm cười một cái, quả nhiên không ai tốt hơn ‘người nhà’ mà. Hắn đáp:
“Chuyện thường ngày thôi, không làm gì được thì uy hiếp”.
“Đáng đời”.
Khương Hy: “. . .”
Hắn hắng giọng một cái, hai mắt đảo một vòng có chút ngán ngẩm, hiển nhiên đã trực tiếp đem câu vừa rồi của Tuyết Lam thành chuyện đùa, còn có phải đùa thật hay không thì hắn không quản. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:
“Chuyện này không ngắn đâu, ngươi có thời gian nghe chứ?”.
“Ngươi kể đi, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi”, Tuyết Lam lười biếng đáp lại.
Khương Hy nghe xong liền bật cười một tiếng rồi dùng Súc Địa Thành Thốn để rời đi, nơi này đã ‘bị’ Thần Cơ lão nhân đi ngang qua, không bao lâu sau nhất định sẽ khiến đại năng của Quan Nhân Các hiện thân, nếu hắn còn nán ở lại đây thì sẽ rất dễ bị nhìn chằm chằm vào lắm.
Chuyện xưa của Thần Cơ lão nhân quả thực rất nhiều nhưng chung quy lại vẫn phải quay về cội nguồn của lão. ‘Thần Cơ’ hiện nay chỉ là đạo danh, tên thật của lão vốn không còn mấy người nhớ nhưng họ thì chắc chắn không thể quên.
Thạch Lâm Sử thị.
Tương tự như Hải Vân Hàn thị của Đại Nguyệt Hoàng Triều, Thạch Lâm Sử thị chính là dòng tộc cao quý của Bắc Nguyên được Thư Viện lựa chọn để đặt ra căn cơ của Đại Tinh Hoàng Triều. Thạch Lâm Sử thị chính là đương đại hoàng tộc.
Dựa theo bối phận hiện nay của hoàng tộc Đại Tinh, Thần Cơ lão nhân tuyệt đối là người có bối phận rất cao bởi lão chính là hoàng huynh của đương đại Tinh Hoàng. Năm xưa, lão là nhân tuyển tiềm lực nhất cho ngôi vị Thái Tử vì lão là thiên sinh Mộc Linh Thể, một trong Ngũ Hành Linh Thể của trời đất.
Tốc độ tu luyện của lão gần như là số một Đại Tinh Hoàng Triều, không một ai có thể bắt kịp được trừ bỏ hoàng đệ của lão - Đương đại Tinh Hoàng. Thần Cơ càng lớn, nội đấu ở trong cung càng nhiều, số lượng huynh đệ tỷ muội của lão chết không rõ nguyên nhân cũng càng ngày càng tăng.
Thần Cơ không phải là người ham hoàng vị nên không muốn tranh nhưng quan lại trong triều vẫn nhất quyết duy INrfAD trì lão, cuối cùng, những hoàng tử may mắn còn sống khác không dám tranh giành hoàng vị nữa, chỉ còn lão cùng với Tinh Hoàng thôi. Tình huống lúc đó không cho phép lão rút lui, chỉ có cách ngươi sống ta chết.
Kết quả, lão dứt áo rời đi hoàng cung, tiến nhập Thư Viện, trở thành Thần Cơ chân nhân được người người sùng bái như bây giờ.
. . .
. . .
PS: Họ “Sử” của Thần Cơ đã từng được đề cập đến trong【Chương 153: Đạo danh】
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ