Thần Cơ lão nhân không làm hoàng đế nhưng lão có khí vận của hoàng đế, xung quanh lão luôn có một loại uy áp vừa cao cao tại thường, vừa uy nghiêm khó phạm. Loại uy áp này rất đặc trưng, luôn khiến người đối diện phải có cảm giác thấp kém hàng chục lần rồi dần dần thần phục. Đây là khi vận của hoàng đế, là loại khí vận của người có thể hội tụ nhân tâm trong thiên hạ.
Đáng tiếc, tính cách của lão lại không phù hợp làm hoàng đế, lão nghiêng về ‘tình’ hơn là ‘lý’, trong khi hoàng đế lại vô tình, riêng chuyện này thì đương đại Tinh Hoàng làm tốt hơn lão nhiều. Nếu như năm xưa hai người không bị đẩy vào hai chiến tuyến đối lập nhau để tranh ngôi vị thì có khi bây giờ thiên hạ đã không còn Tam Đại Hoàng Triều nữa mà thay vào đó là Độc Đại Đế Triều cũng nên.
Nội mỗi khả năng toán mệnh kinh người của Thần Cơ lão nhân, lão hoàn toàn có dư sức đi tính toán hơn phân nửa số cường giả còn sống của thế hệ hoàng kim rồi chứ đừng nói là phối hợp thêm thực lực của Tinh Hoàng.
Quay lại vấn đề cũ, lão là một người trọng chữ ‘tình’, cho nên Tuyết Lam chỉ cần lấy được sự tín nhiệm của lão, hằng ngày bồi dưỡng tình cảm sư đồ thì không sớm cũng muộn, lão nhất định sẽ xem trọng và ưu ái hắn hơn bất kỳ người nào khác trong Thư Viện.
Thiên hạ đều biết quan hệ của lão với các vị tiên sinh tại Thư Viện cực kỳ tốt, tuy rằng chỉ là sư thúc và sư điệt nhưng mức độ thân thuộc lại không khác gì sư phụ và đồ đệ. Tuy nhiên, thiên hạ không biết rằng, đó là vì lão không có đồ đệ, nếu lão có đồ đệ thì tương lai thế nào còn chưa rõ được đâu.
Vừa di chuyển, Khương Hy vừa kể lại chuyện xưa của Thần Cơ lão nhân cho Tuyết Lam nghe, chuyện này tính ra thì không quá bí mật đối với những cường giả thế hệ trước nhưng đối với những người sinh trong vòng năm, sáu trăm năm trở lại đây thì gần như chẳng biết chút gì. Năm xưa hắn ở Đại Tinh nên đại khái cũng biết được năm đó hoàng cung rối loạn đến mức nào, cũng may Hoàng Triều có cơ chế vận hành riêng nên mới không bung bét cả ra.
Đến tận nửa canh giờ sau, Khương Hy lóe mình hiện ra ở một bên con suối nhỏ rồi từ tốn ngồi xuống một tảng đá để nghỉ chân.
“Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?”, hắn hỏi.
“Tạm thời cũng khá đủ rồi, những chuyện vừa rồi ngươi nói là rất ít người biết nhưng sao ngươi biết lại rõ ràng như vậy?”, Tuyết Lam trầm ngâm một chút rồi hỏi ngược lại. Nói thật thì không cần hắn, bất kể người nào nghe xong câu chuyện này kiểu gì cũng sẽ có nghi vấn tương tự thôi.
“Ta có một nguồn tin đáng tin cậy”, hắn đáp.
“Minh Kính trưởng lão?”.
“Cứ cho là vậy đi”.
“Xem ra không phải vậy rồi”.
Khương Hy cười một tràng, hắn không nói gì thêm, đúng hơn thì không muốn đề cập thêm những chuyện có tính liên quan mật thiết như thế này. Chuyện này còn can hệ khá trọng đại, trước khi tìm hiểu rõ tình huống của bản thân, hắn sẽ không nói cho Tuyết Lam biết. Tuyết Lam không hiểu rõ nội tình nhưng đại khái vẫn hiểu được tính cách của hắn, vì vậy sau đó cũng chẳng gặng hỏi gì thêm, chỉ hỏi han một vài câu cá nhân rồi ngắt liên lạc.
Khương Hy thu linh thức của mình về, hắn tùy tiện Cách Không Khiển Vật tập hợp lại mấy viên đá sỏi ở xung quanh về tay. Sau đó lại ném lần lượt từng viên vào bên trong nước suối, mặt nước tạo nên gợn sóng nhẹ rồi hòa mình vào bên trong dòng chảy.
Trong đầu hắn bây giờ đang nghĩ gì thì không ai biết được, những gì người ngoài có thể nhìn thấy bây giờ là một bộ dạng vừa trầm tư, vừa lười biếng của hắn thôi. Ném hết mấy viên đá ở trong tay, hắn đột nhiên vươn vai lên một chút rồi nói:
“Đạo hữu ẩn nấp suốt hai tháng nay, cũng nên hiện thân rồi chứ?”.
Loạt xoạt!
Từ bên kia bờ suối, một bóng người đột nhiên bước ra từ bên trong rừng sâu, cỏ dưới chân lào xào loạt xoạt vang lên mấy tiếng nhỏ không ngừng. Người đến cũng chẳng phải ai xa lạ gì, là Lộ Nhân Trung.
Hắn chắp hai tay ở sau lưng, hai mắt sắc như kiếm nhìn thẳng về phía Khương Hy rồi nói:
“Hồng cô nương biết từ bao giờ?”.
“Ngay từ lúc ta cùng Lăng Vân rời khỏi Sát Kiếm Phong”, Khương Hy nhàn nhạt đáp, hai mắt biểu lộ sự tự tin không gì sánh bằng.
Lộ Nhân Trung có chút hơi giật mình, không nghĩ đến bản thân lại bị phát hiện ngay từ đầu như vậy, chuyện này quả thực ngoài ý muốn của hắn. Hắn vốn theo lệnh của lão tổ âm thầm đi theo hai người Lăng Vân để xem thử bọn họ đi đâu và làm gì. Mặc dù Lăng Vân bây giờ đã không còn là Kiếm Tử nữa nhưng thực lực của hắn vẫn quá mạnh so với đồng lứa. Thực lực là nền tảng vững chắc nhất cho địa vị, một ngày hắn vẫn còn mạnh như thế này thì dù Sát Mạch Kiếm Tử mới có được chọn ra thì vẫn thua hẳn một đầu.
Lộ Nhân Trung tự tin Lộ Thương Bình có thể đạt đến danh phận Kiếm Tử này nhưng để ép được Lăng Vân thì vô vọng, cho nên hắn muốn tìm hiểu xem, bí mật thực lực của Lăng Vân là như thế nào.
Trong hai tháng qua, hắn quan sát rất kỹ càng, mọi trận chiến của Lăng Vân với Dạ Ma gần như không thoát khỏi mắt hắn. Hắn mW7ta quan sát rất nhiều nhưng lại chẳng rút ra được gì, chiến lực của Lăng Vân cực kỳ kinh khủng, không cần biết đối phương là Ngưng Dịch cảnh hay Kết Đan cảnh, chỉ cần một kiếm duy nhất thôi là Lăng Vân đã chém chết đối phương luôn rồi.
Ban đầu, Lộ Nhân Trung cứ nghĩ Lăng Vân tu luyện Tàng Kiếm Thuật, chuyên tích súc lực lượng vào một kiếm rồi vung ra chém nhưng sự thực lại không phải như thế. Tàng Kiếm Thuật không phải là loại kiếm thuật có thể dùng liên tục, giữa mỗi lần rút kiếm đều cần một khoảng thời gian để tích súc, còn Lăng Vân thì gần như vung kiếm liên lục, không có khái niệm nào gọi là tích súc cả. Chưa kể, kiếm hắn dùng còn là kiếm gãy và không có bao kiếm cố định kiếm ý.
Càng nghĩ, Lộ Nhân Trung càng không nhìn ra được sâu cạn của Lăng Vân, Lăng Vân cứ như một hố đen không đáy, có thể nhìn thấy nhưng không thể nhìn sâu được hơn, biết là cường đại nhưng không thể ước lượng giới hạn.
Hắn suy tư một hồi rồi nói:
“Hồng cô nương có thể cho ta biết vừa rồi cô nương đi gặp ai được không?”.
“Chuyện riêng của ta, Lộ đạo hữu không cần phải quản sâu đến thế”, Khương Hy cười đáp.
“Hiện thời, cô nương đang đi cùng với Lăng sư đệ, ta đương nhiên phải quan tâm một chút, nhỡ đâu cô nương có ý định gây hại cho sư đệ thì sao đây”, hắn bình tĩnh nói, ngữ khí rất nhạt, nghe không biết xấu hổ là gì.
Khương Hy cười khanh khách một tiếng, hắn nói:
“Ta biết Lộ gia của đạo hữu có tính toán riêng nhưng ta phải nhắc trước một chuyện, ta đi cùng Lăng Vân là quyết định của Kiếm Minh chân nhân, các ngươi có vấn đề gì thì cứ đi cáo trạng với chân nhân. Chân nhân vốn là người xem trọng kết quả, quá trình thế nào không quan trọng lắm đâu”.
Hai mắt Lộ Nhân Trung có chút hơi lấp lóe, hiển nhiên là ngoài ý muốn với câu trả lời này, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Cô nương đã nói như thế, vậy thì ta cũng không cần úp mở nữa. Cô nương có muốn hợp tác với Lộ gia không?”.
Khương Hy cảm thấy có chút hứng thú, hắn đưa tay làm tư thế mời, ý bảo là cứ việc tiếp tục đi. Lộ Nhân Trung hiểu ý, hắn từ tốn ngồi xuống một tảng đá gần đó rồi nói:
“Lăng sư đệ có tương lai, chuyện này ta không phản bác nhưng Kiếm lão đã già, thời gian còn lại cũng không có trăm năm. Chân nhân nể tình công phục vụ của người nên mới chiếu cố cho sư đệ nhưng ta cam đoan, sự chiếu cố này sẽ không quá mấy chục năm, đến lúc sư đệ đột phá Kim Đan cảnh thì hắn phải tự đi con đường của mình.
Trong khi đó, Lộ gia của ta có truyền thừa, trong tộc luôn sinh ra đại năng Nguyên Anh cảnh tọa trấn. Mặt khác, Lộ gia cũng không phải không có cường giả như chân nhân”.
Lúc nói đến câu cuối cùng, khóe miệng của Lộ Nhân Trung đột nhiên cong lên đầy ý vị. Khương Hy đại khái cũng hiểu ý đối phương là gì rồi.
“Lộ đạo hữu, Lộ Thương Bình không vào mắt ta”, hắn mỉm cười đáp.
Nghe vậy, sắc mặt của Lộ Nhân Trung có chút hơi cứng lại, đồng thời cũng có chút thất thố, hắn khụ khụ mấy tiếng rồi nói:
“Thực ra không nhất thiết phải vậy, chúng ta chỉ cần hợp tác lợi ích là được rồi”.
Bị nói thẳng thừng như vậy, Lộ Nhân Trung cũng khó giữ nổi vẻ bình tĩnh của mình, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Lộ Thương Bình mạnh mẽ đấy, nhưng chỉ trong hàng ngũ nhất lưu thôi, để so với tầng cấp như Lăng Vân thì còn kém xa, huống hồ, Khương Hy lại là Kim Đan cảnh, thực lực đến giờ vẫn còn là bí ẩn, cá nhân hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đối phương thì thực lực tuyệt đối đáng sợ.
Ở phía đối diện, ẩn đằng sau tấm mạng che, Khương Hy đã khẽ nhếch mép lên đầy khinh thường rồi, Lộ Nhân Trung mắc ba lỗi cực kỳ lớn khi đi thuyết phục hắn hợp tác với Lộ gia.
Đầu tiên, Lộ Nhân Trung đánh giá thấp năng lực của hắn, cho rằng ngoài thực lực ra thì sư tổ Hồng Hư sau lưng hắn mới đủ sức để làm giao dịch với Lộ gia. Tuy rằng không nói ra ngoài nhưng mục đích đem nội tình của Lộ gia ra nói cũng được xem là một cách nói bóng gió.
Thứ hai, Lộ Nhân Trung đánh giá quá cao năng lực của Lộ gia. Lộ gia là thế gia nhất lưu khá có tiếng trong tu chân giới, trong tộc có hai đại năng Nguyên Anh cảnh tọa trấn, một trong số đó là Lộ Thiên Hành. Người còn lại chính là quân bài đặt cược lớn nhất của Lộ gia - Thái thượng trưởng lão Lộ Khiếu Thiên, đây cũng là cường giả Hư Linh cảnh.
Lộ Khiếu Thiên là cường giả thế hệ trước thế hệ hoàng kim, cũng tức là cùng thế hệ với sư tổ Hồng Hư. Lão là Sát Kiếm Mạch Chủ đời trước, thực lực thâm bất khả trắc. Và sự tồn tại của lão cũng là lá bài Lộ gia có để nắm quyền chủ động trước Kiếm Minh chân nhân.
Cuối cùng, cũng là lỗi nặng nhất và sai lầm nhất, Lăng Vân không phải đệ tử của Kiếm lão, mà là Kiếm Minh chân nhân, riêng mỗi việc này thôi cũng đủ khiến mọi lợi ích Lộ gia cung ứng cho hắn quy về con số không rồi. Một mình Kiếm Minh hoàn toàn dư sức chơi chết toàn Lộ gia.
Khương Hy rất có niềm tin vào thực lực của Kiếm Minh, dù sao lão bằng hữu của hắn cũng là một trong những cường giả tối đỉnh nhất dưới Động Thiên chân nhân, Hư Linh cảnh chưa chắc đã khiến cho lão già kia chùn bước, thậm chí là ngược lại, còn khiến cho lão cảm thấy hứng thú hơn.
Và quan trọng hơn hết, Lộ Khiếu Thiên đã già, đạo lộ không tính là quá mở rộng, đời này có vào được Động Thiên cảnh hay không còn chưa biết được nhưng Kiếm Minh thì ít nhất có xác suất cao để vào rồi. Đơn thuần dựa vào lý trí, chọn bên nào, bỏ bên nào cũng cần phải suy nghĩ sao?
Vớ vẩn quá, giao dịch của Lộ Nhân Trung quá mức phi thực tế. Đi giao dịch mà không tìm hiểu kỹ ngọn nguồn thông tin thì đúng là một quyết định ‘đi vào lòng đất’.
Trên thực tế, Lộ gia đã tìm hiểu rất kỹ, chỉ có điều bọn họ không thể nào đào sâu hơn về quan hệ của Lăng Vân cùng với Kiếm Minh chân nhân. Chuyện này có Kiếm Thánh hậu thuẫn ở đằng sau, Lộ gia có thủ đoạn thông thiên đến mấy cũng không thể thoát khỏi một tay che trời của Kiếm Thánh được.
Nếu dùng từ để hình dung, vậy thì chỉ có thể nói Lộ gia đen đủi thôi. Đúng vậy, là đen đủi.
Khương Hy hơi ngả người ra sau, hắn từ tốn bắt chéo chân lên, vô tình cũng để lộ ra cặp đùi dài thon thả trắng ngần không tỳ vết. Hắn lắc đầu đáp:
“Ta từ chối giao dịch này”.
“Ta có thể biết lý do được không?”, Lộ Nhân Trung cau mày hỏi.
“Không có tương lai”, hắn lười biếng đáp.
Lộ Nhân Trung: “. . .”
Kiềm chế, kiềm chế.
Lộ Nhân Trung nắm chặt hai nắm tay lại, trong lòng tràn đầy nộ hỏa. Quá mất mặt, đúng vậy, hắn quá mức mất mặt, bản thân đã ‘hạ giá’ đi đưa điều kiện với đối phương rồi, vậy mà đối phương không những từ chối mà còn đưa ra lý do tùy tiện mang tính hạ thấp Lộ gia như vậy.
Hắn chịu được không?
Đương nhiên là không, ‘kiềm chế’ chỉ là mấy từ sáo rỗng để tự trấn an thôi, nhưng trong trường hợp này thì chịu rồi, bởi giới hạn của hắn đã bị chạm đến.
Hắn trầm giọng nói:
“Hồng cô nương, ta còn một thỉnh cầu”.
“Mời đạo hữu”.
“Ta có thể luận bàn một trận với cô nương không?”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm