Chương 1 : Tình cảm đơn phương của lý hạo và nhận ra triệu vy không thích mình và từ bỏ
Lý Hạo gặp Triệu Vy lần đầu khi mới vào lớp 6. Trong lúc mọi đứa trẻ còn đang bỡ ngỡ với bạn bè, sách vở, cậu lại bị hút hồn bởi một cô gái có mái tóc buộc lệch và ánh mắt sáng như nắng sớm. Không hiểu sao, chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tim cậu loạn nhịp. Từ ngày hôm đó, thế giới của Lý Hạo có thêm một mặt trời nhỏ — và nó mang tên Triệu Vy.
Cậu không nói ra, cũng không dám thổ lộ. Cái tuổi 12 ấy ngây ngô, vụng dại, nhưng tình cảm thì lại chân thật đến khó tin. Cậu bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhất quanh cô. Triệu Vy thích màu xanh, Lý Hạo bỗng chọn mua bút bi màu xanh để dùng. Triệu Vy thích ăn bánh gạo, ngày hôm sau trong cặp Lý Hạo cũng có thêm một hộp bánh y hệt. Cô bị ốm, cậu lén để một gói khăn giấy trên bàn cô mà chẳng ai biết.
Triệu Vy cười với người khác, Lý Hạo đứng từ xa, tim như bị bóp nghẹt. Cô mượn vở của bạn ngồi bên chứ không phải cậu, Lý Hạo cười nhạt rồi lại lặng lẽ ghi chép thật đẹp, mong một ngày cô sẽ cần đến mình.
Dù biết cô chẳng để tâm đến sự tồn tại của mình, dù biết vị trí bên cạnh cô luôn thuộc về người khác — Lý Hạo vẫn chẳng thể ngừng quan tâm. Cậu không mong được đáp lại, chỉ sợ một ngày nào đó cô biến mất khỏi thế giới của mình.
Họ cùng lớn lên, nhưng khoảng cách giữa hai người chưa từng được rút ngắn. Cô rực rỡ như pháo hoa, còn cậu chỉ là một người đứng dưới đất, ngước nhìn trong thinh lặng.
Thế nhưng… suốt bao năm ấy, Lý Hạo vẫn chưa từng thích ai khác. Lên lớp 7, Lý Hạo đã cao hơn một chút, giọng nói cũng trầm hơn, nhưng tình cảm dành cho Triệu Vy thì vẫn vẹn nguyên như năm nào — thậm chí còn sâu hơn, day dứt hơn.
Triệu Vy giờ đã trở thành một trong những cô bạn nổi bật nhất lớp: học giỏi, hát hay, lại luôn được thầy cô yêu quý. Lý Hạo vẫn là cậu học sinh lặng lẽ, chỉ nổi bật mỗi lần kiểm tra Toán nhờ trí nhớ tốt và lòng quyết tâm âm thầm: "Phải giỏi hơn... biết đâu cô ấy sẽ để ý đến mình."
Cậu chẳng bao giờ dám nhìn cô quá lâu, nhưng chỉ cần cô bước vào lớp, ánh mắt cậu đã tự động tìm đến. Mỗi sáng đi học, Lý Hạo đến sớm chỉ để... giữ chỗ cho cô bạn ngồi gần cửa sổ – nơi cô thích ngồi nhất. Cậu luôn giả vờ như "trùng hợp" nhưng thực chất là dõi theo từng thói quen nhỏ của cô.
Có lần trời mưa lớn, Triệu Vy quên mang áo mưa. Cậu đã dúi vội chiếc áo khoác của mình vào tay cô và chạy vụt đi trước khi cô kịp nói gì. Ngày hôm sau, cô trả lại áo, chỉ cười nhẹ một cái rồi quay đi. Với Lý Hạo, nụ cười đó đủ để khiến tim cậu ấm cả tuần.
Thế nhưng... càng lớn, khoảng cách giữa hai người càng xa.
Cô thường xuyên đi chơi với nhóm bạn năng động, trong khi cậu chỉ ngồi lại cuối lớp, ôn bài hoặc nhìn ra cửa sổ. Có vài lần Lý Hạo thấy Triệu Vy cười thật rạng rỡ bên một bạn nam khác. Cậu không nói gì. Chỉ cắn môi, quay mặt đi, và tiếp tục ghi bài vào vở — nhưng từng con chữ như run lên.
Cậu vẫn không trách cô. Vì tình cảm của một kẻ si tình... đâu cần hồi đáp.
Lớp 8.
Lý Hạo đã không còn là cậu bé ngây ngô năm nào, nhưng trái tim thì vẫn chưa chịu lớn. Trái tim ấy vẫn đập vội mỗi lần Triệu Vy bước vào lớp, vẫn hồi hộp khi thấy tên cô trên bảng danh sách tổ cùng, và vẫn lặng thầm đau khi thấy cô mỉm cười bên người khác.
Triệu Vy giờ như một ánh nắng xa xôi, dịu dàng nhưng không thể chạm tới. Cô đã có thế giới riêng – một thế giới mà Lý Hạo chưa từng được mời vào.
Cậu vẫn ở đó, trong im lặng.
Vẫn là người gấp giúp sách cô để quên trên bàn.
Vẫn là người chờ sau cổng trường chỉ để nhìn cô bước về an toàn.
Vẫn là người lặng lẽ gửi những lời chúc ẩn danh vào hộp thư "Thư cho bạn" trong lớp, chỉ mong cô đọc và mỉm cười – dù cô chẳng bao giờ biết đó là cậu.
Một ngày cuối thu, cậu nghe tin Triệu Vy có bạn trai. Là cậu bạn cùng khối, nổi bật và được nhiều người thích.
Lý Hạo không khóc.
Cậu chỉ ngồi thật lâu bên cửa sổ lớp học, nhìn lá rơi, mặc cho gió lùa vào khiến tay cậu lạnh buốt. Trong lòng cậu trống rỗng, như thể vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, dù chưa từng thực sự có được.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Lý Hạo viết ra một dòng tin nhắn dài gửi cho cô — nhưng rồi xóa đi.
“Tớ thích cậu, từ rất lâu rồi. Nhưng cậu có biết không? Tớ chưa từng mong cậu đáp lại, tớ chỉ muốn được ở gần cậu… như thế này… mãi mãi.”
Tin nhắn không bao giờ được gửi.
Vì cậu hiểu, có những người… chỉ có thể đứng sau người mình thương.
Còn tình cảm ấy, chỉ có thể giữ lại — như một bí mật đẹp đẽ, và buồn.
Năm lớp 9, Lý Hạo không còn ngồi ở bàn cuối nữa. Cậu chuyển lên bàn đầu vì "cần tập trung ôn thi" nhưng thực chất là để không phải thấy Triệu Vy cười nói với ai đó phía sau. Cậu học giỏi hơn, trưởng thành hơn, và im lặng hơn bao giờ hết.
Người ta nói, thời gian có thể chữa lành mọi v·ết t·hương. Nhưng không ai biết rằng, có những v·ết t·hương càng ngày càng sâu — vì nó chưa từng được chạm đến.
Một chiều muộn, Lý Hạo tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của Triệu Vy và bạn cô ở cuối hành lang:
“Hồi trước có một người thích cậu lắm đó.”
“Ai vậy?”
“Lý Hạo chứ ai. Cậu không thấy cậu ấy lúc nào cũng quan tâm cậu à?”
“Thật á? Trời... tớ đâu có để ý. Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”
Câu trả lời nhẹ tênh. Như thể tên cậu chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Lý Hạo đứng sau bức tường, tim như bị ai đó bóp chặt. Cậu không khóc. Không lên tiếng. Chỉ quay đi… chậm rãi như thể sợ chính mình sẽ vỡ vụn nếu bước quá nhanh.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau ba năm, Lý Hạo viết thư cho Triệu Vy — không giấu tên, không úp mở, không hy vọng.
“Tớ từng rất thích cậu. Từ lớp 6 đến bây giờ.
Nhưng hôm nay… tớ chọn dừng lại.
Cậu không làm gì sai cả. Chỉ là… tớ tự lừa mình quá lâu rồi.”
Lá thư không được đưa. Cậu xé nó, từng mảnh, và để gió cuốn đi dưới sân trường vắng.
Từ ngày hôm đó, Lý Hạo không còn nhìn về phía Triệu Vy nữa. Không còn đến sớm để giữ chỗ ngồi. Không còn cố gắng học giỏi vì một ai đó. Cậu vẫn sống, vẫn cười, vẫn là một học sinh ngoan hiền — nhưng ánh mắt thì không còn ánh lên chút ấm áp nào.
Có người hỏi: "Cậu còn thích cô ấy không?"
Lý Hạo chỉ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không còn nữa… nhưng tớ từng thương cô ấy đến mức muốn giữ cả thế giới trong lòng — chỉ để cô ấy không buồn một giây nào.”
"Không phải ai thương nhiều hơn cũng là người được ở lại.
Có những tình cảm, sinh ra đã là đơn phương.
Và có những người, suốt đời chỉ có thể thương trong im lặng."