Chương 2 : tô viên xuất hiện và đem đến cho lý hạo một cuộc đời mới và lý hạo chấp nhận tình cảm của tô viên
Thời gian sau khi từ bỏ Triệu Vy, Lý Hạo dường như khép lại mọi cánh cửa trái tim. Cậu không còn bận tâm đến những lời bàn tán, những ánh mắt ngưỡng mộ hay cả những dòng tin nhắn làm quen. Cậu sống im lặng, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Cho đến khi cô xuất hiện.
Tên cô là Tô Viên — một học sinh chuyển đến giữa học kỳ. Khác với Triệu Vy rực rỡ như ánh mặt trời, Tô Viên lại mang một vẻ nhẹ nhàng như gió sớm mùa thu. Cô không nói nhiều, chỉ thường lặng lẽ nhìn Lý Hạo từ góc lớp, nơi bàn áp cuối gần cửa sổ — đúng chỗ mà cậu từng ngồi khi dõi theo người khác.
Ban đầu, Lý Hạo không để ý. Trái tim cậu vẫn còn lạnh.
Nhưng rồi có những điều khiến cậu chợt nhận ra...
Cậu ngạc nhiên khi thấy hộp sữa yêu thích được đặt trên bàn mình vào giờ ra chơi.
Cậu bất ngờ khi một bài toán khó mà cậu nhăn mặt suy nghĩ, lại có lời giải đính kèm trên mảnh giấy nhỏ không tên.
Cậu lặng người khi thấy cô gái ấy — Tô Viên — đứng chờ cậu dưới mưa, chỉ để đưa chiếc ô vì "thấy cậu quên mang áo khoác."
Từng chút một… rất giống chính cậu năm nào.
Cô không nói “tớ thích cậu”.
Cô chỉ im lặng bên cạnh, giúp cậu khi cần, lắng nghe khi cậu chẳng nói gì, và mỉm cười mỗi khi ánh mắt cậu lỡ chạm vào cô.
Lý Hạo thấy mình trong cô.
Cái cảm giác chờ đợi, quan tâm một ai đó trong thầm lặng, không mong hồi đáp — cậu hiểu quá rõ. Nhưng lần này, cậu không phải là người si tình nữa.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, trái tim cậu khẽ rung lên — không phải vì nỗi buồn, mà vì một người mới… đang bước vào.
Cậu không biết cảm xúc ấy là gì. Chưa dám gọi tên.
Chỉ biết rằng... lần này, khi thấy ai đó quan tâm mình như cậu từng quan tâm người khác, cậu thấy ấm. Thật sự ấm.
"Có những v·ết t·hương phải rất lâu mới lành.
Và cũng có những người, đến muộn… nhưng đủ dịu dàng để khiến trái tim thôi rỉ máu."
Lớp 9 – học kỳ cuối.
Không khí trong lớp chộn rộn hơn bao giờ hết vì những buổi ôn thi, những bài kiểm tra liên tục, những bức tranh kỷ yếu đã bắt đầu được vẽ. Thế giới của Lý Hạo giờ không chỉ có im lặng và nỗi đau. Thế giới ấy bắt đầu có tiếng cười — tuy nhỏ, nhưng đủ để xua đi chút u ám cũ.
Tô Viên vẫn là người ngồi sau lưng cậu. Cô không hỏi han quá nhiều, cũng không làm phiền cậu. Nhưng mỗi khi cậu quay lại, cô luôn ở đó — mỉm cười dịu dàng, như thể đang chờ một cánh cửa nào đó được hé mở.
Họ dần nói chuyện nhiều hơn. Những mẩu chuyện nhỏ về bài vở, về màu bút, về chiếc máy tính cũ cậu hay dùng. Không ai trong lớp thật sự để ý... ngoài một người.
Dương Khả – bạn thân của Tô Viên, nhanh nhẹn và có phần tinh nghịch. Cô từng trêu Tô Viên rằng:
“Ê, đừng bảo là cậu thích cái tên lạnh như băng đó nha.”
“Cậu ấy không lạnh đâu,” Tô Viên cười nhỏ. “Cậu ấy chỉ đang đóng cửa lòng mình thôi.”
Trần Minh – bạn cùng bàn mới của Lý Hạo. Khác hẳn với Hạo, Minh sôi nổi, thích trêu chọc người khác, nhưng cũng cực kỳ tinh ý. Một ngày, Minh vỗ vai cậu:
“Ê, tao thấy con bé Tô Viên đó hình như thích mày đó.”
“Tao biết,” Lý Hạo đáp, mắt vẫn nhìn ra sân trường. “Nhưng tao sợ…”
“Sợ gì?”
“Sợ làm tổn thương người giống như tao từng tổn thương chính mình.”
Minh không nói gì thêm. Cậu biết, trái tim bạn mình vẫn chưa quên được Triệu Vy.
Và rồi… Triệu Vy cũng xuất hiện trở lại.
Không phải bằng một hành động rõ ràng. Chỉ là một hôm cô chủ động nói chuyện với Lý Hạo trong lúc nghỉ giải lao. Chỉ là ánh mắt cô thoáng lúng túng khi nhìn thấy Hạo và Tô Viên cùng nhau. Chỉ là... cậu cảm thấy trái tim mình không còn run như trước nữa.
Tối hôm ấy, lần đầu tiên, Hạo gõ vào khung chat với Tô Viên. Không phải lời cảm ơn, không phải hỏi bài vở. Mà là một câu hỏi thật nhẹ:
“Mai cậu rảnh không? Tớ muốn đi bộ một chút. Có thể đi cùng tớ không?”
Tô Viên nhìn màn hình điện thoại. Một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến cô im lặng thật lâu trước khi nhấn gửi lại:
“Ừm… tớ đợi cậu từ lâu rồi.”
"Khi một người từng đau sâu đến mức tưởng mình chẳng thể yêu lần nữa…
Lại thấy trái tim ấm lên, chỉ vì một người không bỏ đi."
Mùa thi đến gần. Những buổi học phụ đạo, những tờ đề cương kín đặc chữ, những đêm ôn bài đến khuya... cuốn tất cả học sinh vào guồng quay hối hả. Trong cái bận rộn ấy, tình cảm của Lý Hạo và Tô Viên cũng lặng lẽ lớn dần.
Họ không công khai. Chỉ là những cái nhìn lặng lẽ. Là việc Lý Hạo chờ Tô Viên về mỗi chiều muộn. Là lần đầu tiên Hạo mượn sách Toán của cô, nhưng quên trả — để rồi nhét lại một gói kẹo bên trong, kèm mảnh giấy nhỏ viết tay:
"Cậu học chăm quá. Ăn ngọt một chút cho đỡ mệt."
Tô Viên đã mỉm cười suốt cả buổi tối vì mảnh giấy đó.
Nhưng rồi... Triệu Vy bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Không còn là người đứng bên ngoài cuộc đời Lý Hạo nữa. Cô chủ động mời cậu cùng tham gia nhóm học. Những câu hỏi thăm, những lời gợi chuyện... như thể quá khứ chưa từng lạnh nhạt.
Một ngày nọ, sau giờ thể dục, Triệu Vy ngồi lại cùng Lý Hạo. Cô nhìn cậu, ánh mắt mang theo điều gì đó không rõ ràng:
“Tớ thấy cậu dạo này khác lắm. Ấm áp hơn… như hồi trước.”
“Tớ đâu có thay đổi gì.”
Lý Hạo cười nhẹ, nhưng mắt thì nhìn xa xăm. Cậu biết cô đang muốn gì — và chính điều đó khiến cậu thấy trống rỗng.
Cậu từng ước cô quay lại. Nhưng bây giờ, khi điều đó đến, cậu lại chẳng còn mong đợi nữa.
Trong lớp, Trần Minh vẫn là người quan sát tất cả. Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng cho bạn mình và cho cả Tô Viên — cô gái ngày nào cũng giả vờ không để ý đến những cuộc nói chuyện của Hạo và Vy, nhưng bàn tay lại siết chặt bút đến trắng bệch.
Dương Khả, bạn thân của Viên, một lần lặng lẽ nói với Hạo trong căn tin:
“Cậu biết không? Tô Viên từng định bỏ cuộc. Từng nói sẽ không thích ai nữa nếu lần này cũng đơn phương. Nhưng rồi cô ấy vẫn ở lại, vẫn bên cạnh cậu…
Cậu đừng khiến cô ấy giống như cậu ngày xưa, Hạo à.”
Lý Hạo không nói gì. Nhưng lòng cậu chấn động.
Tối hôm ấy, cậu đi bộ một mình dưới mưa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu đứng trước nhà Tô Viên, ướt đẫm.
Cô bước ra, bất ngờ.
“Cậu… bị sao thế?”
Lý Hạo nhìn cô rất lâu, rồi mới nhẹ nhàng nói:
“Tớ từng chờ một người suốt ba năm… nhưng cuối cùng, người luôn chờ tớ lại là cậu.”
“Tớ biết mình đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra…
Nhưng nếu cậu vẫn còn ở đây… thì lần này, tớ muốn là người giữ lấy.”
Tô Viên bật khóc.
Lần đầu tiên, sau bao tháng ngày âm thầm, cuối cùng trái tim cô cũng được đáp lại.
"Có những người xuất hiện để ta học cách yêu...
Nhưng cũng có người đến để dạy ta cách được yêu đúng nghĩa."
Buổi lễ chia tay cấp hai diễn ra vào một ngày hạ. Phượng đỏ rực sân trường, tiếng ve vang dội trên những hàng cây như bản hòa tấu của hồi ức.
Lớp học được trang trí đầy bóng bay và hình ảnh kỷ yếu. Mỗi học sinh đều mặc đồng phục tươm tất, viết vội những dòng lưu bút cuối cùng. Họ cười nhiều hơn, nhưng trong đôi mắt là những tia buồn chưa kịp gọi tên.
Lý Hạo và Tô Viên vẫn như thường lệ, ngồi cạnh nhau. Nhưng hôm nay, không còn ánh mắt đùa giỡn, cũng không còn khoảng cách ngại ngùng. Hôm nay là kết thúc.
Bởi sau hôm nay… họ sẽ học ở hai nơi khác nhau. Hạo đậu vào một trường chuyên xa trung tâm. Còn Viên, chọn trường gần nhà vì mẹ cô bệnh, không thể để bà một mình.
Trong giờ chia tay, thầy giáo phát từng bức thư nhỏ mà học sinh gửi cho nhau. Ai cũng hồi hộp. Lý Hạo nhận được nhiều, nhưng cậu chỉ mở một tờ — bức thư của Tô Viên.
Nét chữ cô vẫn nhẹ nhàng, quen thuộc:
“Tớ biết chúng ta sẽ không học cùng nhau nữa. Tớ cũng không chắc sau này có gặp lại… Nhưng tớ không hối hận vì đã thích cậu. Dù chỉ một đoạn ngắn, được cùng cậu đi qua cuối cấp hai — là món quà mà tớ sẽ giữ mãi.
Nếu một ngày nào đó, cậu nhớ đến tớ, xin hãy mỉm cười, vì tớ vẫn luôn cầu chúc cậu hạnh phúc."
– Viên.”
Lý Hạo không khóc. Nhưng tim cậu nghẹn lại.
Cậu bước ra sân trường, nhìn hàng cây mà năm lớp 6, cậu từng đứng nhìn Triệu Vy từ xa. Giờ đây, dưới gốc cây đó… là Tô Viên đang đợi cậu, với nụ cười dịu như nắng chiều.
“Cậu định đi mà không nói lời tạm biệt à?”
“Tớ sợ… nếu nói tạm biệt, sẽ không dám rời đi nữa.”
Tô Viên không nói gì. Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt vào tay cậu một món quà nhỏ — chiếc khăn tay cũ mà cô từng may, giờ được thêu thêm một dòng chữ bé xíu:
"Cảm ơn vì đã quay đầu lại."
Họ đứng lặng rất lâu. Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng ve, tiếng gió… và một mùa hoa rụng xuống vai ai đó.
Sau này, khi đã học trường mới, có những chiều muộn ngồi một mình, Lý Hạo lại lấy chiếc khăn ấy ra — chiếc khăn sờn cũ nhưng thơm mùi hoa, và nhớ về cô gái nhỏ từng chờ cậu suốt một năm không ai hay biết.
Vì có những người không ở lại…
Nhưng sẽ mãi ở trong trái tim ta, như một mùa hè không tắt.