Chương 13 : Ký Ức Máu Lạnh - Quỷ Thành Dưới Đáy: Lời Nguyền Xương Trắng
Trăng mờ mịt lẩn sau tầng mây dày, phủ bóng xuống thị trấn An Dương đang yên giấc. Nhưng đêm nay, không phải ai cũng ngủ yên. Trong một căn phòng trọ cũ kỹ ở gần rìa thị trấn, Lý Hạo đang nhìn chăm chú vào chiếc vòng cổ mà Tô Viên để lại trước khi m·ất t·ích. Ánh sáng từ viên ngọc ở giữa vòng cứ chớp tắt theo nhịp tim của cậu. Nó không còn là món trang sức bình thường – mà là một “ấn chú kết duyên” trong truyền thuyết của tộc Huyết Nguyệt.
“Lý Hạo, cậu chắc chứ? Nếu bước vào lãnh địa của Tộc Huyết Nguyệt, cậu không quay lại được nữa đâu.” – Trịnh Dao, cô gái mang dòng máu bán yêu vừa mới gia nhập nhóm, lên tiếng.
Cậu không trả lời. Ánh mắt cậu sâu hun hút như vực thẳm. Bên ngoài, Lục Minh – pháp sư tập sự đến từ Nam Vệ – đang khắc lại một ma trận triệu hồi để định vị nơi Tô Viên bị giữ.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cô biến mất khỏi thực tại sau trận hỗn loạn ở ngã tư Linh Ẩn. Trận chiến ấy, dù đã giành phần thắng, nhưng Lý Hạo hiểu rằng kẻ địch lần này không phải chỉ là lũ hồn ma lang thang, mà là một thế lực cổ xưa đang dần trỗi dậy – những kẻ đã từng phong ấn “Huyết Nguyệt Chi Tâm” – trái tim có thể khiến người ta sống lại quá khứ, hoặc giam cầm họ mãi mãi trong nó.
“Chúng ta cần thêm một người nữa.” – Trịnh Dao nói – “Một người biết về ‘Cửa Dưới Cổ Thành’. Chúng ta không thể xông bừa vào.”
Lý Hạo rút điện thoại, mở lại số liên lạc cũ: Hứa Thiên Bảo – một pháp sư lang bạt từng có quan hệ mập mờ với Tô Viên. Dù chẳng thích gã, nhưng lúc này không có lựa chọn.
Tin nhắn vừa gửi đi thì cánh cửa phòng bật mở.
“Các người cần tôi à?” – Giọng nói quen thuộc vang lên, khàn khàn nhưng đầy ma lực.
Chính là Thiên Bảo. Áo choàng đen, mắt trái bịt bằng vải, và nụ cười khiến ai cũng cảm thấy lạnh gáy. Anh ta bước vào, đưa cho Lý Hạo một tấm bản đồ cũ kèm lời cảnh báo:
“Đường này không chỉ đưa cậu đến gần Tô Viên. Nó cũng sẽ dẫn cậu đến với quá khứ của chính mình – thứ mà cậu tưởng đã quên.”
Lý Hạo siết chặt vòng cổ. Đôi mắt cậu ánh lên quyết tâm: “Cho dù đó là địa ngục, tôi cũng phải đưa Tô Viên trở về.”
Cửa vào “Cổ Thành Dưới” nằm sâu dưới lòng đất, ngay dưới tàn tích của một ngôi chùa cổ đã sụp đổ từ hàng trăm năm trước. Truyền thuyết kể rằng nơi ấy từng là giao điểm giữa trần thế và Minh giới – cánh cửa giữa sống và c·hết, quá khứ và hiện tại.
Lý Hạo cùng nhóm ba người: Trịnh Dao, Lục Minh và Thiên Bảo đã tiến vào đường hầm. Ánh sáng yếu ớt từ hỏa phù trong tay Lục Minh chỉ đủ soi được vài bước trước mặt. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng giữa bóng tối khiến không khí thêm ngột ngạt.
“Cẩn thận. Từ giờ trở đi, những gì chúng ta nhìn thấy không chắc đã là thật.” – Thiên Bảo nói, mắt không rời khỏi lá bùa treo ở ngực.
Bỗng, từ phía trước, một tiếng cười khúc khích vọng lại, trẻ con mà rợn tóc gáy. Lý Hạo sững người khi trông thấy... Tô Viên đứng giữa đường hầm, khoác trên người bộ váy trắng mà cô từng mặc vào buổi chiều chia tay lớp 12. Ánh mắt cô vô hồn, miệng vẫn mỉm cười.
“Tô Viên?” – cậu gọi nhỏ.
Không ai đáp. Cô chỉ đưa tay ra.
Trịnh Dao hét lớn: “KHÔNG! Đừng chạm vào cô ấy!”
Nhưng đã muộn. Chỉ một khoảnh khắc, Lý Hạo thấy mọi thứ tối sầm. Khi mở mắt ra, cậu không còn ở đường hầm nữa.
Trước mặt cậu là sân trường THPT Ân Hoa – nơi cậu và Tô Viên từng học. Nhưng không có học sinh nào, chỉ có những hành lang trống rỗng và… một tấm gương lớn đặt ngay giữa sân.
Trong gương, cậu thấy chính mình – nhưng không phải hiện tại. Mà là một Lý Hạo năm lớp 11, cô đơn, ủ rũ, ánh mắt mờ đục. Đằng sau hình ảnh đó là... một Tô Viên khác – đang khóc.
“Cậu không thể cứu tôi... vì cậu chưa từng hiểu tôi.” – giọng nói vọng ra từ trong gương, từng chữ như cứa vào tim.
Lý Hạo gào lên: “Không! Tôi sẽ đưa cậu về! Dù phải đổi cả linh hồn này!”
Ngay khi cậu đấm vỡ tấm gương, mọi thứ vỡ nát. Cậu tỉnh lại – vẫn trong đường hầm. Mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt giờ sáng rực lên.
Thiên Bảo nhìn cậu, gật nhẹ: “Tốt, cậu đã vượt qua một trong Bảy Ảo Ảnh Tâm Linh. Từ giờ, chỉ còn sáu.”
Lý Hạo nắm chặt tay.
Trong lòng cậu, hình ảnh Tô Viên càng lúc càng rõ. Dù ma mị hay nguy hiểm, cậu nhất định không lùi bước.
Lý Hạo vừa vượt qua Ảo Ảnh Tâm Linh đầu tiên, nhưng thời gian không chờ đợi. Cả nhóm tiếp tục tiến sâu hơn vào đường hầm Cổ Thành Dưới. Không khí càng lúc càng lạnh, đến mức hơi thở cũng biến thành từng làn sương trắng.
“Cẩn thận, ảo ảnh thứ hai có thể kéo cậu trở lại một ký ức tàn nhẫn nhất.” – Trịnh Dao nói khẽ, tay đặt lên thanh đoản kiếm.
Ngay lúc đó, cả nhóm bị tách ra.
Lý Hạo lần nữa rơi vào một không gian khác. Lần này không có tiếng cười, không có hình ảnh mờ nhạt. Mọi thứ đều rõ nét… quá rõ.
Anh đang đứng giữa một căn phòng bệnh viện cũ kỹ, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống giường bệnh nơi mẹ cậu đang nằm hấp hối. Đây là quá khứ thật — ngày mẹ Lý Hạo ra đi.
Cậu thấy mình năm 12 tuổi, nước mắt giàn giụa nhưng lại không thể nói nổi một lời xin lỗi. Vì lúc ấy, cậu đã bỏ nhà đi chơi game đúng ngày mẹ cần máu gấp. Khi cậu về, mẹ đã chìm vào hôn mê và không bao giờ tỉnh lại.
Lý Hạo khuỵu xuống, ôm đầu. “Tôi biết đây là quá khứ! Tôi biết tôi đã sai! Dừng lại đi!”
Nhưng ảo ảnh vẫn tiếp tục. Cậu thấy cha mình bước vào, ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Từ giờ trở đi, mày không còn là con tao nữa.”
Cậu hét lớn: “Đủ rồi! Tôi đã trả giá đủ rồi!”
Căn phòng vụt tối, và trong bóng đêm, một giọng nói nữ khẽ vang lên:
“Nếu cậu không tha thứ cho chính mình, làm sao cậu cứu được người khác?”
Lý Hạo mở mắt ra. Trước mặt cậu là Tô Viên – nhưng là một phần ý thức của cô, đang bị giam trong ảo giới.
“Viên!” – Cậu lao tới, nhưng cơ thể cô dần tan biến như khói.
“Đừng tìm tôi bằng nỗi sợ. Hãy tìm tôi bằng niềm tin.” – cô mỉm cười, rồi biến mất.
Cậu choàng tỉnh. Lần này, không còn ảo ảnh. Cậu thấy Trịnh Dao cũng vừa được Lục Minh kéo ra khỏi một ảo cảnh riêng.
“Cậu gặp gì?” – Trịnh Dao hỏi.
Lý Hạo không trả lời. Nhưng ánh mắt cậu đã thay đổi – kiên cường hơn, lạnh lùng hơn, và… nguy hiểm hơn.
“Ảo ảnh thứ hai cũng chỉ là thử thách. Tôi sẽ vượt qua cả bảy.”
Thiên Bảo gật đầu: “Cậu phải nhanh. Bởi vì… nếu cô ấy tan rã hoàn toàn trong Minh giới, dù là Thần cũng không cứu được.”
Tiếng chuông đá từ xa vang lên. Một lối đi mới mở ra phía dưới lòng đất – thẳng vào trung tâm của Cổ Thành Dưới.
Lối đi vừa hé mở dưới lòng đất không dẫn tới một căn phòng như trước, mà là… một nghĩa địa. Không gian tối đen, chỉ có từng tia sáng xanh lập lòe từ những chiếc đèn lồng hồn linh treo lơ lửng trên các cây cột đá. Dưới chân Lý Hạo, đất mềm như bùn, nhưng nếu để ý kỹ thì… đó là tro xương người.
Thiên Bảo khẽ niệm một câu chú cổ ngữ, lập tức một vòng sáng bảo vệ nhỏ xuất hiện quanh họ.
“Đây là Quỷ Thành Dưới Đáy – nơi linh hồn các pháp sư bị phong ấn sau khi c·hết trong Huyết Chiến Lục Vực năm xưa. Nếu không có kết giới, chỉ cần chạm đất là bị hút hồn.” – cậu nói nhỏ.
Trịnh Dao rút kiếm, mắt đảo quanh: “Tô Viên có thể đang bị giam ở tầng sâu nhất của nơi này.”
Lý Hạo gật đầu, tay cầm lấy “Ngọc Cốt Ấn” mà Lục Minh đưa từ tập trước – một trong bảy chìa khóa mở phong ấn Minh giới.
Họ vừa bước được vài bước, mặt đất rung chuyển. Từ phía xa, hàng chục bóng người đội mũ vải xám, mặc trường bào rách nát từ từ trồi lên từ tro bụi – Tàn Linh Quỷ Sĩ. Chúng không có mặt, chỉ là lớp da bọc lấy khoảng không, nhưng vẫn tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến không khí đóng băng.
“Chạy hay đánh?” – Trịnh Dao hỏi nhanh.
“Đánh. Nếu không, chúng sẽ bám theo mãi không buông.” – Lý Hạo siết chặt Ngọc Cốt Ấn, niệm một câu chú:
“Khởi Ấn – Cốt Linh Khai Mạch!”
Một luồng sáng trắng bắn lên từ lòng bàn tay cậu, tạo thành xương rồng trắng quấn quanh tay như giáp. Lý Hạo lao tới, đấm thẳng vào con Quỷ Sĩ đầu tiên. Tiếng vỡ vang lên – nhưng thay vì tan biến, linh hồn nó lập tức hóa thành khói đen nhập vào người Lý Hạo.
Cậu choáng váng. Một mảnh ký ức khác lướt qua đầu:
Một cô gái mặc áo trắng, ngồi dưới gốc đào, đang viết thư pháp. Bỗng nhiên, máu trào ra từ miệng cô. Trong tay, là mảnh giấy ghi “Tô Viên…”
Lý Hạo lảo đảo, thì Tô Viên hiện ra lần nữa. Cô đứng phía sau lũ Quỷ Sĩ, đôi mắt buồn bã:
“Hạo… nếu anh cứu em, anh sẽ trở thành người bị nguyền rủa.”
“Nguyền rủa cũng được. C·hết cũng được. Nhưng nếu không cứu em, thì sống còn ý nghĩa gì?” – Lý Hạo gào lên.
Câu nói ấy khiến vòng tròn bùa dưới chân phát sáng mạnh. Mọi Quỷ Sĩ lập tức dừng lại.
Từ xa, một giọng cười vang lên – trầm đục, mỉa mai:
“Tình yêu? Đối với Minh Giới, nó là sự dối trá lớn nhất.”
Một người đàn ông áo choàng đen, mái tóc bạc rối bời, tiến ra từ sau cánh cổng đá khổng lồ. Mắt trái của hắn là một viên đá hổ phách đang b·ốc k·hói tím.
“Ta là Minh Tôn Dạ Phù, kẻ giữ chìa khóa thứ hai. Nếu ngươi muốn cứu cô gái ấy, hãy bước vào Lâu Đài Xương Trắng – nơi không có lối ra.”
Lý Hạo lao tới. Nhưng một lực vô hình chặn cậu lại.
Dạ Phù chỉ tay về phía bóng đen phía sau – một cánh cửa hình sọ người, mở ra từ mặt đất.
“Từ đây, chỉ có kẻ vượt qua chính mình mới đủ tư cách chạm vào người mình yêu.”
Không chần chừ, Lý Hạo bước vào.
Bên trong Lâu Đài Xương Trắng, mọi bức tường đều được kết từ… xương sọ người, xếp chồng lên nhau tạo thành hành lang dài vô tận. Không khí đặc mùi máu khô và linh hồn cháy. Dưới chân là nền đá lạnh buốt, thi thoảng vang lên những tiếng thì thầm:
“Ngươi g·iết mẹ mình… Ngươi bỏ rơi bạn bè… Ngươi không xứng…”
Bàn tay Lý Hạo run lên. Nhưng cậu nhớ đến nụ cười của Tô Viên – nụ cười dù giữa ranh giới sự sống và c·ái c·hết, vẫn tràn đầy hi vọng.
“Tô Viên… chờ anh.”
Ngay lúc đó, một phiên bản khác của chính Lý Hạo xuất hiện, bước ra từ bóng tối.
Nó có mái tóc rối, mắt đỏ rực, và cơ thể bao phủ bởi ngọn lửa đen.
“Ta là mày… nhưng là phiên bản không có tình cảm, không bị ràng buộc bởi quá khứ, chỉ sống để trở thành mạnh nhất.”
“Ta mới là kẻ xứng đáng cứu cô ấy, không phải mày.”
Cuộc chiến trong lòng Lý Hạo bắt đầu – một cuộc chiến giữa người và chính bản thân mình.