Chương 12 : Liên Thủ Diệt Bóng - Dấu Vết Quá Khứ và Phong Ấn Huyễn Sơn
Khói bụi cuộn lên giữa chiến trường đỏ rực.
Lý Hạo đứng giữa vòng vây ánh sáng, máu chảy đẫm bờ vai nhưng đôi mắt không hề dao động.
Bóng đen rít gào:
"Đừng tưởng có thêm vài đứa là có thể thắng ta!"
Nó tung ra hàng trăm bóng ma nhỏ — tách ra từ cơ thể chính, lao đến từ mọi hướng như đàn quỷ hút máu.
Bạch Du hét lớn:
"Tản ra! Mỗi người một hướng, đừng để bị bao vây!"
Anh rút hai khẩu súng bạc, khai hỏa liên tiếp.
Mỗi viên đạn đều bùng cháy năng lượng, thổi bay lũ bóng ma thành tro bụi.
Nguyệt Ảnh múa kiếm tạo thành một cơn lốc băng lạnh, cắt nát đám tàn dư.
Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa — nhưng vẫn không che nổi tiếng tim đập thình thịch của mọi người.
Lâm Thần ngồi giữa đất, tay vẽ bùa liên tục.
“Thiên Ấn — Trấn Ma Trận!”
Từ lòng đất, những ký tự ánh vàng bùng lên, khóa chặt bước chân của bóng đen.
Nó gào lên, giãy dụa:
"Đám nhãi ranh!!! Các ngươi không biết mình đang đụng đến ai đâu!"
Nhưng chính lúc đó...
Tô Viên tiến lên.
Cô đứng sau lưng Lý Hạo, nắm chặt lấy tay cậu.
"Để tớ hỗ trợ cậu, dù chỉ một chút."
Tô Viên cầm bức ảnh nhỏ của cả lớp năm xưa — nơi Lý Hạo cười ngại ngùng bên cô.
Một tia sáng ấm áp lan tỏa từ bàn tay cô, bao trùm lấy Lý Hạo.
Cậu kinh ngạc:
“Đây là... ánh sáng tinh linh?”
Tô Viên mỉm cười:
"Thứ năng lượng sinh ra từ ký ức đẹp đẽ — và tình cảm chân thành."
Dưới luồng ánh sáng đó, v·ết t·hương trên người Lý Hạo lành lại nhanh chóng.
Thanh kiếm trong tay cậu cũng đổi màu — từ đỏ máu sang trắng bạc rực rỡ.
Cậu hít một hơi thật sâu, nâng kiếm lên.
Mắt không còn giận dữ, mà tràn đầy bình tĩnh.
“Thức thứ ba: Huyết Dạ — Tịnh Hồn Kiếm!”
ẦM!!!!
Một luồng sáng khổng lồ bắn ra từ lưỡi kiếm, xé tan bóng đen và phân thân thành tro bụi.
Cả đất trời rung chuyển.
Trong ánh sáng đó, bóng đen thét lên thảm thiết:
"KHÔNGGGG...!!! Ta còn chưa—!!!"
ẦM!!!!
Nó nổ tung như pháo hoa đen.
Trận chiến — kết thúc.
Không gian trở nên yên lặng.
Chỉ còn tiếng thở dốc và nhịp tim hỗn loạn.
Thanh Linh bước đến bên Lý Hạo, chạm nhẹ vào trán cậu:
"Không còn năng lượng tà ác nào. Chúng ta đã thắng."
Lý Hạo gật nhẹ.
Cậu quay sang nhìn Tô Viên, rồi... cười.
Nụ cười hiếm hoi, nhưng thật dịu dàng.
Tô Viên đỏ mặt, cúi đầu:
"Đừng có nhìn tớ như thế chứ..."
Cả nhóm bật cười.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy — quý giá hơn mọi chiến thắng.
Nhưng... từ xa, một đôi mắt đang quan sát tất cả.
Một giọng nữ lạnh băng vang lên trong bóng tối:
"Vậy ra... ngươi đã thực sự thức tỉnh rồi, Hạo..."
Kẻ bí ẩn ấy quay người, rời đi — để lại một câu mơ hồ:
"Thứ đang chờ ngươi... còn tàn khốc hơn nhiều."
Trời mưa nhẹ.
Sau trận chiến, nhóm Lý Hạo được đưa về căn cứ của “Hội Liên Minh Huyết Ấn” — nơi mà mọi người có thể phục hồi và tập hợp thông tin.
Lý Hạo ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Tô Viên khoác chiếc khăn lên vai cậu, khẽ nói:
"Cậu vẫn còn nghĩ đến lời cuối của bóng đen à?"
Cậu gật đầu:
"Nó biết rõ ta... hơn cả chính mình. Và... giọng nói ở cuối cùng — là ai?"
Trên bàn, Lâm Thần trải ra bản đồ năng lượng.
Cậu chỉ vào một điểm đỏ chói:
"Chúng ta đã phá huỷ phân thân, nhưng gốc rễ nguồn tà lực vẫn chưa lộ diện. Còn có một chủ thể mạnh hơn — một dạng 'Bản thể gốc'."
Bạch Du đập tay xuống bàn:
"Vậy đợi gì nữa, lên đường thôi!"
Nguyệt Ảnh nhíu mày:
"Không đơn giản vậy. Hệ thống phòng thủ quanh bản thể đó rất phức tạp — và có vẻ... được dựng bởi một người quen của chúng ta."
Tất cả quay lại nhìn cô.
Nguyệt Ảnh ném ra một tấm bùa cổ, in dấu hoa văn ngũ sắc kỳ lạ.
Tô Viên giật mình:
“Đây là... phù ấn Thiên La? Nhưng loại này đã thất truyền từ hơn trăm năm trước rồi!”
Lý Hạo sững người. Cậu đưa tay chạm vào tấm bùa...
— một luồng ký ức như đ·iện g·iật xộc về não.
Trong ký ức:
Cậu bé Lý Hạo — tóc dài buộc nhẹ, đang đứng giữa sân đá cổ.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ, gương mặt bị che bằng mặt nạ hồ ly, đang dạy cậu vẽ từng đường phù.
“Chỉ khi con hoàn toàn quên đi bản thân, phù ấn mới thực sự có thể kết nối với máu.”
“Nhưng... nếu quên hết thì con còn là con nữa không?” — cậu bé hỏi.
Người phụ nữ im lặng hồi lâu, rồi thì thầm:
“Con sẽ là... thứ mà định mệnh cần. Không phải đứa trẻ của mẹ.”
Ký ức tan biến.
Lý Hạo thở gấp, mồ hôi lạnh túa ra. Tô Viên giữ lấy vai cậu:
"Hạo! Cậu làm sao thế?"
Lý Hạo ngẩng lên, ánh mắt hoảng hốt:
"Mẹ... mẹ mình đã từng... là một người giữ ấn?"
Cả nhóm lặng đi.
Bạch Du trầm ngâm:
"Vậy có khi nào... kẻ đang dựng kết giới quanh bản thể chính là bà ấy?"
Nguyệt Ảnh lắc đầu:
"Không chắc. Nhưng một điều rõ ràng — để phá kết giới đó, Lý Hạo cần nhớ lại toàn bộ quá khứ."
Lý Hạo nắm chặt nắm tay.
“Được... nếu đó là con đường duy nhất để chấm dứt tất cả, thì dù quá khứ có đen tối thế nào, tôi cũng sẽ đối mặt.”
Tô Viên đứng dậy, cầm lấy tay cậu:
“Cậu không phải đối mặt một mình. Dù quá khứ có ra sao, thì hiện tại, cậu vẫn là Lý Hạo của tớ.”
Cả nhóm nhìn nhau — rồi gật đầu đồng lòng.
Bầu không khí ngập trong quyết tâm.
Cuộc hành trình mới — không còn là để tiêu diệt một con quỷ.
Mà là để tìm lại sự thật đã bị c·hôn v·ùi.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Nhóm Lý Hạo rời khỏi căn cứ Hội Liên Minh, tiến về phương Bắc — nơi tọa lạc Huyễn Sơn, ngọn núi bị bao phủ bởi sương mù vĩnh viễn, nơi theo lời Nguyệt Ảnh chính là chốn tu luyện xưa kia của mẹ Lý Hạo.
Dẫn đầu là Nguyệt Ảnh và Lâm Thần, hai người quen thuộc với những kết giới cổ đại.
Tô Viên và Lý Hạo đi bên nhau. Tay cô vẫn nắm chặt tay cậu.
“Cậu có sợ không?” – cô hỏi khẽ.
Lý Hạo nhìn về phía núi đang dần hiện ra sau lớp mây:
“Không… Chỉ thấy trong lòng mình như có thứ gì đó đang trỗi dậy.”
Khi họ đặt chân đến chân núi, một cơn gió lạnh thổi vù qua.
Không gian lập tức biến dạng — cả nhóm bị cuốn vào một mê trận quang ảnh!
“Cẩn thận! Đây là ảo giới thời gian!” – Nguyệt Ảnh hét lớn.
Lý Hạo mở mắt — cậu đang đứng giữa một khu vườn hoa anh đào.
Một người phụ nữ tóc dài, mặc áo đỏ, quay lưng lại, tay cầm một quyển sách phù văn.
“Mẹ?” – Lý Hạo thốt lên.
Người phụ nữ quay đầu lại. Khuôn mặt ấy... giống Tô Viên đến kỳ lạ.
Nhưng ánh mắt thì không giống ai: lạnh lẽo, sâu thẳm và xa lạ.
“Con vẫn chưa sẵn sàng.” – bà nói.
“Trái tim con còn vướng bận. Nếu con muốn vượt qua ta… hãy vứt bỏ tình cảm đó.”
Phía ngoài mê trận, Tô Viên đang co người lại, toàn thân run rẩy.
“Không ổn, Hạo bị kéo vào tầng sâu của ảo giới! Nếu không thoát ra kịp, tâm trí cậu ấy sẽ tan vỡ!” – Nguyệt Ảnh vội vã niệm chú.
Bạch Du rút kiếm:
“Chém mê trận ra là xong!”
“Không được!” – Lâm Thần cản lại. “Mê trận này được nối từ ký ức và cảm xúc thật! Chém là xóa luôn ký ức!”
Bên trong, Lý Hạo đối mặt với bản sao của mẹ mình.
Bà ta tung ra hàng ngàn phù văn, xoáy quanh cậu.
“Mỗi phù là một ký ức con từng quên... Giờ con muốn nhớ lại tất cả ư? Liệu con có dám chịu đựng không?”
Lý Hạo cắn răng, máu rỉ ra từ trán:
“Dù đau đớn đến đâu... con muốn biết vì sao mẹ lại bỏ con.”
Một vầng sáng đỏ hiện ra trước ngực cậu — Huyết Ấn Nguyên Thủy, dấu ấn phong ấn ký ức bị phá vỡ!
Ánh sáng bao trùm toàn bộ mê trận. Mọi thứ xung quanh vỡ vụn như gương...
Bên ngoài, Tô Viên vừa khóc vừa ôm lấy Lý Hạo khi cậu bật dậy từ mê trận.
Cậu thở dốc, ôm đầu:
“Mình nhớ lại rồi… Mẹ không bỏ mình. Bà đã… bị một tổ chức cổ ép trở thành vật tế.”
Cả nhóm im lặng. Nguyệt Ảnh gật đầu:
“Vậy là giờ chúng ta có thể lên núi… và chạm đến trung tâm phong ấn.”
Tô Viên lau nước mắt:
“Nhưng dù thế nào, chúng ta cũng sẽ đưa bà ấy trở về — bằng tất cả tình thương.”
Lý Hạo nhìn l·ên đ·ỉnh núi, nơi sấm chớp đang hội tụ.
“Chờ con, mẹ. Con sẽ không để ai lợi dụng mẹ thêm lần nào nữa.”