Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 12: Dòng Thời Gian Được Chọn




Chương 12: Dòng Thời Gian Được Chọn
Naz bật dậy giữa đêm, lồng ngực phập phồng trong hơi thở nặng nề. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo, dính bết vào tấm chăn mỏng. Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng lẻ loi rọi qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lấp loáng trên mặt sàn.
Trong giấc mơ vừa rồi, Sue đứng đó—giữa khu rừng xoắn vặn, nơi cành cây như bàn tay rỗng kéo lê trên mặt đất. Gương mặt cô bê bết máu, mái tóc dính bết, và đôi mắt... đôi mắt mở trừng, như muốn hỏi một điều gì đó, như chứa đựng tất cả những câu trả lời mà Naz sợ phải biết. Cô không nói gì. Chỉ lặng lẽ tiến về phía cậu. Từng bước. Chậm rãi. Không nhanh, nhưng không dừng lại. Cậu muốn chạy. Nhưng chân không nhấc nổi. Cảm giác ấy—ghìm chặt như định mệnh, như điều gì đó sâu xa hơn cả giấc mơ.
Sáng hôm sau, trời đổ lạnh. Mây xám vần vũ, kéo theo một màn sương lặng lẽ. Mùa đông đã tới gần. Tuyết mỏng phủ trên mái nhà, đọng trên cành cây như mạng nhện trắng. Naz bước ra khỏi nhà khi làng còn ngái ngủ, mùi tro than và củi cháy len lỏi trong không khí.
Trời vẫn còn nhá nhem, mặt trời vẫn lười biếng chưa lên hẳn.
Naz đi thẳng tới nhà bà Rina, người già nhất chợ. Vẫn với lý do quen thuộc: xin vài cọng lá bạc hà để làm sạch răng.
“Bà ơi!”
Cậu mở lời khi bà đang rửa rau.
Sau khi xin được nắm lá bạc hà, bỏ vào miệng nhai, hương, bạc hà the mát lan tỏa khoang miệng. Nhưng vị cay cũng đi theo khiến cậu không khỏi hà hơi liên tục, bà Rina thấy vậy thì bật cười.
Trông bà ấy có vẻ đang vui, Naz e dè hỏi:
“Bà ơi, hôm chị Sue mất… bà có thấy bác Albert không?”
Bà Rina ngừng tay, nét mặt thay đổi, nhưng vẫn trả lời:
“Có. Ta nhớ chiều hôm đó ông ấy ghé qua. Trời đã nhá nhem rồi. Ông nói đau lưng, xin ít rễ thuốc. Mắt thì trũng sâu, nhìn mệt lắm.”
Naz gật đầu, khẽ cảm ơn. Cậu không ghi chép. Nhưng từng chữ đã đóng đinh vào trí nhớ.
Tiếp đó, cậu tìm đến chú Berr, người bạn uống rượu lâu năm của Albert. Câu hỏi của Naz ngắn gọn:
“Chào bác, hôm chị Sue mất, bác Albert có đến quán rượu không chú?”
Chú Berr lắc đầu ngay.
“Không. Cậu ấy bảo là mệt, ở trong nhà suốt.”
Hai lời khai. Hai thời điểm. Một người nói ông ấy ở nhà. Một người thấy ông ấy ngoài đường.
Có chuyện gì đó không đúng. Albert đã đi ra ngoài và đến chỗ bà Rina để xin thuốc, nhưng lại nói với bác Berr là mình ở trong nhà.
Cậu nghi ngờ Albert.
Naz lại đi loanh quanh, ghé qua chỗ những vị giáo sĩ, nhưng có vẻ không ai ở đây, chắc họ đang tiếp tục điều tra, Naz lại quay về chợ, dù sao ngôi làng này không quá lớn, chỉ có ba nơi là khu nhà ở, chợ và khu giáo đường.
Tại chợ, Naz tình cờ thấy một bé gái đang chơi với túi vải vụn. Trong đống đồ, cô bé rút ra một sợi dây rút đỏ đã sờn viền, cô thắt nó lên làm vòng tay cho mình.
Naz mon men lại gần hỏi cô bé:
"Vòng tay của em đẹp thật, em tìm thấy nó ở đâu thế?"
Cô bé không hề đề phòng, trả lời hồn nhiên:
“Em nhặt được cái này gần gốc sồi rìa rừng á,” cô nói. “Giống túi chị Sue hay đựng bánh.”

Xong cô đưa cái vòng cho Naz xem.
Naz nhận lấy. Chạm vào nó, cậu gần như có thể thấy lại bàn tay nhỏ bé của Sue, những bước chân nhẹ lướt qua thảm cỏ, tiếng cười trong trẻo mà giờ đây vang lên chỉ trong trí nhớ.
Mảnh dây này… có thể là chứng tích cuối cùng, là tiếng nói từ quá khứ cậu không thể làm ngơ.
Cậu nói xin mượn cái vòng, rồi chạy nhanh đến cuối chợ, nơi một bày một sạp bán vải. Cậu tìm chủ sạp:
"Chị Mia, chị thấy mảnh vải này bao giờ chưa?"
Mia đang bận bịu với đống hàng, nhưng vẫn dành thời gian cho cậu, cô cầm cái vòng, ngắm nghía một lúc rồi trả lại cậu, giọng có chút trầm xuống:
"Trông nó giống như kiểu vài chị đưa cho Sue thật, vải màu đỏ xen chỉ xanh lá này hiếm lắm, phải đi đến thành trấn lớn mới mua được, chị có mua một ít, mà Sue thích lắm nên chị để cho con bé, tiếc là..."
Nói xong chị thở dài, quay lại bận bịu với đống hàng, không hề muốn hỏi cậu có nó từ đâu, có vẻ cô cũng không muốn nhắc lại những kỷ niệm trước đây.
Naz nhìn chị Mia, trong lòng cậu cũng dần trở nên nặng nề.
Naz đi về nhà, bước chân cậu đạp trên con đường đá ẩm ướt do cơn mưa, trong lòng cậu càng ngày càng trĩu nặng.
Cậu lại tới nhà Albert. Naz gõ cửa, chờ đợi tiếng gọi của Albert.
"Vào đi!"
Cậu bước vào, Albert vẫn ngồi trên ghế đẩu, có vẻ v·ết t·hương vẫn chưa lành, bên cạnh cái lò sưởi đang đỏ nổng.
Cậu gợi chuyện, hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vô tình hay cố ý lại để lộ chiếc vòng trên cổ tay. Điều này khiến Albert chú ý, ông buột miệng nói:
"Giống thật, hệt như của Sue vậy."
Naz tỏ vẻ giật mình, cậu ngước lên, ánh mắt tỏ vẻ thăm hỏi. Nhưng Albert lại tránh đi:
"Không có gì đâu, chỉ là chút chuyện cũ."
Sau đó Naz cũng rời đi. Naz đi về nhà, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Albert:
"...hệt như của Sue vậy..."
Cậu không để ý, cứ thế mà về đến nhà. Cậu mở cửa bước vào, trong nhà vẫn thế, Marie vẫn đang nấu cơm chõ buổi chiều, Duke thì cũng Andi vuốt nhọn những mũi tên. Cậu chợt cảm thấy hình như mình đang ngày càng tách rời khỏi gia đình.
Bước vào phòng của mình, cơn gió lạnh vẫn đọng trên da.
Naz đưa tay lên lau mặt. Cơn lạnh vẫn còn đó. Không phải của mùa đông, mà là từ bên trong. Cậu thắp đèn dầu, ngồi xuống bàn. Trang sổ vẫn còn mở. Mực vẫn còn ướt ở dòng cuối cùng.
Lawrence, có vật chứng nhưng không có động cơ.
Albert, lời khai mâu thuẫn. Có xích mích với Sue
Cậu gạch chân dòng cuối:
Chiếc vòng.
Một đứa trẻ đã nói Sue hay dùng chiếc túi vải đỏ đựng bánh. Không ai nhắc đến chiếc túi sau c·ái c·hết của cô. Nhưng Albert lại từng buột miệng nói:

“...hệt như của Sue vậy...”
Một câu nói lạc lõng, không ai hỏi, cũng không ai xác nhận.
Naz đặt bút xuống. Tay cậu đặt lên ngực áo, nơi trái tim đang đập nhanh hơn bình thường. Ánh đèn vàng lay động phản chiếu lên ánh mắt cậu. Trong đầu, những câu hỏi vang lên, không ngừng:
Mình đang làm gì thế này?
Nếu mình sai thì sao?
Và nếu mình đúng… thì điều đó có cứu được ai không? Hay chỉ là một nỗi đau khác?
Buổi trưa, trời mờ tối nhanh hơn mọi ngày. Gió lạnh cắt qua làng như lưỡi dao âm thầm. Naz đứng trước dòng sông, mặt nước gợn nhẹ dưới lớp băng đầu mùa, phản chiếu bầu trời bạc xám như một tấm gương không cảm xúc.
Mặt nước phản chiếu lấy gương mặt non nớt của đứa trẻ tám tuổi, nhưng đôi mắt lại mang màu xanh lá rất kỳ lạ, như không thuộc về thế giới này, đôi mắt ấy âm trầm, sâu thẳm.
Naz nắm chặt tay. Cậu biết mình cần làm gì. Đã đến lúc. Cậu cảm nhận được nó.
Naz thầm thì, giọng khẽ đến mức chính mình cũng suýt không nghe rõ:
“Phải quay lại đúng lúc. Khi ông ấy còn nghĩ rằng… mọi thứ đã được tha thứ.”
Không ai chứng kiến cậu bước xuống dòng sông. Không ai nghe tiếng nước vỡ. Chỉ có gió cuốn qua, mang theo một cơn lạnh không tên.
Ánh trăng xuất hiện sớm hơn mọi ngày, nhưng không sáng, mà khuất sau những đám mây mù, khiến không gian trở nên lạnh lẽo, âm trầm.
Một thoáng trắng lóa của màn nước, cảm giác nước tràn vào phổi, cảm giác thiếu oxy đang cảnh báo, nhưng cậu hình như quen rồi. Rồi bóng tối tràn tới. Rồi ánh sáng mờ dần.
Tiếng nước chảy từ từ, cứ róc rách trong âm thầm.
Cậu đứng giữa Cõi Vô Định.
Làn nước đen lặng như gương dưới chân. Không khí đặc quánh, không có gió, không có tiếng. Một lần nữa, giọng nói quen thuộc nhưng xa xăm vang lên:
“Cậu có muốn quay lại chứ?”
Naz không đáp. Không còn gì để hỏi. Cậu chỉ cúi đầu. Và ánh sáng nhấn chìm cậu vào lần khởi đầu mới.
Cậu mở mắt dưới gốc liễu già. Hơi thở tỏa thành làn khói mỏng. Mặt trời vừa nhú trên đỉnh núi, ánh sáng nhạt chiếu xuyên qua những tầng lá khô.
Từ xa, tiếng người vang lên:
“Bác Albert! Bác ấy đây rồi!”
Naz đứng dậy, tim đập chậm nhưng chắc. Cậu biết khung cảnh này. Đã từng thấy. Đã từng sống.
Albert được dìu về làng, chân khập khiễng, tay áo rách, máu khô dính trên trán. Nhưng ông cười. Mỉm cười như một người vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Người làng vây quanh, reo mừng. Một đứa trẻ nhảy cẫng, nói to:
“Làng mình may thật. Không mất thêm ai nữa!”

Những người khác cũng phụ theo:
“Thật may, từ lúc Sue mất…”
“Tai ương đã qua rồi…”
Mọi người cười nói, vui vẻ làm sao. Giá mà cứ thế này mãi.
Naz đứng bên ngoài vòng người. Tay cậu nắm chặt một thứ gì đó, thấp thoáng sắc đỏ.
Từng bước một, cậu bước lên.
"Cộc cộc..."
Tiếng bước chân của cậu vang lên giữa đám người.
"Cộc cộc..."
Không ai chú ý Naz đã đi đến gần.
"Cộc cộc..."
Tiếng bước chân ngày một nặng nề. Không ai chú ý cho đến khi cậu đứng trước Albert, cách chỉ vài bước.
Gió xào xạc qua những tấm vải phơi. Chuông gió kêu khe khẽ từ mái nhà gần đó. Những chú chim vẫn vui vẻ nô đùa, hót vang trên bầu trời.
Mọi người vẫn đang vui mừng, thậm chí có người cầu nguyện. Naz lại tách biệt, cậu trái ngược với họ, nặng nề, sâu thẳm.
Naz hít vào một hơi. Một hơi này như thể là một thứ gì đó thật lạnh lẽo, như là nước xuyên qua phổi, cậu đột nhiên cảm thấy thật quen thuộc. Hình như cậu trải nghiệm rất nhiều lần.
Cậu bước tới trước mặt Albert và nói:
“Bác g·iết chị Sue… phải không?”
Im lặng.
Mọi thứ ngưng đọng. Tiếng bước chân dừng. Tiếng cười ngắt giữa chừng. Cơn gió cũng không còn thổi nữa, lá cây thôi xào xạc, tiếng chim hót cũng biến mât. Thật giống như...Cõi vô định.
Một chiếc giỏ rau rơi xuống. Củ cải lăn ra nền đất lạnh.
Một bà cụ che miệng. Một người đàn ông khựng lại, ánh mắt chuyển từ Naz sang Albert. Không ai cười nữa. Không ai nói. Chỉ có tiếng gió lùa qua cành khô.
Albert nhìn Naz. Không né tránh. Không chối. Không phản ứng.
Rồi… ông cúi đầu.
Như thể, lời nói đó nặng đến mức khiến sự chống cự của ông trở nên vô nghĩa.
Hết chương 12.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Hiện sẽ ra liên tục mỗi ngày một chương đến hết mini-arc đầu tiên. Xin phiếu đi mọi người ơi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.