Chương 13: Sự bình yên tan vỡ
Ngôi làng hôm nay vẫn chìm trong tuyết mỏng, báo hiệu một mùa đông tới gần. Nhưng dù vậy dân làng hôm nay vẫn tập trung rất đông ở cổng làng. Vốn đông người phải vô cùng náo nhiệt, nhưng không khí hiện tại có lẽ đến cái kim rơi cũng nghe thấy được.
Một giọng nói non nớt vang lên, như lưỡi dao cắm chặt vào cổ họng mọi người:
“Bác g·iết chị Sue… phải không?”
Lời cáo buộc đến đột ngột, như một lớp cách âm bao trùm lấy ngôi làng, không tiếng nói, không tiếng chim. Bầu trời như cũng âm u thêm mấy phần.
Ánh mắt mọi người mở to, không thể tin được, không có ai cất tiếng nói. Chỉ có tiếng hít thở nặng nề như bầu không khí hiện tại. Mọi thứ như ngừng lại tại khoảng khắc ấy.
Albert vốn được dìu ngồi bên bậc thềm, đống lửa được đốt để sưởi ấm trước mặt. Ông chợt cảm thấy tai mình mất tác dụng, thứ ông nghe được duy nhất là tiếng lách tách của những tàn lửa đang nhảy nhót.
Sống lưng vốn đang thẳng tắp bỗng cong xuống như bị thứ gì đó trĩu nặng đè lên. Cánh tay đầy vết xước vốn bình tĩnh cũng run lên nhè nhẹ, nhưng không phải vì lạnh. Ông nhìn chằm chằm vào đống lửa, rồi nhìn Naz.
Ông cất tiếng hỏi:
“Sao cháu lại biết?”
Không phủ nhận, không phản kháng, ông chỉ đặt câu hỏi. Nhưng câu hỏi này không khác gì sự thừa nhận.
Naz nhìn người đàn ông trước mặt, thân hình dẻo dài, những khối cơ bắp vốn căng tràn hiện đầy rẫy những vết xước. Gương mặt râu ria nhưng vẫn có nét trẻ trung, nhưng cái lưng lại còng xuống hệt như những ông lão tuổi xế chiều.
Cậu hít một hơi thật sâu, dằn lại sự bồn chồn trong lòng, nét mặt cậu không thay đổi, vẫn lạnh nhạt và sâu thẳm. Cậu trả lời:
“Vì bác đã nói dối…”
Trong mắt Albert, chút tia sáng còn lại, tưởng như phản chiếu từ ngọn lửa cũng tắt dần, ánh mắt chìm vào trong u ám.
Người xung quanh cũng bắt đầu lấy lại nhận thức, nhưng chưa hoàn toàn tiếp nhận. Có người nheo mắt, có người khẽ thì thầm, có người lại trầm ngâm. Sắc thái muôn hình vạn trạng cũng xuất hiện.
Riêng Duke, đứng bên cạnh bác Albert, nhìn cậu bé chỉ cao đến ngực đang đứng trước mặt, lần đầu tiên ông thấy đứa con của mình có chút… lạ lẫm và đáng sợ. Nhưng ông không ngăn cản cậu, chỉ im lặng đứng đó, chờ đợi những gì sẽ xảy ra.
Albert đã không còn nhìn Naz nữa, mà ông cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn lấy ngọn lửa đang cháy hồng trong bếp. Ông lên tiếng nhẹ nhàng, như không muốn đánh thức gì đó đang ngủ say:
“Cháu sớm đã biết phải không? Lời khai với giáo sĩ… Bà Rina… Và bác Berr nữa… Ta đã thấy…”
Giọng ông càng nói lại càng run rẩy. Naz chỉ đứng đó, lặng thinh, nhìn người đàn ông đang dần c·hết mòn trong tội lỗi.
Nhưng những người khác thì không như vậy, nhất là khi họ đã mất đi thứ quý giá nhất đời họ.
Giọng nói ấy vang lên, khan đặc, như con dao cùn xẻ từng mảnh trái tim của mọi người:
“Vì sao? Vì sao lại g·iết con bé?”
Bà Susan bước tới, gương mặt bà tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại vằn vện những tia máu, nước mắt lăn trên má bà. Trên tay là con dao róc xương với đầu mũi nhọn hoắt.
Bà cầm ngược dao, lao tới chỗ Albert. Bà chạy không nhanh, Albert có thể tránh đi, nhưng ông không làm vậy, thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt, ngồi thẳng dậy lộ ra trái tim đang đập mệt mỏi của ông.
Có lẽ, ông muốn giữ lại chút tôn nghiêm, hay sự chuộc lỗi cuối cùng cho bản thân mình. Nhưng ngay khi m·ũi d·ao định xuyên qua lớp áo, đâm thủng trái tim ấy thì một vầng ánh sáng xanh nhẹ nhàng xuất hiện, giữ lại con dao.
Hai giáo sĩ của giáo hội chạy tới kiểm soát hiện trường, một người trên tay thấp thoáng ánh sáng xanh nhạt.
Người đó cầu nguyện:
“Ơn thần! Chúng ta vẫn giữ được sinh mạng này.”
Người còn lại chạy tới ôm bà Susan lại, không để bà làm điều dại dột. Bà Susan bật khóc, cổ họng bà khan đặc đi b·ị đ·au khổ, c·ái c·hết của con gái để lại nỗi đau trong bà. Hiện tại, kẻ g·iết con bé trước mặt, bà lại không thể trả thù cho nó.
Hiện trường vốn có chút mất kiểm soát, được trấn tĩnh lại bởi sự xuất hiện của hai giáo sĩ.
Người giáo sĩ giao lại bà Susan cho người dân trong làng, bà đã kiệt sức sau khi khóc, mọi người đưa bà ấy về nhà. Xong việc, hai người quay lại với Albert, một người cất tiếng nói:
“Chúng tôi cần đưa anh đi.”
Albert gật đầu, đi theo người giáo sĩ.
Naz đứng xem tất cả xảy ra, trong lòng cậu hơi trống rỗng, giây phút con dao định đâm vào trái tim của Albert, một chút gì đó trong cậu vỡ nát, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác.
Bỗng nhiên, một người giáo sĩ lại gần, đưa tay ra mời cậu:
“Bọn ta cũng cần cháu nữa, người hùng.”
Naz hơi bối rồi, vô thức nhìn về phía Duke. Duke nhìn con trai mình, nhìn thấy sự bối rối và hốt hoảng, bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu.
“Thằng bé vẫn là nó thôi, chỉ là… Trưởng thành hơn.”
Nhận được sự đồng ý, Naz tạm yên tâm, để giáo sĩ dắt tay đi về trụ sở tạm thời của họ.
Căn phòng được dựng tạm bằng nhà kho trong làng. Bên trong có ánh sáng từ đèn dầu lờ mờ, ánh sáng từ cửa sổ cũng góp sức chút ít, nhưng không nhiều.
Hai vị giáo sĩ để Albert ngồi xuống bàn, Naz thì được bảo vệ sau lưng người giáo sĩ, dù rằng trên đường Albert không có dấu hiệu phản kháng nào.
Vị giáo sĩ đốt cháy lò sưởi, ánh lửa ấm áp bao trùm cả căn phòng, xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo.
Hai vị giáo sĩ cùng ngồi vào bàn, Albert ngồi đối diện hai người, tay đặt lên bàn, ánh mắt xa xăm, xám xịt.
Naz thấy có gì đó là lạ, định đi ra ngoài, nhưng vị giáo sĩ cản cậu, xếp cho cậu một cái ghế, nở nụ cười:
“Cháu có thể nghe.”
Thế là Naz ngồi ngoan ngoãn trên nghế, lắng nghe câu chuyện. Albert thấy vậy cũng nở nụ cười. Rồi bắt đầu lời khai:
“Ta từng là lính đánh thuê. Gần như nửa đời, từ khi còn bé tí ta đã lăn lộn trong chiến trường. Suốt hai mươi năm cuộc đời, ta tắm trong những cuộc chiến, tiếng la hét và máu trên chiến trường.”
Ông ngừng lại, nhìn vào ngọn lửa bập bùng trong lò.
“Ta thấy từng người sinh sống từng ngày với mình c·hết đi. Người bạn đồng hành ngã xuống. Ta sống vì những tờ đơn và lời ra lệnh, đổi lại những đồng vàng nhuốm máu.”
Ông lại nhìn lên trần nhà, ánh mắt như hồi tưởng về những ngày tháng đã qua:
“Một ngày nọ, đoàn lính đánh thuê của ta bị tập kích, chúng ta gần như bị toàn diệt, những người sống sót chạy trốn đi khắp nơi. Ta là một trong số đó.”
“Ta lang thang trong rừng rậm, chống lại tự nhiên để sống, đến một ngày ta đến ngôi làng này. Ban đầu, ta định c·ướp một ít thức ăn và tiền để tiếp tục chạy trốn, nhưng khi ta định làm điều đó, Sue phát hiện ra ta.”
Ông đột nhiên nở nụ cười, hình như những ký ức tươi đẹp nhất đang tràn về:
“Ta định xử lý con bé, sau đó lại chạy trốn, nhưng cô bé lại gần ta, đưa ta một viên kẹo, rồi sau đó dẫn ta về làng.”
Ông bật cười:
“Con bé ngốc.”
“Và thế là từ đó ta sống trong ngôi làng này, ta phát hiện ra mình đã chán ghét cuộc sống trước kia, bắt đầu yêu nơi này, một nơi yên bình.”
“Hằng ngày, Sue đến thăm ta, vẫn như thường lệ mang theo viên kẹo, ta cứ thế hòa nhập với ngôi làng, rồi nhìn Sue lớn lên, nhưng vô tình, ta đã gieo một hạt giống sai lầm.”
“Con bé hay cười, hay nói. Không sợ ta, Dù nó biết, ta là từ nơi khác tới.”
Naz không nói chuyện, tiếp tục lắng nghe:
“Ta quý con bé. Nhưng không theo kiểu người thân mà là một tình cảm sai lầm. Có lần, trong cơn say, ta buột miệng nói ra. Con bé lắc đầu từ chối. Sau đó tránh mặt ta.”
Ông gục xuống, chôn mặt mình vào trong tay, nước mắt bắt đầu rơi.
“Đêm hôm đó, con bé nói với những người trong quán rượu, nó sắp rời đi ngôi làng này, theo đoàn thương nhân của Mia để đến thị trấn lớn hơn. Ta trong cơn say đã hốt hoảng gọi con bé ra bìa rừng, ta cố thuyết phục con bé, muốn con bé ở lại đây với ta.”
Ánh sáng trong đôi mắt đã mất, tràn vào trong là nỗi đau khổ cùng cực cùng nỗi hối hận:
“Con bé không đồng ý, ta cũng vậy, chúng ta cãi nhau, trong một phút mất kiểm soát do cơn say, ta đã… Siết cổ con bé đến c·hết.”
Hai người giáo sĩ ngồi nghe, khẽ gật đầu, nhưng hai người không ngắt lời.
“Từ ngày hôm đó. Trong ta trống rỗng, tan nát, ta chợt cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, ta định trốn đi, sau đó t·ự s·át, nhưng lại được người đi ngang qua cứu sống.”
“Ta…không đáng được sống. Ta vốn nên c·hết từ trước.”
Căn phòng chìm trong yên lặng. Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của một người đàn ông tự dằn vặt chính mình. Người từng mạnh mẽ, một chiến binh sống sót, giờ lại như đứa trẻ lạc lối giữa sự hối hận và sai lầm.
Naz ngồi đó, không chớp mắt, trong lòng cậu tĩnh lặng. Trong đôi mắt xanh đậm sâu xa, có chút gì đó vắng vẻ. Cậu không biết nên gọi người đàn ông này là gì:
Kẻ g·iết người, hay một kẻ lạc lối.
Đột nhiên, trong tai câu một tiếng thì thầm nho nhỏ, chỉ cậu nghe được:
“Con người… khi có được sự yên bình, lại sợ mất nó đến hoảng loạn.”
Tiếng thì thầm đến từ hư không, cậu giật mình, quay ngoắt lại, muốn xem là ai, nhưng trong căn phòng này chỉ có cậu, Albert và hai người giáo sĩ.
Tiếng nói đến từ nơi sâu thẳm, không thuộc về thế giới này.
Albert chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ông ấy giờ như một cậu bé, yếu đuối, lạc lõng. Ông mở miệng, định nói gì đó. Nhưng cổ họng khô khốc, chỉ phát ra tiếng khàn đặc không rõ.
Một trong hai người giáo sĩ đứng dậy, nhẹ giọng:
“Lời thú tội đã rõ. Nhưng sự phán xét không thuộc về chúng ta. Chúng ta sẽ đưa ông về giáo hội. Thần linh sẽ phán xét tội lỗi của ông.”
Người còn lại cũng đứng dậy, đặt tay lên vai Albert, dẫn ông ra khỏi phòng. Albert không chống cự, chỉ mặc vị giáo sĩ dẫn đi.
Naz nhìn theo hai người, trong lòng nặng nề. Bóng lưng ấy cô độc, lạc lõng.
Trước khi bước ra cánh cửa, đối mặt với ánh sáng, Albert quay lại nói với Naz:
“Giúp ta xin lỗi bà ấy, Susan.”
Naz không đáp, mà lặng lẽ nhìn ông đi xa. Trong lòng cậu, không phải sự nhẹ nhõm hay thỏa mãn vì đã tìm ra kẻ g·iết người. Mà là mặt hồ sâu thẳm, sâu hút, lạnh lẽo.
Người giáo sĩ còn lại cũng rời chỗ, nhưng đích đến của ông ta là Naz:
“Cảm ơn con.”
Naz hơi giật mình, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh dù vẫn có chút bối rối:
“Không có gì ạ, con chỉ là…”
Vị giáo sĩ ấy nhìn Naz ấp úng, mỉm cười, đưa cho cậu một viên đá, trên viên đá khắc lấy một hình bông hoa sen, biểu tượng của giáo hội Sinh Mệnh.
Ông giơ tay làm biểu tượng, thầm cầu nguyện.
“Mong Sinh Mệnh, ban phước cho đứa trẻ này.”
Hết chương 13
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Đã gần như kết thúc mini-arc đầu tiên, hai chap sau là bước đệm chuẩn bị dẫn ra thế giới lớn hơn. Mọi người đã có thể đọc truyện từ thời điểm này.