Chương 15: Sóng lớn
Tuyết năm nay rơi sớm hơn mọi năm. Trời âm u cả ngày, đôi lúc lại mang theo cả những trận tuyết, khiến cho những người nội trợ trong ngôi làng lúc nào cũng phàn nàn về những tấm chăn chưa khô.
Dân làng cũng đã gần như hoàn thành việc chuẩn bị cho mùa đông, những hũ thịt muối đã được xếp đầy những góc bếp, những bao thóc cũng được cất kỹ trong cát để tránh bị ẩm, mọi người cũng chuẩn bị thêm những tấm chăn da thú thật dày, những chiếc khăn choàng cổ hay những đôi găng tay cho những ngày sắp tới.
Cũng đã lâu kể từ thời điểm vụ án kết thúc, mọi thứ cũng dần trở lại quỹ đạo, dù có một số thứ thay đổi. Naz ngồi trên bậc thềm, lưng tựa vào vách gỗ, đôi mắt xanh nhìn theo từng bông tuyết xoay mình trong gió, nhẹ như trò chơi trẻ con của mùa đông.
Cậu nhìn những người dân đi qua, mọi người bắt đầu thay đổi từ những bộ quần áo mỏng ấm mùa thu sang những chiếc áo ấm dày cộp bằng da thú. Khi họ nói chuyện, thở ra những làn khói trắng như những đám mây.
Khói bếp từ các ngôi nhà cuộn lên cao, quyện theo mùi thức ăn như đang báo hiệu giờ bữa ăn đến gần.
Xung quanh có tiếng chẻ củi vang lên. Những tiếng rìu đều tay, dứt khoát. Không gấp gáp, không có chút lo lắng nào.
Trời có chút lạnh, Naz rút chân lại vào gần trong ngực mình, tay đan vào nhau, kéo nhẹ tấm áo dày tối màu mà Marie chuẩn bị cho cậu.
Ngắm nhìn cảnh của làng quê nhỏ này, trong lòng cậu cảm thấy thật yên bình, ngồi đó, thở ra những làn khói trắng đều.
Lần đầu sau nhiều tuần, cậu cảm nhận được ngôi làng đã trở lại cuộc sống bình thường. Không còn sự nặng nề, không còn tiếng xì xào, không còn những ánh mắt dè chừng. Không còn sự dò xét, cũng không còn những cơn ác mộng ban đêm.
Cậu không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng ít nhất thời điểm này, cậu vẫn trân trọng sự yên bình khó khăn này.
Trời cũng đã từ màu xanh chuyển sang cam hồng của hoàng hôn. Những làn khói bếp bay nhẹ lên cao, đâu đó có mùi thịt muối. Có lẽ là thời điểm cậu nên về nhà.
Naz bước trên con đường nhỏ bị phủ lên lớp tuyết, để lại những dấu chân nhỏ sâu trên nền tuyết trắng xóa.
Mở cửa.
“Leng keng…”
Trên cửa nhà cậu có treo một cái chuông, mỗi khi mở hoặc đóng cửa, chiếc chuông sẽ vang lên, báo hiệu cho ai đó đã rời đi hoặc trở về.
Trong nhà, Marie đang hầm thịt. Mùi gia vị bay theo từng đợt hơi nóng, quyện với mùi khói và muối khiến bụng Naz sôi lên, phát ra tiếng ọc ọc thật buồn cười.
Marie nghe thấy tiếng chuông và tiếng bụng sôi liền chú ý, khi thấy là Naz thì mỉm cười, trêu chọc cậu:
“Có lẽ người bạn của con không đồng ý với việc đi chơi quá giờ ăn nhỉ?”
Naz hơi xấu hổ, cậu cúi mặt xuống nhưng Marie vẫn thấy tai cậu có chút đỏ lên, cô cảm thấy rất buồn cười.
Quay trở lại với nồi thịt đang sôi trong nồi, cô giao việc cho Naz:
“Cũng gần đến giờ cơm rồi, con giúp mẹ chuẩn bị nhé!”
“Leng keng!”
Duke cũng vừa về nhà, ông phủi tuyết khỏi vai, cười nói với Naz:
“Trời sắp tối rồi, đừng để mẹ con làm một mình.”
Bữa tối nay là thịt hầm, Marie cần khoai tây cho nồi thịt. Naz rửa tay, lấy một con dao nhỏ, bắt đầu gọt vỏ khoai tây, tay cậu khéo léo xoay xung quanh, chỉ lát sau, dải vỏ mỏng cong nhẹ đã rơi trên nền gỗ.
Marie đứng bên cạnh, vừa canh lửa, vừa thình thoảng liếc sang nhìn con trai. Cô mở miệng dặn dò:
“Cẩn thận tay đấy.”
Naz gật đầu, môi cậu mím nhẹ, đôi mắt tập trung. Cậu cẩn thận hơn, nhưng tốc độ cắt cũng chậm lại. Nhìn cậu tập trung đến mức con mắt sắp tụ thành một chỗ, Marie bật cười.
“Nhìn con cứ như đang chơi giải đố vậy.”
Naz không đáp, chỉ cúi đầu, vành tai cậu bỗng nóng lên. Marie múc lên một muỗng nước thịt, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng nếm thử, có vẻ đã khá ổn, cần thêm chút muối là ổn, trong khi đang cho thêm muối, cô quay sang trêu Naz:
“Cẩn thận đấy, nếu con cắt đẹp quá thì từ nay đến hết đông con sẽ là người gọt khoai chính trong nhà.”
Naz ngẩng lên, mắt chớp chớp, nghĩ đến cảnh suốt mùa đông cậu sẽ bị một đống vỏ khoai tây vùi lấp, cậu nghĩ đến có chút kinh khủng, nhưng rồi lại bật cười. Tiếng cười rất nhẹ. Tựa như hơi thở vừa tan ra giữa làn khói bếp.
Bữa cơm tối hôm đó ấm cúng một cách yên lặng. Duke thường không có thói quen nói chuyện khi ăn cơm, nhưng ánh mắt dịu lại. Andi vẫn như thường lệ ăn nhanh hơn người khác, rồi ngồi kể vài câu chuyện vô thưởng vô phạt về con hươu chạy lạc, hay chiếc bẫy sập sớm do tuyết nặng.
Marie múc thêm cho mỗi người một bát nhỏ nước thịt.
“Ăn no đi. Đêm nay lạnh hơn hôm qua đấy.”
Sau bữa cơm, cả nhà cùng ngồi quanh bếp. Ánh lửa cháy đều, rì rào, phản chiếu trong ánh mắt của từng người. Có lúc, chỉ có tiếng củi nổ lách tách, rồi tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ.
Duke vẫn như thường lệ ngồi vót nhọn những mũi tên, dù mùa đông không cần đi săn. Andi thì lim dim trên ghế dài, những tiếng thở đều cứ phát ra. Marie thì ngồi đan khăn, tiếng lách cách của kim đan lẫn với tiếng của củi cháy khiến Naz không thể phân biệt nổi
Naz ngồi sát vào lòng mẹ, cuộn trong chăn dày. Cậu tựa đầu vào vai bà, cảm nhận nhịp thở đều đều, nghe thấy tiếng kim đan va vào nhau, đôi lúc là tiếng sột soạt của sợi len kéo lê từ chiếc giỏ.
"Nếu mọi thứ cứ thế này mãi thì tốt."
Ý nghĩ đó thoáng qua. Nhẹ như khói, mong manh như hơi ấm.
Trời đã tối hẳn. Lúc lên giường ngủ, Naz được anh trai gõ nhẹ đầu, chúc ngủ ngon theo kiểu cộc lốc của riêng anh.
“Mai đừng dậy trễ.”
“Biết rồi.”
Naz lẩm bẩm, chui vào chăn, nhắm mắt lại.
Căn nhà nhỏ chìm vào yên tĩnh. Một lớp yên tĩnh rất thật, rất dày, như thể bên ngoài kia chẳng còn gì ngoài gió, tuyết và những giấc mơ không tiếng động.
…Nhưng đâu đó ngoài rìa rừng, một ánh lửa le lói bập bùng trong bóng tối.
Không ai trong làng thấy. Không ai nghĩ tới. Không ai cần đề phòng.
Chỉ có bầu trời đêm chứng kiến.
Và tiếng sột soạt rất khẽ trong tuyết – đủ để một con nai giật mình, đủ để một con người lặng lẽ nín thở.
Sáng hôm sau, tuyết rơi dày hơn, hẳn là mùa đông cũng đã tới. Mặt đất trở nên mềm lún, tuyết dày khiến cho bất cứ ai cũng không muốn đưa bàn chân mình vào chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo ngoài đường.
Cả làng bao phủ trong tuyết trắng, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh trên những lớp tuyết khiến cả làng như khoác lên mình một chiếc áo phát sáng.
Naz tỉnh dậy khi ánh sáng đã len qua khe cửa sổ, chiếc cửa sổ đã được sửa lại bản lề vì mùa đông tới gần, dù sao nửa đêm thức giấc do tiếng gió đập vào cửa sổ cũng không phải thứ gì đó quá dễ chịu.
Không khí hôm nay rất trong lành, nhưng lại rất lạnh. Hít sâu một hơi khiến cho cậu cảm thấy như phổi mình bị đóng băng. Cậu run người một cái, vội vàng mặc áo, quàng khăn, mang giày rồi lặng lẽ bước ra bên ngoài.
Cậu cảm nhận được mùi củi cháy sớm, mùi hơi thở ấm bốc lên từ các ngôi nhà, trộn lẫn với mùi tuyết mới, khiến cậu cảm thấy bình yên đến lạ.
Cậu đi đến giáo đường như thường lệ, dù là mùa đông nhưng lớp học vẫn được tổ chức.
Khi đi qua sân nhà bác trưởng làng – Henry. Có hai người đàn ông đang chất củi vào xe. Naz định đi ngang qua, nhưng rồi dừng lại khi nghe tiếng trò chuyện.
“…Tối qua mất hai hũ thịt.”
Bác Henry nói, tay không ngừng chuyển củi.
“Mấy cái bị treo ở gác bếp. Không thấy dấu con thú nào cả.”
“Chắc bị trộm?”
Người kia hỏi.
“Chắc thế. Nhưng cũng không rõ. Vết chân loang lổ quá, với lại tuyết đêm qua rơi cũng dày.”
Naz tiến lại gần. Cất lời chào rồi hỏi bác Heny:
“Bác Henry… thịt mất có phải do người trong làng không ạ?”
Bác Henry ngẩng lên nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ:
“Không phải đâu Naz. Chẳng ai trong làng làm mấy chuyện này cả.”
Rồi ông chép miệng:
“Cháu còn nhỏ nên chưa rõ. Nhưng cứ mỗi năm gần vào đông, lại có mấy người lạ mặt – dân di cư, người lang thang trong rừng. Họ không có gì ăn, cũng chẳng có chỗ trú. Nếu lén lấy một ít đồ để sống qua ngày thì… cũng đành vậy thôi.”
Naz im lặng, lần đầu tiên cậu nghe về những người di cư.
Người đàn ông đi cùng bác Henry tiếp lời:
“Làng mình nhiều đời rồi đều thế. Đôi khi phải học cách sống chung. Còn hơn để người ta c·hết rét, c·hết đói ngay sau hàng rào nhà mình.”
“Thật sự... bác không sợ họ nguy hiểm ạ?”
“Nguy hiểm à?”
Bác Henry bật cười.
“Ai mà chẳng nguy hiểm khi bị đẩy đến đường cùng. Nhưng nếu mình sợ trước, ai giúp họ? Họ cũng chỉ là người thôi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Naz chào hai người rồi lại tiếp tục đi đến giáo đường. Cậu nhìn xuống nền tuyết, nơi có những dấu chân vừa mới in hằn, xen lẫn dấu bánh xe và dấu móng súc vật.
Có lẽ, đây là thứ khiến con người khác biệt với động vật, biết sẻ chia, biết thông cảm.
Cậu không biết rằng, dưới lớp tuyết dày lấp lánh ấy… có thứ gì đó đang đợi.
Cũng như lòng tốt – đôi khi là lớp chăn mỏng phủ lên một con dao chưa rút khỏi bao.
Trời về chiều sớm hơn mọi khi. Tuyết lại rơi, dày và nặng như một lớp chăn phủ lên mọi mái nhà. Naz vừa học xong buổi chiều ở giáo đường, trên đường về phải nép sát vào mép tường vì gió quật dữ dội.
Cậu chẳng nghĩ nhiều. Đầu óc cậu vẫn quẩn quanh câu chuyện buổi sáng với bác Henry. Cậu không nghi ngờ gì cả. Mọi thứ trong làng vẫn vậy, tiếng búa đập, tiếng gà gáy, tiếng rìu bổ vào củi khô.
Khi cậu về đến nhà, Marie đã chuẩn bị xong bữa tối. Bên trong căn nhà nhỏ, mùi canh xương hầm lan tỏa ấm áp. Cả gia đình ngồi quây quần, ăn một bữa tối bình thường, nói về chuyện tuyết rơi dày và mùa săn sắp hết. Duke gật gù, Andi kể chuyện mấy cái bẫy gãy vì gió, Marie cười khúc khích.
Naz cũng cười. Cậu thấy lòng mình thật ấm áp.
…
Cả làng đã chìm vào giấc ngủ.
Tuyết đã ngừng rơi. Gió không còn thổi manh nữa. Ánh lửa leo lét trong các bếp lò dần tàn, để lại chỉ còn t·iếng n·ổ lách tách từ những thanh củi âm ỉ cháy.
Naz nằm trong chăn, mắt đã nhắm nhưng đầu vẫn còn văng vẳng hình ảnh mẹ cười lúc tối, tay bà lau đi vết nước trên bàn ăn.
Một đêm như bao đêm khác. Một làng quê như bao lần mùa đông. Nhưng không ai ngờ…
Bỗng có tiếng la hét từ đầu làng vọng lại. Duke đứng bật dậy, Marie cũng giật mình. Khi Duke vừa chạm tay vào then cửa—CÁCH!—cánh cửa bị đạp tung. Cánh cửa gỗ văng ra, đập mạnh vào vách, tạo ra tiếng v·a c·hạm rợn người. Tiếng hét vang lên lẫn với tiếng gió lạnh tràn vào, như một con quái vật vô hình đột ngột tràn qua ngưỡng cửa.
Một con dao xuất hiện cắm xuyên qua ngực Duke, mắt ông trợn to, ngã xuống, ánh mắt vẫn trợn trừng.
Marie đang ngồi ở trên ghế, cô giật mình, nhìn thấy chống mình bị g·iết. Cô khựng lại một thoáng, rồi một lưỡi dao găm sáng loáng phóng thẳng, cắm sâu vào ngực. Âm thanh ướt át vang lên như tiếng vỡ của một chiếc bình sành – giòn, lạnh, và tàn nhẫn.
Naz tỉnh dậy do tiếng động, nhưng cậu ước gì cậu chưa từng thức, cậu nhìn thấy tất cả – đôi mắt hoảng loạn của mẹ, đôi môi mấp máy như muốn gọi tên cậu, tay bà run rẩy giơ về phía cậu... rồi buông thõng.
Marie đổ xuống nền gỗ – nơi vẫn còn hơi ấm của bếp lò – máu phun ra, thấm đỏ từng kẽ ván. Vệt máu chảy ra loang dần thành hình... như một cánh hoa tan vỡ.
Naz không thể hét. Cậu câm lặng. Cậu cảm thấy thế giới đứng yên trong vài giây. Rồi… nó vỡ vụn.
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!!!”
Tiếng gào của Naz xé tan bóng tối, chạm đến tận nóc nhà như một lưỡi dao ngược cắm vào tim chính cậu.
Cậu lao tới – nhưng bị kéo ngược ra sau. Một t·ên c·ướp túm lấy cổ áo cậu, đấm thẳng vào mặt. Cậu đập đầu xuống sàn, máu chảy ra nơi khóe môi, trộn với nước mắt. Nhưng Naz vẫn gào. Gào như dã thú.
“TRẢ LẠI MẸ CHO TÔI!!!”
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng cười. Một t·ên c·ướp nhổ nước bọt xuống sàn:
“Tiếng khóc của thằng nhóc này... còn bi thảm hơn lũ đàn bà.”
Cậu bị kéo ra khỏi nhà, chân lê trên nền tuyết. Ngoài sân, ngôi làng đã hóa địa ngục.
Phụ nữ bị trói tay, trẻ con bị xếp thành hàng. Một bé gái ngã úp mặt xuống tuyết vì bị đá, còn chưa kịp khóc. Một người mẹ gào tên con, lao ra – bị một t·ên c·ướp dùng rìu bổ thẳng vào gáy.
Máu văng tung tóe trên nền tuyết trắng.
Một t·ên c·ướp lớn tuổi hơn, có vẻ là kẻ cầm đầu, đứng giữa làng, kéo theo Andi đã b·ị đ·ánh gãy tay chân, hắn hô lớn:
“CHIA MỘT NỬA CHO THẦN RỪNG!”
Hắn rút con dao dài, cắt cổ Andi ngay trước mặt mọi người, rồi đá xác về một bên.
Naz bị ném xuống giữa sân làng nơi những người còn sống bị ép quỳ gối. Cậu vẫn không ngừng nhìn về phía căn nhà đang cháy rụi. Nơi Marie ngã xuống. Nơi Duke gục bên cửa. Nơi xác Andi bị vứt như một con búp bê hỏng.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt cậu, không phải ánh sáng – mà là tro tàn của một điều gì đó đ·ã c·hết trong tim.
Gia đình, mọi người…
TẤT CẢ ĐÃ CHẾT…
Cậu không còn cảm thấy gì ngoài một thứ: Lửa. Trong ngực. Trong đầu. Trong máu.
Khi một t·ên c·ướp lại gần, hắn giễu cợt:
“Lần đầu bọn ta thấy một ngôi làng dễ dàng như vậy, lũ đàn ông yếu đuối không chống cự, lũ đàn bà chỉ biết khóc lóc. Chà! Mà mẹ mày cũng khá đẹp đó, giá mà tao không g·iết nó sớm.”
Naz không nghe thấy gì cả, trong cậu, có gì đó đã vỡ nát, nhưng lại hợp lại, nhưng méo mó, đầy vết nứt.
Naz bật cười. Một tiếng cười nhỏ ban đầu, rồi lớn dần – méo mó, vỡ vụn, điên loạn.
“Khặc khặc! Hahaha! Mày g·iết hết rồi… thì tao sẽ g·iết lại. Từng đứa. Không sót một ai!”
Tiếng cười khiến lũ c·ướp cũng phải nhìn sang. Một t·ên c·ướp nhíu mày, giơ dao chặt xương lên cao, định kết liễu cậu.
Naz ngẩng đầu, máu me be bét trên mặt, nhưng ánh mắt lại sáng rực – một thứ điên cuồng cháy trong đó. Đối mặt với con dao đang hướng tới.
Cậu mỉm cười, gằn từng chữ:
“Hẹn gặp lại, lũ khốn.”
“PHẬP!!!”
Con dao chẻ đầu Naz làm hai, chấm dứt mạng sống của cậu.
Một dáng hình hiện ra trong bóng tối. Không nói gì. Chỉ đứng đó
Cậu lại tới Cõi vô định. Chưa kịp nghe thấy câu hỏi, Naz hét to, mang theo tiếng cười:
“Quay lại!!!”
Ánh mắt ấy nhìn xem kẻ đã phát điên trước mắt, lạnh nhạt, nghiền ngẫm. Cất tiếng:
“Vẫn muốn quay lại sao?”
Naz không để ý, vẫn điên loạn trong bóng tối vô định…
Không biết bao lâu, nhưng Naz cũng đã bình tĩnh lại, nhìn xung quanh, cậu nhớ lại tất cả.
Trong cậu, không còn ngọn lửa điên cuồng tàn phá nữa, mà lại xuất hiện một cục than đỏ lửa, âm ỉ, mãnh liệt.
Câu hỏi vẫn chờ cậu.
“Quay lại.”
Lực hút xuất hiện, kéo cậu vào bóng tối.
Naz mở mắt trên giường ngủ, ngôi làng vẫn yên bình, không có lũ c·ướp, không có ánh lửa, không có tiếng khóc. Nhìn bên ngoài, trời vẫn se lạnh, nhưng tuyết chưa rơi.
Cậu đã quay lại… Một tuần trước.
Hết chương 15.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Mini arc đầu tiên đã kết thúc, chuẩn bị vào arc mới, các bạn đã sẵn sàng chưa?