Chương 14: Tiệc tàn
“Mong Sinh Mệnh, ban phước cho đứa trẻ này.”
Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ viên đá. Naz có cảm giác mình đưa tay vào một chậu nước ấm, ánh sáng này mang đến cảm giác bình yên và cả cảm giác ấm áp.
Người giáo sĩ khi thấy ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, trong mắt ông mang vẻ vui mừng, không rõ là do phản chiếu ánh sáng hay không, nhưng ánh mắt ông thật sự đang phát sáng.
Ông cảm thán:
“Thật đẹp…”
Naz hơi vẻ không hiểu, cậu không biết ánh sáng này đại diện cho điều gì. Nhưng ngay khi cậu định đặt câu hỏi, vị giáo sĩ lại cất tiếng:
“Cho ta xin lại viên đá nhé.”
Naz nhìn người trước măt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa viên đá cho người trước mặt.
Vị giáo sĩ mỉm cười, cất kỹ viên đá vào trong áo choàng, xoa nhẹ đầu cậu rồi bước ra bên ngoài, nơi vị giáo sĩ còn lại và Albert đang chờ trong làn tuyết nhẹ.
Naz tưởng rằng ông cứ thế rời đi, nhưng ông lại quay đầu lại, nở nụ cười hiền hòa:
“Chúng ta sẽ còn gặp lại. Người hùng!”
Naz không trả lời, nhìn bóng đáng ba người dần biến mất phía xa xa. Bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng lại lần nữa bao phủ lấy cậu, cảm giác lạnh lẽo bên trong nhà kho bị từng hơi ấm quét sạch.
Cố dõi theo họ, mặc kệ ánh tuyết phủ mờ trên vai, cậu như không cảm nhận được cái lạnh nữa.
“Đến lúc về nhà rồi.”
Trên đường về nhà, tuyết vẫn còn rơi, phủ một lớp mỏng trên nền đá lạnh lẽo, thật giống như những lời chưa nói hết của những người trong làng. Naz đi qua những gương mặt thân thuộc suốt gần mười năm, nhưng khi nghe những lời họ nói, cậu lại chợt thấy nơi này thật lạ lẫm.
“Nó đó… nó tìm ra kẻ g·iết người…”
“Chỉ là một đứa con nít, ai biết nó có nói thật không.”
“Có khi nó đã giúp đỡ kẻ g·iết người đấy…”
Những lời nói như những bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt hồ vốn sâu lắng, tạo nên chút ít những gợn sóng nhỏ, sau đó lại chìm xuống.
Cậu cúi đầu bước đi, tiếng bước chân vang lên trong cơn tuyết lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi, mỏng như lớp bụi trắng phủ kín cả con đường. Không ai ngăn cản cậu, nhưng chính cậu cũng không thể ngăn được những lời đàm tiếu đó.
Những ánh mắt, sự tò mò, những người ngờ vực, có người căm ghét hay chỉ đơn giản tò mò, muốn được kể lại thứ gì đó thật ly kỳ trong bữa ăn tối.
Cậu vẫn bước đi, những câu chuyện vẫn cứ tiếp diễn, những cuộc thì thầm, những sự tò mò vẫn sẽ tiếp tục…
Với một đứa trẻ bình thường, có lẽ lúc này cậu nên khóc. Phải không?... Nhưng cậu lại không cảm nhận được nỗi buồn nào trong mình, hay cậu đã quen với việc phải giấu đi nước mắt sau đôi mắt xanh đậm ấy?
Cậu định mặc kệ tất cả, muốn bước thật nhanh về nhà. Nhưng một giọng nói kéo cậu lại:
“Thằng nhóc kia!”
Cậu giật mình, trong lòng hốt hoảng, quay ngoắt lại về hướng giọng nói ấy.
Là Lawrence.
Người đàn ông lực lưỡng ấy đứng giữa con đường, mặc kệ những ánh mắt của mọi người xung quanh mà bước tới. Naz cảm thấy có chút sợ hãi, chẳng lẽ họ định làm gì mình? Nhưng mà điều Lawrence làm kiến cậu bất ngờ.
Ông cúi xuống, bế cậu lên như một bó rơm hơi nhỏ như khi còn bé, đặt cậu lên đầu vai của mình. Cánh tay lực lưỡng đầy cơ bắp nắm chặt giơ cao về phía bầu trời.
Ông cười lớn, hét to như muốn nói cho cả dân làng.
“Người hùng đã trở về! Người đã tìm ra kẻ g·iết người!! Chúng ta cần một bữa tiệc để ăn mừng!!!”
Naz khựng lại trong một thoáng. Cậu không quen như thế này, cảm giác bị nhấc bổng, ngồi lên vai của một người, không chắc chắn chút nào. Nhưng khi cậu thấy bàn tay lực lưỡng đang giữ cậu, cảm giác ấy vơi đi phần nào.
“Chúng ta cần một bữa thịt nướng!!!”
Dân làng nghe thấy lời kêu gọi, cũng bắt đầu tụ họp lại, bầu không khí bắt đầu lan thật nhanh, thoáng chốc đã bao phủ ngôi làng. Cảm giác nặng nề những ngày qua dần bị quét sạch bởi những tiếng tung hô, những lời ca ngợi, những đống củi được đốt lên, mùi rượu ủ lâu ngày và cả mùi thịt nướng của những con lợn béo múp.
Trong những lời ca ngợi, cái tên của bữa tiệc này cũng được đặt ra, họ gọi đó là “Tiệc mừng Naz”. Cái tên rất ngẫu hứng, nghe cũng chẳng ra gì, nhưng lại chẳng ai phản đối.
Mọi người chìm đắm vào sự vui vẻ của bữa tiệc.
Naz được bác Lawrence cõng trên vai, rồi cậu bắt đầu được chuyền đi qua những bờ vai, được nhấc bổng lên, được tung hô, xung quanh cậu là ánh lửa ấm áp, tiếng ca hát, là những chiếc bánh mì cùng sữa dê và hơn hết là những miếng thịt lợn nướng.
Cả ngôi làng bao trùm bởi không khí bữa tiệc, tiếng hoan ca ấy kéo dài mãi, cho đến nửa đêm.
Hầu hết mọi người đều vui vẻ, bỏ qua những ngày tháng nặng nề mà hòa vào cuộc vui, nhưng không phải ai cũng thế.
Ở những góc tối, có những ánh mắt lặng lẽ theo đứa trẻ ấy. Một người phụ nữ giấu diếm ánh nhìn, chùi tay vào tạp dề. Một ông già với ánh mắt sắc lạnh, nhẹ nhàng rít thuốc lá. Một bà mẹ thất thần nhìn theo những đám lửa. Họ không phản đối hay đánh giá, chỉ là trong họ, một phần gì đó cũng đã vĩnh viễn mất đi.
Naz ngồi xuống xung quanh đống lửa, cười gượng nhận lấy những ly rượu, những miếng bánh mì, những miếng thịt lợn đầy mỡ.
Có lẽ, đây là đãi ngộ thật sự của những anh hùng?
Gia đình Duke cũng tham gia vào bữa tiệc, ánh mắt họ dõi theo Naz, có bối rối, có nghi hoặc, có rất nhiều… Nhưng trên hết, là sự tự hào.
Sau khi tiệc tan, Naz rời khỏi đám người đã say mèm, không ai để ý, họ đã chìm vào những ảo tưởng đẹp đẽ. Bước qua con đường lát đá không bóng người, lòng cậu trầm tĩnh lại, qua mùi khói còn vương trên áo, mặc để chúng bị cơn gió lạnh mang đi. Cậu lại đến bên bờ sống, nơi mọi thứ bắt đầu.
Nhìn dòng sông vẫn thong thả chảy róc rách, đôi lúc lại va đập vào những hòn đá nhấp nhô. Cậu ngồi xuống, nhìn ánh trăng phản chiếu dưới làn nước, những con cá đớp nước như đang muốn nuốt ánh trăng ấy vào bụng.
Cậu ôm đầu gối, co lại:
“Lúc đầu, mình chỉ muốn biết ai là người g·iết chị ấy…”
“Nhưng bây giờ…”
Gió vẫn thổi nhẹ trên làn nước, tạo lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, thật giống như tâm tình của cậu.
Có những suy nghĩ, cảm xúc không thể gọi tên, chỉ tồn tại như những bóng mờ, hóa thành cơn gió thổi lên những cơn sóng trên mặt nước.
Naz vùi mặt vào trong người, ngẫm nghĩ về những điều đã trải qua.
“Phải chăng… tất cả ngay từ đầu đã là sai lầm…?”
Cậu im lặng, mặc kệ cơn gió lạnh vuốt qua làn da.
Nhưng đột nhiên, hoặc là ảo giác của cậu, một cái vuốt nhẹ ấm áp ôm lấy cậu, che chắn cậu khỏi cơn gió lạnh.
Naz tỉnh dậy, hơi mơ màng, cậu thấy bóng dáng ai đó. Cậu vô thức cất tiếng gọi:
“Chị Sue?...”
Bóng dáng ấy nở nụ cười, tuy mờ ảo nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự ấm áp và vui vẻ ấy.
“Chị Sue…”
Naz mở to mắt, bóng dáng ấy không còn, chỉ còn ánh trăng rọi trên mặt nước, những con cá đớp lấy ánh trăng.
Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt chảy trên gò má cậu. Cậu khóc sao?
Khi thấy Sue c·hết. Cậu không khóc.
Khi bị g·iết. Cậu không khóc.
Khi thất bại, lạc lối. Cậu không khóc.
Nhưng bây giờ, cậu lại bật khóc. Có lẽ, một chút gì đó trong cậu đã thức dậy.
Naz đứng dậy, phủi lớp tuyết mỏng phủ trên người. Cậu không còn nặng nề về những suy nghĩ nữa. Không phải vì không dám, mà là có một người hẳn không muốn cậu cứ giữ mãi những bụi gai trong lòng.
Tối nay, bầu trời đầy sao. Nhưng giữa muôn vàn vì tinh tú ấy, có một ánh sáng đã từng huy hoàng, nay đã biến mất trong yên ắng.
…
Ngôi làng lại trở về nhịp sống trước đây.
Dân làng lại làm việc trên những cánh đồng.
Những người đàn ông lại mài sắc bén dao găm, vót nhọn mũi tên của mình, chuẩn bị cho những cuộc săn.
Những người phụ nữ lại quay trở lại với công việc đồng áng, dù tuyết rơi, nhưng vẫn có những cây trồng có thể sinh sống trong điều kiện khắc nghiệt, dù sao, nơi đây vẫn là vùng đất của thần Sinh Mệnh, sinh mệnh là thứ được thần ban phước, dù là thực vật hay động vật.
Những đứa trẻ lại quay về với những bài học ở giáo đường, những bài học vẫn như cũ, vẫn hữu ích, vẫn đáng để tiếp thu.
Nhưng cũng có sự thay đổi, dù không bộc lộ, nhưng ẩn sâu dưới lớp bỏ bọc ấy, những dòng nước ngầm cũng bắt đầu chảy.
Dân làng không còn thoải mái giao tiếp, những đứa trẻ không được đi chơi khuya, không còn được rong ruổi ở gần dòng sông hay bìa rừng.
Mọi thứ âm thầm thay đổi, như một người nào đó mang vết sẹo không thể biến mất.
Mùa đông đã dần tới gần, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị, họ róc những tấm da thú ra, chuẩn bị những bộ áo ấm, những tấm chăn nệm thật dày cho gia đình.
Họ bắt đầu ủ muối, phơi khô, gác bếp những miếng thịt, dự trữ cho mùa đông. Có người lại tìm những hang động lạnh lẽo, đem tuyết thu thập được tạo thành những kho lạnh để bảo quản thịt tươi. Những thùng rượu cất trong hầm cũng tăng lên đáng kể.
Những cây gỗ cũng dần bị đốn thành những bó củi chất đống bên cạnh những căn nhà, đôi lúc lại nghe thấy tiếng người đang chẻ củi.
Nhưng dạo này, có gì đó bất thường đang xảy ra.
Bác Henry, trường làng thường hay nghe thấy những báo cáo về những vụ mất trộm xảy ra trong làng.
Nhưng lạ kỳ là tên trộm không hề muốn ă·n c·ắp tiền bạc hay thứ gì quý giá, mà hắn lại ă·n c·ắp những hũ thịt muối, những dải thịt khô hay những miếng thịt gác bếp đã bám đầy tro.
Điều này khiến trưởng làng đau đầu, ông cho rằng có lẽ chỉ là con thú nào đó đói bụng nên lẻn vào ă·n c·ắp, kêu gọi mọi người cảnh giác hơn.
Nhưng những người thợ săn khi lên núi, đôi lúc lại chạm mặt những nhóm người khác, hay đôi lúc lại thấy bóng người lảng vảng quanh làng.
Nhưng họ cũng không quá quan tâm, dù sao mọi năm khi mùa đông tới, những người dân từ vùng khác cũng thường tới đây để tránh gió rét, tập mãi thành thói quen, họ cũng không phản ứng gì nhiều.
“Nhưng ai biết đâu, trên con đường thường đi ấy, lại xuất hiện một cây đinh nhọn, và kẻ cho rằng mình quen thuộc con đường lại không hề để ý.”
Hết chương 14
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Mini-arc đầu tiên đã kết thúc, cảm ơn vì đã đồng hành. Bạn đã chuẩn bị cho cơn sóng tiếp theo?