Chương 17: Gió thét
Tuyết đầu mùa rơi nặng như chì. Không phải thứ lấp lánh, lãng mạn đầu thu, mà là lớp chăn lạnh phủ vội lên cả khu rừng. Chỉ sau một đêm, mặt đất đã trắng nhòa như thể chưa từng có dấu chân người sống.
Naz tỉnh dậy từ cơn hôn mê. Cơn đau âm ỉ nơi sống mũi. Mắt cậu bầm tím, không mở nổi, nhưng cậu nghe thấy tiếng gió đang rít gào bên trong khu rừng qua những tán cây. Một thứ âm thanh mà hiện tại cậu cảm thấy nó thật ngứa tai, nghe cứ như tiếng tru của một sinh vật không ngủ suốt mùa đông.
Cậu cảm giác được cơ thể mình đang bị kéo lê trên tuyết. Tuyết mắc vào cổ áo, lưng, da lạnh buốt.
“C·hết tiệt!”
Cậu thầm nghĩ.
Lát sau, lũ c·ướp dừng lại, có lẽ chúng đã đến nơi, hoặc tạm nghỉ chân do tuyết rơi dày. Naz không nhúc nhích. Cậu không muốn cho chúng thấy rằng mình tỉnh.
Mắt đau đến mức chẳng thể mở ra, nhưng tai cậu vẫn nghe rõ. Gió, tiếng rừng, tiếng gã nào đó chửi thề khi lửa chưa bén, tiếng thịt bị xé ra và máu nhỏ xuống nền tuyết. Có vẻ là thỏ rừng. Không có xương to.
Cậu hơi rùng mình. Không phải vì lạnh. Mà vì cậu biết quá rõ điều gì sẽ xảy ra sau đó. Hẳn là chúng sẽ g·iết cậu, nhưng không sao cả, cậu sẽ quay trở lại, cẩn thận hơn và g·iết từng tên một.
Chắc chắn!
Một tên tiến lại gần. Naz ngửi thấy mùi khói và rượu rẻ tiền. Hơi thở nồng như mùi than ẩm cháy dở. Gót giày hắn đạp lên người cậu như muốn thử xem cậu còn sống không.
“Này! Mày vẫn còn sống à?”
Giọng hắn khàn đục. Nghe cứ như có một con ếch nằm trong họng hắn. Có tiếng giày dẫm mạnh. Cậu bị kéo dậy như một bao tải. Mặc kệ có trả lời hay không. Một cơn buốt chạy từ vai xuống sống lưng.
“Đại ca muốn gặp mày.”
Giọng gã cộc lốc, rồi thêm một cú thúc vào mạn sườn.
“Khặc!”
Cú thúc mạnh khiến Naz lại khạc ra máu, nhưng cậu mặc kệ, dù sao, nhanh thôi… Cậu sẽ c·hết mà.
Naz không kháng cự nhưng cũng không chủ động. Cậu để chúng kéo mình đi. Tay cậu vẫn bị trói ra sau, máu ở mu bàn tay đã khô lại thành từng vệt nứt sẫm màu.
Bọn c·ướp đưa cậu qua một con dốc, tới khoảng trống rộng giữa rừng. Ở đó, có đống lửa đang cháy ổn định. Một người đàn ông ngồi trên phiến đá, áo choàng da thú dày, ánh mắt như dã thú vừa săn mồi xong.
Naz cố mở đôi mắt sưng húp ra để nhìn, không đời nào cậu bỏ qua thông tin quan trọng như thế này.
Cậu nhận ra hắn ngay.
Tên cầm đầu.
Kẻ đã ra hiệu g·iết người trong đêm tuyết đầu tiên. Là hắn. Kẻ đã g·iết Andi.
Trong mắt Naz đấy lên ngọn lửa, trong mắt những tia máu dần xuất hiện. Kẻ khiến cậu phải quay lại đây, c·hết thêm lần nữa.
Naz bị xô quỳ xuống trước mặt hắn. Cậu không nói gì, chỉ thở, gấp, cạn, qua kẽ răng bị nứt do cú đấm.
Tên cầm đầu không hỏi, cũng không ra tay. Hắn chỉ nhìn con mồi trước mặt.
Một lúc lâu.
“Thằng nhóc này… không khóc à?”
Hắn nói với những kẻ đứng xung quanh. Một tràng cười khô khốc bật ra. Có tiếng gã nào đó đạp mạnh vào vai Naz, khiến cậu khuỵu hẳn xuống.
“Mày dám đạp tao lúc nãy, con chó con. Để xem bây giờ còn dám không.”
Một gã to béo gằn giọng, rồi đá vào lưng cậu.
Naz không rên. Không phải vì cậu cứng rắn, mà vì cơn đau với cậu đã trở nên tầm thường. Nó không còn mới mẻ. Nó không còn quyền lực.
Ánh mắt ấy không cầu cứu mà sắc lạnh như lưỡi dao được mài bén bằng lửa giận. Và một thứ gì đó… đáng lẽ không nên thuộc về bất kỳ sinh vật sống nào: Sự im lặng c·hết chóc của một kẻ đ·ã c·hết quá nhiều.
Tên cầm đầu nhìn Naz, ánh mắt nghiền ngẫm, lại ra vẻ hứng thú.
“Mày rất đặc biệt, nhóc con. Cứ như thể…tao với mày từng gặp mặt.”
Naz nghe thấy, kém chút cậu bật cười. Làm sao cậu có thể quên đi kẻ đã tàn sát gia đình mình cơ chứ. Cậu nở nụ cười, khiêu khích hắn:
“Tốt nhất mày nên g·iết tao. Ngay bây giờ, nếu không tao sẽ làm điều đó với chúng mày vào lần tới.”
Nghe thấy Naz khiêu khích, tên cầm đầu bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước, hắn cầm lấy con dao bên cạnh, đến bên cạnh cậu. Hắn gọi một tên đàn em, nói với tên đó:
“Kéo tay nó ra đây!”
Tên c·ướp kia làm theo, Naz bị ghì xuống. Tay trái bị kéo mạnh ra trước mặt, đè sát xuống đất lạnh. Tuyết dính vào mu bàn tay. Hơi lạnh truyền lên tận vai.
Tên cầm đầu cầm tay cậu lên, sờ nắn, nở nụ cười ghê rợn:
“Chà… Trắng thế này, y như tay đàn bà.”
Cả bọn cười ồ lên. Tiếng cười xuyên qua tai Naz như thể có hàng trăm con nhện bò bên trong. Cậu ghê tởm. Không phải vì lời nói, mà vì hơi thở của sự dơ bẩn bao quanh mình.
Rồi —
Không báo trước. Không hô to. Không đếm ngược…
“PHẬP!!!”
Lưỡi dao xuyên qua da thịt.
Naz mở to mắt. Trong một giây, não cậu chưa tiếp nhận. Trên bàn tay cậu… một ngón đã không còn.
Cơn đau dội đến như sóng xé rách.
Tay cậu giật lên, nhưng bị đè chặt. Mồ hôi lạnh vã ra trên trán.
Mặt cậu tái xanh, thậm chí xanh hơn cả những vết thâm tím vì b·ị đ·ánh. Cơn đau xâm chiếm tâm trí cậu.
“AAAAAAAAA!!!”
Cánh tay cậu co giật, máu đỏ lan ra nền tuyết như bông hoa nở rộ giữa mùa đông. Một cái gót giày đè lên v·ết t·hương vẫn còn chảy máu, như điểm nhị cho bông hoa màu máu.
Tên cầm đầu dùng ánh mắt hài hước nhìn cậu, mang theo vẻ bạo ngược.
“Mày nghĩ mày có lần sau à?”
Nói xong, hắn quay lưng đi, tên tay cầm theo lưỡi dao, hắn gọi lũ đàn em:
“Mang theo nó, chúng ta xuống làng!”
Mặc kệ Naz đang oằn mình trong đau đớn, chúng trói tay cậu lại, kéo đi như một món đồ hỏng. Gió quất thằng vào mặt, lướt qua v·ết t·hương còn rỉ máu như những trò đùa ác ý khiến cơn đau đến từng đợt, thấm vào tận xương.
Máu nhỏ giọt trên tuyết, như những đóa hoa nở trên nền trắng, theo bước chân cậu đi ra khỏi khu rừng.
Nhưng mọi thứ không quan trọng, sự chú ý của cậu bị một điều chú ý: Bọn chúng đem cậu về làng.
“Để làm gì?”
Naz chưa nghĩ ra, nhưng phía trước đã xuất hiện ánh sáng, nó xuất hiện từ ngôi nhà của những người dân dậy sớm hay những ông bà già ngủ không sâu và cả tháp canh của ngôi làng.
Lão Buck già năm nay tuổi đã cao, nhưng vẫn nhận lấy trách nhiệm gác đêm, mọi người nói ông chưa từng bỏ buổi gác nào, cho rằng ông rất có trách nhiệm. Nhưng về cá nhân lão Buck, lão thấy rằng công việc này thật tuyệt, ngôi làng này quá yên bình, không có uy h·iếp nào cả, lâu lâu có vài con thú hoang, nhưng không phải vấn đề với ngôi làng toàn thợ săn, lão chỉ cần nhận lương và ngủ một giấc đến sáng.
Tối nay, một ngày hiếm có lão Buck dậy sớm. Trời còn chưa sáng, lão đứng dậy, vươn vai, bẻ cái lưng già khiến xương cốt kêu lốp rốp. Ngay khi lão đang đắn đo là thức luôn hay ngủ lại cho đến khi sáng thì từ trong rừng có ánh đuốc xuất hiện, lão nheo mắt, thấy có vẻ là người lạ mặt. Gã cất tiếng hỏi:
“Này! Ai đấy?”
Lũ c·ướp mặc kệ lời gọi của lão Buck, tiếp tục định tiến vào làng. Lão Buck thấy hơi nguy hiểm, định lấy búa ra gõ cái chuông từ lúc lão nhận chức chưa một lần nào được phát huy tác dụng, nhưng lão lại giật mình.
Không thấy búa!
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
Lão Buck hơi hoảng, nhìn đoàn người đang định đi vào làng, lại nhìn cái chuông, lão đành cắn răng, dùng vai của mình húc cái chuông. Lão lao tới:
“ÌNH!!!”
“Leng keng!!!”
Tiếng chuông vang khắp làng, đánh thức mọi người. Có người là lần đầu tiên nghe thấy tiếng chuông. Tất cả đều vội vã chuẩn bị, ra xem có chuyện gì.
Naz bị quăng xuống nền tuyết. Máu từ bàn tay đã tạo ra một dải hoa máu trên nền tuyết.
Tên cầm đầu ra hiệu cho đàn em phía sau. Một t·ên c·ướp tiến lên, hét lớn:
“Chúng tao có thằng nhóc của chúng mày! Muốn nó sống thì giao lương thực và củi lửa ra đây!”
Dân làng đã tập hợp ở cổng làng, bọn họ đã nhận ra lũ này là c·ướp, họ mang theo v·ũ k·hí săn, người không có lại cầm cuốc, xẻng.
Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng gió rít và tuyết vẫn nhảy múa trong không trung.
Naz cúi đầu, thở dốc, cảm giác mất máu khiến cậu choáng váng. Nhưng cậu cũng không dám nhìn thấy mọi người, cảm giác tội lỗi bao trùm, vì cậu mà lũ c·ướp đã đến làng, may mắn là dân làng đã chuẩn bị, lũ c·ướp sẽ không thể làm gì họ.
Nhưng có người nhận ra cậu, thì thầm:
“Có phải là…”
“Ôi không…”
Có tiếng thét từ trong đám người, là tiếng Marie:
“Trời ơi! Naz!”
Marie gọi tên cậu. Cậu không dám ngẩng lên. Vì nếu thấy gương mặt đó... cậu sẽ không thể c·hết nhẹ nhàng như kế hoạch nữa.
Cô định chạy tới, nhưng bị người giữ lại, là Duke. Ông giữ Marie lại, giao cho Andi, mình thì đứng lên phía trước, gằn giọng:
“Thả thằng bé ra!”
Lũ c·ướp nhìn ông có vẻ hài hước, bật cười, tỏ ra ngả ngớn:
“Bọn tao muốn đồ, giao ra đây, nếu không tao sẽ cho mày xem tao từ từ xẻ xác nó như thế nào.”
Hắn kéo tay Naz lên, mặc kệ cậu bị ngược tay. Naz nhíu mày, cậu cảm thấy khớp của mình như sắp lệch ra tới nơi.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng miệng cậu bị một tấm da thú căng ngang, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
“Cứ để tôi c·hết.”
Mình có thể làm lại, tất cả sẽ trở lại như lúc đầu, mình sẽ xử bọn nó vào lần sau. Mình sẽ làm lại. Cẩn thận hơn. Máu lần này không cần đổ nhiều đến thế...
Nhưng…
Mọi thứ không như cậu nghĩ…
Một chiếc xe thồ được đẩy ra, trên đó chất đầy gạo, củi khô, những bình thịt muối và cả thứ vô cùng đáng quý vào mùa đông là rau củ. Dù không nhiều, nhưng chỗ này dư sức để bọn c·ướp thỏa thuê trong cả mùa đông.
Hai người đàn ông đi sau đẩy xe thồ, dân làng không ai nói gì. Dù sao, mọi người bớt chút ăn chút mặc để giữ đứa trẻ còn sống.
Đáng giá!
Tên cầm đầu tiến lên, đảo mắt qua xe hàng, gật đầu:
“Có vẻ biết điều…”
Hắn hất hàm lên, ra lệnh cho người dân:
“Bỏ v·ũ k·hí xuống, bọn tao sẽ lấy đi xe hàng và thả thằng nhóc.”
Người dân thở phào, nhẹ nhàng bỏ v·ũ k·hí xuống, không chút nghi ngờ. Nhưng có lẽ họ đã yên bình quá lâu, quên mất đi rằng trước mặt họ là một lũ c·ướp.
Người dân buông v·ũ k·hí xuống, có người giấu nhẹm vẻ lo lắng bằng một cái gật đầu cứng đờ. Họ lùi lại vài bước, ánh mắt dán vào tên cầm đầu như mong một sự công nhận nào đó.
Hắn bước lên. Chậm rãi. Tay khẽ chạm vào một bao gạo.
“Ừm…”
Hắn gật đầu lần nữa. Rồi đột ngột rút dao.
“Phập!”
Lưỡi dao cắm thẳng vào ngực người đàn ông đứng gần nhất.
Máu phun ra như vệt sơn đỏ trên nền tuyết trắng.
“KHÔÔÔNG!!!”
Một tiếng thét xé rách màn sương.
Không ai kịp phản ứng.
Hắn rút dao, đá xác người kia ngã xuống xe hàng, rồi quay sang dân làng:
“Một lũ ngu! GIẾT!!!”
Ngay sau đó—lũ c·ướp lao lên.
Không cảnh báo.
Chỉ là một bầy thú được tháo xích.
Tiếng thét. Tiếng xương gãy. Tiếng thịt bị xé. Tiếng n·gười c·hết.
Một cụ bà b·ị đ·âm từ phía sau khi đang cố ôm lấy đứa cháu nhỏ.
Một thanh niên b·ị c·hém gãy tay, rồi ngã sấp mặt xuống tuyết.
Máu nóng phụt thành tia, vẽ vệt như những cành đào vỡ nát giữa băng giá.
Naz há miệng, nhưng không thốt được tiếng nào.
Cậu run rẩy, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại lần nữa tái đi. Không phải vì đau.
Mà vì trước mắt cậu, dân làng lại bị chúng tàn sát, ngôi làng nhỏ lại nổi lên ngọn lửa g·iết chóc. Mà lần này, tất cả đều do cậu.
Vì cậu mà bọn chúng có thể dễ dàng đàn áp dân làng.
Vì cậu…
“Naz! Con ơi—Naz!!!”
Giọng Marie chạm vào tận xương sống.
Chạm vào nơi mà cậu nghĩ đ·ã c·hết.
Cậu nghiến răng. Cậu muốn gào thét.
“Đừng! Làm ơn! Đừng g·iết họ!”
“KHÔNG!!!!!!!”
Mắt cậu nhắm nghiền lại, không muốn nhìn mọi thứ trước mắt. Nhưng tên cầm đầu bên cạnh chú ý tới cậu, hắn cười, man rợ, châm chọc. Nắm tóc cậu rồi kéo ngược lên, bắt cậu mở mắt.
Hắn cúi sát tai cậu, giọng cợt nhả:
“Tao nghĩ, trước khi c·hết, nên cho mày biết, thịt con mẹ mày có mùi gì.”
Máu trong đầu cậu nổ tung. Trong ký ức cậu, những hình ảnh lần trước tràn về. Máu! Lửa! Mọi người! Gia đình! Duke! Marie! Andi!
Naz siết răng. Máu nóng sôi trong huyết quản như đánh thức thứ gì đó từ bản năng. Răng cậu nghiến mạnh như muốn chúng nát thành từng mảnh.
Cậu ngoạm thẳng vào tấm da bịt miệng, kéo đứt nó như một con thú xé xiềng.
Lưỡi rách, lợi bật máu. Nhưng cậu không quan tâm.
Mảnh da thú mong manh không cản được con thú phát dại. Tiếng gầm lên từ bóng tối, vang lên như tiếng gọi của t·ử v·ong.
“Giết—GRAWWWW!!!”
Tiếng phát ra không còn là tiếng người, mà là tiếng của con đã thú mang thù hận từ c·ái c·hết. Rồi, như bản năng từ tiềm thức hay một lời nguyền, cậu xoay người.
Và cắn…
Răng cậu cắm sâu vào cổ tên cầm đầu.
Không kỹ thuật. Không suy tính. Chỉ là ý chí sống sót v·a c·hạm với thù hận tích tụ.
Hàm răng siết chặt và xé nát.
Rắc—
Một đoạn thịt lớn bong ra cùng tia máu phun thành vòng cung đỏ rực giữa tuyết trắng.
Một mảnh răng của cậu gãy rời, kẹt trong cổ họng hắn.
Máu tràn vào miệng, nóng, tanh, và… ngọt như lần đầu được sống.
Tên cầm đầu chưa kịp nhận thức thì hắn đã ngã gục xuống, ánh mắt trợn ngược, tay giữ lấy v·ết t·hương, nhưng máu vẫn phun ra không ngừng, thấm vào những bông hoa tuyết, vốn tinh khiết giờ lại đỏ rực rỡ.
Cả thế giới c·hết lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ Naz
Naz đứng trên xác của tên cầm đầu, tóc rối tung, răng gãy, miệng đầy máu, mắt đỏ rực.
Nhìn cậu như là…
Như một con thú vừa thoát khỏi tầng địa ngục cuối cùng.
Tiếng gọi bật ra từ trong đám đông, lần nữa:
“Naz…!!” – Marie.
“Naz, không…!” – Andi.
“Chạy đi, Naz!!” – Duke.
Vô số ánh sáng lóe lên, lũ c·ướp đã trở lại, những nhát chém giáng xuống người cậu, kết thúc con dã thú hung tàn đã nếm máu người.
Naz gục xuống. Máu loang trên tuyết, tạo thành hình như một cánh hoa đã nát.
Ý thức tan rã. Trước khi mắt khép lại, cậu nghe thấy tiếng gào:
“Naz!!!” – Marie.
“Naz, không!!!” – Andi.
...và cậu thấy họ chạy tới.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Vì ký ức đã kết thúc.
Nhưng thế giới thì chưa…
Naz ngã xuống, Marie khóc nấc lên. Duke mặt tái mét. Andi lao tới đám c·ướp như một cơn gió. Cậu cầm con dao đã được mài bén cắm thẳng vào mặt t·ên c·ướp, hét to:
“Trả thằng bé đây!!!”
Tiếng gầm thét như tiếng kèn trận, người dân lợi dụng lúc lũ c·ướp quay lại nhanh chóng nhặt lên v·ũ k·hí, bắt đầu phản kháng.
“GIẾT CHÚNG!!!”
Tối nay là một đêm không ngủ với dân làng, và với một người, có lẽ cậu chưa từng được ngủ yên.
Tiếng nước chảy.
Lại nơi này, cậu lại quay lại Cõi Vô Định.
Naz thu mình lại, nội tâm tràn đầy hối hận, ánh mắt trống rỗng.
“Tôi…không đáng được sống…”
Hết chương 17.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!