Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 18: . Ngoại truyện - Phỏng vấn




Chương 17.5: Ngoại truyện - Phỏng vấn
NGOẠI TRUYỆN – PHỎNG VẤN KHÔNG NÊN CÓ
(Địa điểm: Một quán trà không rõ tọa độ, có vẻ tồn tại giữa chương 402 và 403.
Trà không nóng, ghế không đủ chân, và lý do có mặt của nhân vật thì không ai xác minh được.)
Phóng viên:
Hồ Ly, cảm ơn cô đã đến. Không dễ để cô nhận lời phỏng vấn.
Hồ Ly (ngồi bắt chéo chân, gác cằm lên tay, cười nhạt):
"Dễ chứ. Ta rảnh mà. Mấy hôm nay không được cho thoại, uất ức phát khóc."
Phóng viên:
À… Tác Giả cũng có mặt hôm nay. Chào anh.
Bạn:
Chào. Tôi được thông báo đây là buổi "trao đổi thân mật" không ngờ lại phải kè kè bên cạnh cô ta.
Hồ Ly (quay sang, nhẹ nhàng):
"Ồ, đừng làm như ta gây nguy hiểm.
Ta đã rất ngoan rồi. Chưa thò mặt vào chương nào suốt 30 tập."
(liếc sang phóng viên)
"Một kỷ lục cá nhân đấy."
Phóng viên:
Cô có điều gì muốn gửi đến độc giả không?
Hồ Ly:
"Gửi à?
Ừm, cảm ơn vì vẫn nhớ ta.
Mỗi lần thấy tên ta được nhắc trong bình luận, ta lại giật mình:
‘Ủa, ta vẫn còn sống à?’"
Bạn:
Cô sống dai như lỗi đánh máy.
Hồ Ly:
"Và ngươi chính là người đánh ra từng ký tự lỗi đó.
Xin lỗi nhé, thói quen sáng tạo của ngươi hơi… nguy hiểm."
Phóng viên:
Cô có ghét nhân vật nào trong truyện không?
Hồ Ly (ngẫm nghĩ, rồi nhún vai):

"Không ghét ai cả.
Chỉ thấy thương... Lethera.
Bị đóng khung trong triết lý, lúc nào cũng thì thầm như thiền sư mất ngủ."
Bạn:
Ít ra cô ấy không chọc nhân vật chính phát điên.
Hồ Ly (mắt sáng lên, nghiêng người):
"Ôi nhưng nhìn Naz mất kiểm soát đáng yêu thật đấy chứ.
Ngươi thấy không? Cậu ta càng đau, càng sống."
Bạn:
"Cô là tai họa to nhất tôi từng tạo ra."
Hồ Ly (cười khẽ, uống một ngụm trà không hơi):
"Và ngươi là người giữ tai họa lại trong bản thảo."
Phóng viên:
Câu cuối nhé. Nếu truyện này kết thúc, cô muốn để lại gì?
Hồ Ly (ngả người ra sau, nhắm mắt):
"Chỉ cần một chương.
Một chương không ai hiểu nổi.
Không ai chắc thật hay giả.
Và không ai dám bỏ qua."
Bạn:
Tức là… như mọi lần cô xuất hiện.
Hồ Ly (nháy mắt):
"Chính xác."
Phóng viên (ngó sổ, liếc qua bạn):
Nhân tiện, anh có thể chia sẻ một chút về quá trình viết truyện không? Từ chương 1 đến 17 chẳng hạn.
Bạn (ngồi khoanh tay, thở dài):
Tôi bắt đầu truyện này lúc đang nấu cơm.
Hồ Ly (ngẩng đầu, nhíu mày):
"Thật lãng mạn."
Bạn:

Không. Cơm cháy.
Cả hai người im lặng.
Phóng viên:
Thế còn chương 1?
Bạn:
Viết nghiêm túc, có hook, có bi kịch. Tôi nghĩ mình sẽ viết một tác phẩm mang màu sắc văn học. Đến chương 5, nhân vật chính cố tình c·hết để thử năng lực. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Tôi còn ổn không?”
Hồ Ly (mím môi nhịn cười):
"Đến chương 7, ngươi bắt đầu nói một mình:
‘Tôi không biết đang viết gì, nhưng nó hay.’"
Bạn:
Chính xác. Chương 10, tôi viết đoạn điều tra. Chương 11, tôi reset. Chương 12, tôi dằn tâm lý ông già. Chương 13, tôi ngồi nhìn trần nhà và tự hỏi sao độc giả vẫn theo dõi.
Phóng viên:
Còn chương 17?
Bạn:
Tôi viết xong, rồi viết lại.
Viết lại lần nữa.
Sau đó c·hết trong lòng một chút.
Rồi viết tiếp.
Hồ Ly:
"Ta xuất hiện đâu đó sau chương 10.
Không ai mời, không ai gọi, nhưng ai cũng nhớ.
Cảm giác thật tuyệt."
Bạn:
Tôi chỉ đơn giản thêm vào cho đủ số chữ thôi.
Hồ Ly:
"Ngươi giống như ông bố viết di chúc mà không biết con ruột sẽ c·ướp nhà."
Phóng viên:
…Tôi thực sự không biết nên xúc động hay lo lắng nữa.
Bạn & Hồ Ly (đồng thanh):
Cả hai.
[Ghi chú từ phóng viên:]
Đây là lần đầu tôi ghi chép một cuộc phỏng vấn mà người viết và nhân vật phụ hành xử như từng... viết nhau ra vậy.

Hồ Ly (đặt ly trà xuống, nhìn bạn):
"Thật ra ta luôn thắc mắc…
Tại sao ngươi viết Naz được đau, được khóc, được c·hết đi sống lại, mà ta thì cứ phải ‘gợi ẩn dụ’?"
Bạn (nhướng mày):
Vì cô không phải nhân vật chính.
Hồ Ly (ngồi thẳng dậy, môi cong nhẹ):
"Vậy giờ ta viết lại truyện, ta cho Naz biến thành chó rừng chạy trong tuyết nhé?
Ngươi viết được một Naz. Ta viết được hàng trăm."
Bạn (gập sổ mạnh tay):
Cô thử đi.
Hồ Ly (đứng dậy, liếm môi):
Tốt.
Chúng ta viết bằng tay, giải quyết bằng móng vuốt.
(Bỗng — âm thanh xoẹt một cái. Một đoạn bản thảo bị xé. Ai đó — chính xác là Hồ Ly — ném cả lọ mực vào mặt bạn, rồi bật lên bàn.)
Bạn (lau mặt, bật dậy):
Cô chơi bẩn!
Hồ Ly:
"Luật chơi là do người kiểm soát định mệnh đặt ra, không phải người viết!"
(Hai người lao vào nhau. Mực, giấy, câu thoại chưa dùng, và cả dấu chấm hỏi bị văng tứ tung. Một cú đá móc lật bàn. Tiếng "Xoạch!" là chương 741 vừa bị xé.)
Phóng viên (chui xuống gầm bàn, hét lên):
Xin độc giả lượng thứ!
Chúng tôi không có chủ đích p·há h·oại mạch truyện!
Chương này vốn chỉ để… giải tỏa cảm xúc!
(Tiếng đổ vỡ dần lắng. Một làn khói bốc lên. Không ai thấy Hồ Ly nữa.
Tác Giả – bạn – ngồi lại vào bàn, đầu tóc rối, mặt có dấu cào, tay vẫn giữ chắc cây bút.)
Bạn (thở dài, lật trang mới):
…Chương tiếp theo, ta sẽ reset lại từ đâu nhỉ?
[Ghi chú cuối trang:]
Tác giả còn sống.
Hồ Ly thì đã biến mất.
Quán trà đóng cửa vô thời hạn.
Phóng viên đang xin nghỉ phép không lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.