Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 22: Đêm tuyết máu (1)




Chương 21: Đêm tuyết máu (1)
Ánh mắt cậu chú ý tới cây cung trong căn nhà bên cạnh, không do dự, cậu trượt xuống, lao qua cửa sổ và lấy đi cây cung cùng bó tên.
Naz lại leo lên mái nhà, ở đây, cậu quan sát được toàn bộ cục diện trận chiến hiện tại.
Chiến trường trong làng lúc này là một mớ hỗn độn của tiếng gào, tiếng va nhau của v·ũ k·hí, mùi khói cháy và mùi tanh nồng của máu bị pha loãng với tuyết.
Naz ngay lập tức chú ý tới một cuộc chiến của một người dân làng và t·ên c·ướp, hai bên đang giằng co quyết liệt, nhưng người dân làng đã có vẻ đuối sức, cánh tay ông run lên khi cố chặn cây rìu của t·ên c·ướp lại.
Ngay trước khi ông kiệt sức, từ trong bóng đêm, hai mũi tên xé tan màn tuyết cắm thẳng vào vai và bắp đùi của t·ên c·ướp khiến hắn không thể giữ nổi cây rìu, chân khụy xuống. Tạo cơ hội cho người dân làng đánh bại hắn.
Người dân làng thở hồng hộc sau vụ c·ướp, nhìn cái xác t·ên c·ướp với hai mũi tên cắm đằng sau, cả hai nơi đêu rất hiểm hóc và chí mạng chứng tỏ đây là một cung thủ lão luyện, ông tự hỏi:
“Ai giúp mình vậy?”
Ở trên cao, Naz di chuyển khéo léo như một con mèo giữa các mái nhà, cây cung trong tay cậu liên tục phát ra các mũi tên c·hết người, giúp đỡ dân làng chiến đấu. Những mũi tên ấy sắc lạnh hiểm hóc, kết tinh của hàng nghìn lần luyện tập của những lần c·hết rồi quay lại, chúng đã thấm vào trong xương cậu khiến giờ đây nó như một lưỡi hái vô hình của tử thần từ từ gặt đi sinh mạng của lũ c·ướp.
Dân làng có được sự trợ giúp của cậu, chống trả quyết liệt hơn, bắt đầu đẩy lùi lũ c·ướp, không ai cần dẫn dắt, họ đang dần quen với cuộc chiến, dù hơi vụng về, nhưng hiện tại, không còn sự bàng hoàng, tuyệt vọng, bất đắc dĩ như những lần trước.
Lần này, họ có thể tự bảo vệ chính mình.
Tất cả thu vào trong mắt Naz, mọi thứ đang đi đúng hướng.
Khi băng qua gần giáo đường, Naz chú ý thấy một vầng sáng xanh xuất hiện ở cửa giáo đường, cậu chú ý thấy có người đứng ở đó, giáo sĩ Munas, vị giáo sĩ già của làng, ông đang dùng sức mạnh của mình để ngăn chặn những t·ên c·ướp bên ngoài cửa, bảo vệ những dân làng trú nạn ở bên trong.
Naz ngay lập tức rút tên, hai t·ên c·ướp đang cố phá vỡ rào chắn lãnh đủ, những mũi tên cắm khắp trên vai, chân vả cả cánh tay khiến chúng đau đớn, chảy máu và không còn cách nào động đậy.
Ông Munas thấy vậy, nghĩ rằng đã có người tới nơi, nhẹ nhàng thở ra. Ông không ngờ ngôi làng vốn bình yên, lại phải gánh chịu tai họa như thế này, ông quay vào trong, thầm cầu nguyện với bức tượng nữ thần Sinh Mệnh.
“Xin Sinh Mệnh, hãy bảo vệ họ.”
Naz lại tiếp tục như cơn gió chạy giữa những mái nhà, chỗ mũi tên liên tục được bắn ra, khi hết, cậu lại lẻn vào một căn nhà và lấy đi số mũi tên của họ, dù biết là không đúng, nhưng trong tay cậu chúng sẽ có ích hơn việc nằm yên một chỗ.
Đột nhiên có tiếng hét thất thanh và tiếng khóc thét phát ra từ phía chuồng ngựa thu hút sự chú ý của Naz.

Cậu nhanh chóng chạy tới. Từ trên mái nhà, cậu thấy bà Susan và một đứa trẻ đang bị dồn vào góc chuồng, bà để đứa trẻ ra sau lưng, cố che chắn nó khỏi tầm nhìn của t·ên c·ướp, bà cố hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng nơi này quá xa trung tâm, mọi người xung quanh cũng không đủ sức giúp đỡ họ.
Tiếng hét kêu cứu xé lòng của bà Susan cố phát ra, nhưng hình như cổ họng bà đã khô khốc khiến tiếng hét không còn nữa, đứa trẻ sau lưng bà run rẩy trong tuyệt vọng.
Tên c·ướp đang từ từ tiến tới, hắn có thể g·iết hai người ngay lúc này, nhưng hắn muốn xem sự tuyệt vọng, xem hai người cầu xin. Đối với một con thú man rợ như hắn, những thứ đó không khác gì món ăn mĩ vị nhất trần đời.
Naz nìn thở, cậu đảo mắt quanh khu vực. Nhưng rất tiếc không có ai gần đây đủ rảnh rỗi để giúp đỡ họ, mọi người đều đang cố gắng chống cự lũ c·ướp.
Cậu định rút tên, nhưng ngay khi dây cung định kéo căng, một cơn mát lạnh lướt qua đầu cậu:
“Nếu như mày bắn trượt thì sao?”
Một suy nghĩ hoặc tiếng nói xuất hiện khiến tay cậu rung lên, không dám thả mũi tên bay đi. Đúng thể, nếu chệch dù chỉ một chút, mũi tên có thể găm vào bà Susan hoặc đứa trẻ, thậm chí kích động t·ên c·ướp. Cậu không dám mạo hiểm như vậy.
Tên c·ướp tiến lại gần, kéo lê lưỡi dao trên nền tuyết. Trong ánh sáng lập lòe, khuôn mặt hắn méo mó vì hưng phấn. Hắn nói gì đó, giọng lè nhè, rồi bật cười khục khục như kẻ điên.
Naz nhìn thấy vậy, lòng nóng như lửa đốt, cậu sờ ra sau lưng, nơi con dao găm vẫn nằm yên vị ở đấy. Naz siết chặt chuôi dao, cất cung ra sau lưng và trượt nhanh khỏi mái nhà, đáp xuống bức tường gỗ phía sau chuồng ngựa.
Không còn thời gian để nghĩ. Không còn chỗ cho kế hoạch. Cậu chỉ biết: nếu chậm thêm vài giây, họ sẽ c·hết.
Cậu luồn qua khe hở, lặng như mèo, tiếp cận từ phía sau. Lúc này, t·ên c·ướp đã chơi chán chê, hắn giơ dao, tay hắn túm lấy tóc bà Susan kéo giật ra sau, khiến bà khụy xuống. Đứa trẻ hét lên, run rẩy như chiếc lá giữa bão.
Nhưng lúc này, từ trong bóng tối. Naz lao lên, không một tiếng động, dao trong tay nhắm thẳng vào vai kẻ thù. Nhưng hắn hình như có cảm ứng, rồi đột ngột quay lại. Đôi mắt đầy máu chạm vào ánh nhìn của Naz trong tích tắc.
Cú đâm lệch hướng.
Dao không ghim vào vai.
Mà vào ngực.
Một âm thanh nặng nề vang lên khi lưỡi thép xuyên qua da thịt. Naz cảm nhận rõ m·ũi d·ao chạm vào một thứ mềm mại, đang đập nhè nhẹ dưới lớp cơ ẩm ướt – trái tim của một con người. Và trong khoảnh khắc ấy, chính não cậu cũng run lên từng hồi, như bị lưỡi dao đâm xuyên qua.

Tên c·ướp rống lên, gào rú như một con thú bị xiên. Hắn quay ngoắt lại, giáng sống dao vào mặt Naz, rồi cào một đường sâu trên má cậu, kéo dài từ gò má đến mang tai.
Naz lảo đảo. Mắt mờ đi trong vài giây. Nhưng cậu không lùi.
Máu từ vết cào trộn cùng mồ hôi, chảy xuống cổ. Nhưng tay Naz vẫn siết chuôi dao, như thể nếu buông ra, thế giới sẽ sụp đổ.
Tên c·ướp thở dốc, ngực phập phồng, máu trào ra từng ngụm từ v·ết t·hương. Hắn chộp lấy cổ áo Naz, kéo xuống như muốn lôi cả cậu vào bóng tối cùng mình.
Nhưng đáng tiếc… hắn chỉ có thể đi một mình.
Hơi thở yếu dần. Tay hắn trượt khỏi áo cậu, ánh mắt dần ảm đạm. Cơ thể đổ ra phía sau – không còn là mối đe dọa, chỉ còn là một t·hi t·hể đổ rạp trong tuyết.
Naz đứng đó, thở dốc. Mặt cậu rỉ máu, mắt mở to, ánh nhìn lạnh lẽo, lặng thinh, không còn phản chiếu.
Trước mặt cậu, bà Susan ôm đứa trẻ run rẩy. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc. Và cậu thấy trong đó… không phải biết ơn.
Mà là hoảng sợ.
Cậu đã cứu họ. Nhưng hình ảnh họ thấy lúc này… không phải người.
Mà là một con ác quỷ vừa chui ra từ bóng tối, nó còn dính máu trên môi và chưa biết mình đã trở thành gì.
Bà Susan kéo đứa trẻ ôm chặt trong lòng, không nói một lời, chỉ cúi đầu lướt qua Naz như thể cậu không tồn tại. Bước chân của bà vội vã, gấp gáp đến mức gần như va vào gió, đôi vai run lên vì sợ hãi chứ không phải vì lạnh.
Đứa trẻ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chưa kịp hình thành cảm xúc, chỉ toàn bản năng sinh tồn. Hai bà cháu biến mất sau lưng cậu như một cơn gió hút về phía ánh đuốc mờ nhạt nơi trung tâm làng.
Naz vẫn đứng đó thêm vài giây.
Trong lòng cậu đang c·hết lặng.
Cậu đã g·iết một người. Không phải mất kiểm soát, mà cậu chủ động g·iết hắn, đâm vào trái tim đang đập. Não cậu mông lung, như thể muốn nuốt hết ý thức.
Cậu cúi đầu, ánh nhìn rơi vào đôi tay vẫn dính máu, máu ấm, máu thật. Không giống lần trước, không mơ hồ. Mọi giác quan đều nói rằng đây là hiện thực.
Nhưng không để cậu suy nghĩ quá lâu, một tiếng kim loại chát chúa vang lên kéo cậu từ vực sâu trở lại khiến cậu chú ý.

Ở phía cuối sân lúa, nơi một căn lều gỗ đã cháy một phần, ông Ragos đang gồng mình chống lại một đòn rìu. Tay ông run lên, cả thân hình như sắp gãy đôi dưới sức nặng khủng kh·iếp của đòn t·ấn c·ông. Máu chảy từ vai ông, thấm đỏ tấm khăn quàng vợ đưa cho, rìu đã găm vào một tấm khiên gỗ mỏng manh mà ông dựng lên như một hy vọng cuối cùng.
Phía đối diện, tên thủ lĩnh băng c·ướp hiện rõ, hắn cao lớn, áo giáp hở ngực, mắt đầy thú tính. Hắn rít lên cười, tay xoay rìu chuẩn bị nhát kết liễu.
Nhưng ngay lúc này, từ đằng sau lưng, có một ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thù hằn lao tới với lưỡi dao đoạt mạng hướng về cổ hắn.
Như là bản năng nhắc nhở, hắn bỏ tay ra khỏi cái rìu đang ghì chặt ông Ragos, cánh tay vung rộng như một cánh quạt và đập phải một vật gì đó.
ẦM!!!
Naz bị đập văng, thân thể bay xuyên qua mấy kiện rơm, đập thẳng vào bức vách kho lúa. Cơn đau nổ tung ở ngực, hơi thở nghẹn lại như bị rút sạch không khí. Cậu lồm cồm bò dậy, máu trào lên miệng.
Tên cầm chú ý thứ bị mình đập bay, hắn cười khẩy, đạp ông Ragos sang một bên như một món đồ chơi đã chán.
“Mày là cái thá gì?”
Hắn gằn giọng, bước từng bước về phía cậu.
“Muốn c·hết chung với lão già đó à?”
Naz bò dậy từ đống lúa, trong miệng cậu còn đọng lại vài mảnh trấu ngấm máu. Nhưng cậu không quan tâm. Trước mặt cậu, là kẻ khiến tất cả xảy ra.
Cậu sẽ g·iết hắn!
(Còn tiếp!)
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.