Chương 27: Hương hoa của ký ức.
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng cực nhọc xuyên qua lớp mây âm u dày cộp, mặc dù vậy trời vẫn cứ âm u đến nặng người.
Cỗ xe ngựa rời khỏi làng, lăn chậm trên con đường đất loang lổ tuyết nhão. Bánh xe để lại những vết hằn dài ngoằn ngoèo như ai đó vừa bôi mực lên nền trắng.
Dù bên ngoài gió vẫn đang rít qua từng kẽ lá, nhưng trong xe vẫn khá ấm áp. Jack và Mike đã ngủ gật từ bao giờ, hai người dựa vào nhau và ngáy lên từng đợt.
Lucy ngồi giữa, đang kể cho Sally và July nghe đủ thứ chuyện ở thành trấn, lễ hội, bánh kẹo, các cửa tiệm đông đúc... Mắt hai đứa trẻ sáng lên. Còn nhỏ nên cái gì cũng lạ.
Naz và Kai thì tò mò chiếm lấy hai ô cửa sổ mà nhìn bên ngoài, nhưng hai người cũng nhanh chóng chán khi xung quanh cứ mãi chỉ có cây và tuyết.
Naz quay lại ghế ngồi, định nhập bọn với những kẻ mơ mộng Jack và Mike, còn Kai thì lân la ra bên ngoài để nói chuyện với Don.
Chuyến đi yên bình. Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng xe nghiến tuyết, tiếng gió và thỉnh thoảng ai đó ho khan.
Mặt trời đã biến mất, tuyết cũng bắt đầu rơi khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn nên Lucy yêu cầu cả nhóm dừng lại và bắt đầu dựng trại.
Xe tấp vào một chỗ trống gần vách núi. Rừng xung quanh không quá rậm rạp, nhưng cũng đang dần tối xuống. Cả nhóm bắt đầu dựng trại. Mỗi người một việc.
Don lo nhóm lửa. Lucy kéo dây buộc lều. Mấy đứa nhỏ thì giúp lặt vặt, cột dây, đập cọc. Sally chạy tới chạy lui phát túi ngủ. Kai lôi thêm vài khúc củi to từ xe. July cố châm lửa nhưng lóng ngóng suýt làm đổ cả bếp.
Sau những nỗ lực, cuối cũng ngọn lửa nhỏ cũng đã được thắp lên, ánh lửa ấp áp chiếu sáng xung quanh, Jack mắt nhắm mắt mở ngồi lại gần đống lửa, càm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa từ bàn tay của mình, trên gương mặt anh xuất hiện vẻ thỏa mãn.
Mọi người cũng ngồi xuống xung quanh đống lửa, Lucy và Don mặc kệ Jack đang còn ngái ngủ, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.
Trong lúc chờ, lũ trẻ được cho phép đi lại loanh quanh để giãn gân cốt. Ngồi cả ngày trên xe ngựa khiến ai cũng bức bối.
Năm đứa trẻ quyết định đi đâu đó để tìm nước, khi ngồi trên xe ngựa, Kai có nói rằng anh ấy thấy một con suối nhỏ gần đây và đặc biệt hơn nó vẫn chưa bị đóng băng trong thời tiết này.
Cả nhóm không mất nhiều thời gian để tìm ra con suối, khi đi lại gần, họ có thể nghe rõ ràng tiếng nước đang chảy róc rách.
Nhưng khi đi ngang qua một gốc cây đã đổ nát, July chú ý đến một bông hoa mọc ở giữa cái gốc cây đã gãy ra, July ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó.
Bông hoa có màu hồng nhạt, với những cánh hoa đẹp đẽ, July cứ tưởng nó được tạo lên với những mảng hoàng hôn lãng mạn.
Cô gọi mọi người, chỉ vào bông hoa:
“Mọi người nhìn này, bông hoa này đẹp quá!”
Tất cả cùng nhau quay lại và nhanh chóng bị thu hút bởi bông hoa, Sally ngay lập tức yêu thích đến mức định ngắt bông hoa ấy đem về. Nhưng cô nhanh chóng bị cản bởi Naz, cậu nhắc nhở:
“Tốt nhất cậu không nên chạm vào nó, chúng ta không biết nó có độc hay không, bố tớ nói những loài thực vật càng đẹp và rực rỡ thì khả năng chúng có độc càng cao, tốt nhất chúng ta nên rời đi.”
Nghe Naz nói vậy, Sally có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô vẫn hiểu chuyện và chỉ định ngắm nó thôi.
Nhưng rồi Naz chú ý tới một thứ gì đó lạ lùng, có gì đó trong không khí… giống như… mùi?
Có gì đó thơm bay trong không khí, mùi hương rất dễ chịu, Naz cứ ngỡ như mình lạc vào cả một cánh đồng hoa vào mùa xuân, hương hoa cùng không khí tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng và lâng lâng.
Nhưng quái lại, hiện tại đang giữa đông, làm sao có mùa xuân chứ?
Ngay khi cậu cảnh giác thì cậu chợt phát hiện ra ý thức cậu đang mờ nhạt dần và những đứa trẻ xung quanh đã gục xuống hết.
Naz hoảng hốt, cảm giác ấy đánh thức cậu trong thoáng chốc, cậu ngay lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng trong phút chốc ấy là không đủ.
Naz ngã gục xuống ngay khi quay người lại, mí mắt cậu trĩu xuống, đầu óc cậu mụ mị đi, trong hơi thở cứ ngập tràn mãi hương thơm c·hết người.
“C·hết tiệt!”
Cơn mụ mị bao phủ lấy đầu óc Naz, từ từ dẫn cậu vào giấc mơ vô hình.
Ở đâu đó, một cậu bé tỉnh dậy từ giấc ngủ, cậu cảm thấy cơ thể mình được bao phủ bởi sự ấm áp và mềm mại của chăn gối, cậu cựa quậy một chút, nhưng cảm giác lười biếng bao phủ lấy cơ thể khiến cậu chỉ muốn chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Nhưng ngay khi cậu lần nữa th·iếp đi, một tiếng gọi đánh thức cậu:
“An Khanh, trễ rồi, xuống ăn cơm đi con!”
An Khanh lười biếng mở mắt, cậu cảm thấy mình đã ngủ rất lâu và mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, cứ như cậu thực sự đã sống trong giấc mơ ấy, nhưng kỳ lạ là cậu không thể nhớ rõ giấc mơ ấy đã diễn ra như thế nào.
Nhưng cậu không quá quan tâm, việc này quá đỗi bình thường, dù gì không phải ai cũng có thể nhớ kỹ mọi tình tiết trong giấc mơ.
An Khanh ngồi dậy, thoát khỏi đống chăn gối ấm áp vẫn cứ cố níu kéo cậu, vớ tay tắt đi chiếc máy lạnh đã mở từ tối hôm qua, An Khanh ngáp dài bước ra khỏi phòng.
Cậu đi trên chiếc cầu thang xoắn ốc xuống nhà bếp, nơi cả nhà đã chờ sẵn.
Mẹ cậu khi thấy cậu vẫn còn ngái ngủ bước vào phòng bếp, bà bật cười, trách mắng nhỏ nhẹ:
“Giờ này là quá trễ rồi An Khanh, dù là chủ nhật nhưng con không được phép ngủ đến trưa như thế chứ.”
An Khanh hơi xấu hổ, gật đầu rồi xin lỗi:
“Dạ lần sau sẽ không như thế nữa ạ.”
Trong lòng cậu thở dài, nếu không phải tối qua trận bóng chiếu quá khuya, cậu cũng sẽ không thức khuya và dậy muộn như thế này. Có lẽ lần sau cậu không nên quá cố chấp, bởi vì cậu thấy với phong độ trồi sụt của đội bóng mình hâm mộ, họ có lẽ không thể thắng thêm trận nào nữa.
Mẹ thấy cậu vẫn đang còn ngơ ngác, bà hơi tức giận:
“Ngủ đủ rồi thì đi rửa mặt đi, rồi sau đó lấy bát đũa ăn cơm.”
Tiếng mắng nghe thật chói tai nhưng đối với cậu nó khá bình thường, dù sao từ bé đến lớn đều nghe không ít lần.
An Khanh đi đánh răng rửa mặt rồi lấy bát đũa, bảy ra cho mọi người, cùng lúc đó mẹ cậu cùng chị gái cũng đem đồ ăn vừa mới nấu ra bàn, bố cậu thì đã ngồi vào bàn ngay từ đầu.
Mọi người đều vào bàn, chỉ còn mình An Khanh vẫn đang loay hoay làm việc khác, bố cậu gọi:
“An Khanh, vào bàn ăn cơm đi con.”
An Khanh bỏ việc trên tay rồi đáp lại:
“Dạ!”
An Khanh kéo ghế gỗ ra, định ngồi vào bàn thì sau lưng cậu, một tiếng nói dịu dàng gọi:
“Naz, ăn cơm thôi con.”
Naz? Là ai thế? Rất quen?
An Khanh khựng lại.
Tay cậu vẫn còn đang nắm lưng ghế. Mọi người trong bàn không phản ứng gì, như thể… không nghe thấy giọng nói đó.
An Khanh từ từ quay đầu lại, sau lưng cậu, không phải căn phòng khách quen thuộc, mà là một căn nhà gỗ với chiếc bàn tròn, trong không khí trộn lẫn mùi gỗ và thảo mộc.
Ở trên bàn là một chiếc nồi lớn, Marie, Andi, Duke đã ngồi vào bàn, mỗi người có một chiếc bát lớn trước mặt với món súp đang còn nóng hổi.
Có lẽ thấy cậu không đáp lại, Andi có vẻ không vui, cằn nhằn gọi:
“Ôi nhanh lên đi Naz, anh sắp đói c·hết rồi!”
Trong đầu cậu như có tiếng sấm xuất hiện, hai phần ký ức xuất hiện trộn lẫn vào nhau như một đống hổ lốn.
Cha mẹ, chị gái, Andi, Marie, Duke, thế giới, c·ái c·hết,…
“C·hết tiệt!”
Không biết vì lí do gì cậu lại biết chửi thề, nhưng hiện cậu không quan tâm đến điều đó, cơn đau đầu khiến cậu choáng váng, những hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.
Cậu lảo đảo, suýt nữa gục xuống.
Cả hai gia đình thấy thành viên nhỏ nhất trong nhà đột nhiên loạng choạng, va phải những món đồ, vẻ mặt đau khổ hiện lên trên mặt cậu.
Marie lo lắng, rời khỏi bàn, chạy tới, vừa đi vừa hỏi:
“Naz, chuyện gì thế?”
Mẹ cậu thấy con mình gục xuống bên cầu thang, bà cũng hoảng hốt, chạy lại:
“An Khanh! Con sao thế?”
Naz ngồi sụp xuống nền. Tay cậu chống vào sàn gỗ. Nhưng cũng lại là nền gạch. Cảm giác lẫn lộn. Mắt nhòe. Mọi thứ chao đảo.
Một tay nắm lấy vai trái cậu, bàn tay quen thuộc, ấm và dịu, mùi hương nhẹ của thảo mộc, là Marie.
Tay còn lại cứng hơn, run run, là mẹ cậu, giọng bà nghẹn lại:
“An Khanh! Nhìn mẹ này con ơi!”
Marie cũng kêu lên:
“Naz! Con làm sao vậy? Trả lời mẹ đi!”
Hai cái tên, hai bàn tay, hai mùi hương, hai thế giới… kéo cậu về hai phía.
Cậu úp mặt xuống sàn. Cơn đau đầu khiến cậu cứ như bị ném vào một chiếc máy xay.
“An Khanh? Naz? Không… không… Mình là ai…”
Âm thanh vỡ vụn. Mọi thứ xung quanh tan chảy như bức tranh bị dội nước. Bàn ăn biến dạng. Căn phòng gỗ méo mó. Cả hai thế giới hòa vào nhau trong một cơn chấn động trắng xóa.
Rồi một ánh sáng xé tan tất cả, thô bạo giật cậu khỏi sự hỗn loạn, một tiếng nói dịu dàng nhưng hoảng hốt vang khắp cả thế giới:
“Này bé, em không sao chứ?”
Naz lại mở mắt, xung quanh vẫn là khu rừng tối âm u, gần đây có tiếng nước chảy đâu đó.
Naz cảm thấy đầu óc mình như có hàng trăm cây búa đang cùng gõ trong đó. Cậu nhíu chặt khiến cả hai đầu chân mày chạm vào nhau.
Lucy thấy biểu cảm của cậu thì cũng nhẹ nhàng thở ra, cô nói:
“May quá, còn phản ứng là ổn rồi, tí nữa thì hỏng việc…”
Naz cố mở đôi mắt mình ra, thấy mình đang trong vòng tay Lucy, cậu cảm thấy trên má mình đau điếng, cứ như ăn một cái tát trời giáng vậy, cậu nhìn xung quanh, thấy một cảnh tượng kỳ lạ, Don và Jack đang mỗi người túm áo một đứa trẻ, dùng sức tát họ thật mạnh.
Vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên mặt cậu, cậu rụt rè hỏi Lucy:
“Chị… chuyện gì xảy ra thế?”
Lucy thấy cậu tỉnh lại, để cậu tự ngồi dậy rồi đi đến chỗ Sally, cô ôm đứa trẻ vào lòng và giơ tay lên:
Chát!!!
Naz:???
Lucy giải thích:
“Mấy đứa trúng độc của Hoa Mộng Mị loài hoa này có độc trong mùi hương khiến con mồi trúng ảo giác, sau đó con mồi có thể bị những loài động vật khác ăn thịt, những phần còn lại sẽ bị phân hủy, tạo thành chất dinh dưỡng cho bông hoa. “
Lucy nhìn Sally với cái má sưng vù nhưng vẫn còn đang chìm trong ảo giác, cô thở dài, giơ tay lên lại là một cái tát:
“Cách đơn giản nhất để cứu người bị trúng độc là làm sao cho người bị trúng độc tỉnh dậy là được, dễ nhất là cứ đánh họ thật đau cho đến khi tự tỉnh lại.”
Sally vẫn còn chưa tỉnh lại, miệng cô bé bắt đầu chảy dãi, Lucy lại giơ tay lên. Naz nhắm mắt quay đi chỗ khác.
Chát!!!
Khung cảnh tàn nhẫn đến mức Naz không dám nhìn thẳng, Lucy lại nói tiếp:
“Nhưng bông hoa này cũng khá giá trị, những người bị mất ngủ sẽ rất cần phấn hoa của nó để làm thuốc, bọn chị sẽ bán nó đi, các em cũng góp công tìm ra nó, dù tất cả cùng bị trúng độc, nhưng có lẽ các em sẽ được chia một khoản tiền nhỏ.”
Sally cuối cùng không nhịn được mình bị tát liên tục, cô cuối cùng đã chịu rời khỏi cơn mộng, khi cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là cảnh Don và Jack đang dùng sức vả vào mặt Mike và Kai.
Cô choáng váng, suýt ngất lại lần nữa.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Hết chương 26.
Xin lỗi mọi người vì một tuần không có chương mới, vì định hướng lại truyện nên cần khá nhiều thời gian để chỉnh lại cốt truyện và xây dựng thêm backround cho thế giới, sắp tới sẽ trở lại lịch đăng chương đều đặn, hi vọng mọi người vẫn sẽ ủng hộ Naz và Hồ Ly trong thời gian tới