Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 29: Tôi là ai?




Chương 28: Tôi là ai?
Trong khu rừng, một tình cảnh lạ lùng diễn ra, ba người lớn túm lấy cổ của ba đứa trẻ và ra sức tát chúng, tiếng da thịt v·a c·hạm nghe văng vẳng khắp mảng rừng âm u.
Nếu có bất cứ ai ở thời hiện đại nhìn thấy cảnh này thì cả ba người sẽ b·ị b·ắt vì tội b·ạo h·ành trẻ em.
Naz cùng Sally đứng tránh xa xa, nhìn lũ đồng bọn dù bị tát vẫn còn say ngủ, Mike thậm chí đang còn chảy dãi, hai người vô thức đưa tay lên má, cảm thấy còn ẩn ẩn đau. Tiếng vang của những cú tát luồn lách vào tai hai người khiến sống lưng run lên từng đợt.
May mắn thay, Mike, Kai cùng July sau cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng họ không được ổn cho lắm, hai má sưng húp lên như đang nhét đầy thức ăn vào miệng, nhất là Mike, Naz cảm thấy đầu của cậu ấy hiện tại không khác những con heo mập mạp trong làng là mấy.
Sally thì đứng nhịn cười, cô bé cảm thấy may mắn vì bản thân đã tỉnh dậy sớm, nếu không hiện tại cô không khác họ là bao. Khi cô nhìn Mike biến thành đầu heo, cô suýt bật cười, phải nhéo lấy đùi để tình bạn của họ không chấm dứt ở đây.
Nhưng cô không chịu nổi nữa, ngay khi cô chuẩn bị chịu hết nổi và cười vào mặt Mike, Lucy đã bắt đầu lùa những đứa trẻ về trại, sai Jack đi lấy nước ở con suối thay lũ trẻ, mình và Don thì cùng những đứa trẻ về trại đã dựng sẵn.
Trở về trại, Naz nhìn thấy một cái nồi lớn được đặt trên một đống lửa, trong đó phát ra mùi hương của thịt hẩm khiến cho bụng cậu quặn lên từng đợt.
Nhớ lại chỗ lương khô cậu phải nhai trưa nay, Naz định hỏi Lucy về tại sao buổi trưa lại không thể có bữa ăn tương tự, Mike đã giành trước để hỏi cô:
“Chị Lucy, vì sao buổi trưa chúng ta phải ăn lương khô, trong khi chúng ta có thể nấu đồ ăn như tối nay?”
Giọng cậu nghe không rõ lắm do hai bờ má đang sưng lên, nhưng Lucy vẫn có thể đại khái đoán ra được ý cậu, cô lắc đầu, trả lời Mike:
“Chúng ta cần đi nhanh, dù sao ở trong rừng quá lâu không phải một lựa chọn tốt, dù sao ở trong rừng có những sinh vẫn được ban phước, chúng rất nguy hiểm, đặc biệt hơn còn những thứ khác.”
Nói tới đây cô bỗng dừng lại, nghiền ngẫm nhìn lũ trẻ một lúc, rồi nói tiếp:
“Cho nên chúng ta có thể tranh thủ lúc nào hay lúc đó, còn buổi tối nay, dù sao cũng phải nghỉ lại, làm chút món ăn thịnh soạn cũng không tệ.”
Lũ trẻ vô thức gật đầu, chỉ có Naz để ý tới những chi tiết, nó rất lạ, cậu chưa từng nghe tới ai nhắc tới nó. Nhưng cậu không kịp hỏi Lucy vì Don đã vẫy tay gọi mọi người vào vây quanh đống lửa.
Don múc ra từng chén lớn thịt hầm vào những chiếc bát gỗ, Lucy thì phát cho mỗi người một miếng bánh mì. Những đứa trẻ nhanh chóng nhào vào bữa ăn, dù sao từ trưa tới giờ, họ cũng chưa có gì bỏ vào bụng.
Nhìn bát thịt hầm trước mặt, mùi thơm của nó khiến cậu bất giác so sánh với mùi vị của món thịt hầm của Marie, khóe mắt cậu có chút cay cay, nhớ về gia đình, và… một gia đình nữa.
Trong đầu Naz, bỗng tràn vào những ký ức cậu nhìn thấy từ trong giấc mơ, hoặc là những ký ức cất giấu sâu xa trong tiềm thức, hay nói đúng hơn là từ nơi sâu nhất trong linh hồn cậu.
Khóe môi cậu mấp máy:
“Gia đình…?”
Khóe mắt cậu bỗng nhiên xuất hiện nước mắt, dù Naz không có chút bi thương nào, nhưng nó vẫn cứ chảy ra, cứ như những giọt nước mắt ấy chảy ra từ tận linh hồn.
Phải, gia đình của cậu… Và cậu… là ai?

Naz…?
An Khanh…?
Tôi là ai…?
Lucy ngồi đối diện Naz, cô chú ý tới Naz bỗng nhiên đờ ra, rồi đột nhiên bắt đầu khóc, ánh mắt có chút trống rỗng.
Cô có hơi lo lắng, đổi chỗ ngồi lại bên cạnh Naz, nhẹ nhàng lay cậu, giọng cô ôn nhu hỏi:
“Này, em có sao không?”
Naz bỗng tỉnh lại, cậu bỗng nhiên không nhớ gì cả, đầu óc cậu trống rỗng, nhưng trong thâm tâm lại cứ như đã bỏ lỡ thứ gì. Cậu thấy trên mặt hơi ướt át, bất giác đưa tay lên trên mặt và cảm thấy thứ gì đó như là nước.
Cậu nghĩ:
“Mưa? Hay… mình khóc sao?”
Lucy hỏi Naz, trên mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng:
“Em ổn chứ? Nhớ gia đình sao?”
Naz nhẹ lắc đầu, trả lời Lucy:
“Em không sao đâu, chỉ là chút bụi thôi ạ.”
Lucy nghe vậy càng thêm lo lắng, có chút thương cậu, dù sao còn nhỏ vậy đã rời xa gia đình, cho nên cô quyết định ngồi đây, bắt đầu gợi chuyện nói với cậu.
Không thể không nói Lucy là một cô gái rất giỏi trong việc thu hút và an ủi người khác, những câu chuyện của cô ngay lập tức thu hút lấy sự chú ý của Naz, khiến cậu phải cuốn theo.
Trong quá trình đó, Naz chợt nhớ ra thắc mắc của cậu khi nãy chưa kịp hỏi:
“Chị Lucy, lúc nãy chị có nói về những sinh vật được ban phước, chúng là gì thế, chúng em chưa từng nghe thấy về nó.”
Lucy gật đầu, trả lời cậu:
“Các em chưa nghe cũng bình thường, vì các em rất ít tiếp xúc với chúng, thậm chí có ít người cả đời cũng không gặp chúng lấy một lần. Nói đơn giản dễ hiểu, chúng là những sinh vật có sức mạnh phi thường, chúng rất mạnh mẽ và có những khả năng đặc biệt, và hơn hết là chúng rất nguy hiểm.”
Naz càng tò mò, cậu tiếp tục hỏi cô:

“Chúng như thế nào ạ, chúng có năng lực gì?”
Lucy mỉm cười, cô không ngại chia sẽ chút kiến thức thông thường này:
“Chúng rất đa dạng, ví dụ gần nhất là bông hoa Mộng Mị các em đã tiếp xúc, nó cũng tính là một đạng sinh vật được ban phước, lại có những loài như một loài cá có thể bắn ra đạn nước hay một con sư tử với cơ thể bao phủ bởi lửa.”
Naz hào hứng, có chút muốn chứng kiến tận mắt, cậu hỏi:
“Thật tuyệt, mà sao chúng em chưa từng nhìn thấy chúng thế ạ?”
Lucy hơi trầm ngâm, nhưng vẫn trả lời:
“Em phải nhớ, chúng rất nguy hiểm, dù là với những người được ban phước, chúng có thể xóa sổ một ngôi làng như làng của em trong nháy mắt nên chúng phải bị xua đuổi, tránh xa khỏi địa bàn của con người.”
Lucy nhìn vào đống lửa, cô tiếp tục:
“Giáo đường làm ra các cột mốc, chúng có thể bảo vệ một phạm vi rộng lớn để cư dân xung quanh cột mốc ấy được sinh hoạt an toàn, nhưng một khi đi ra khỏi nơi được cột mốc bảo vệ, những sinh vật ấy sẽ bắt đầu xuất hiện.”
Naz gật nhẹ, đầu, nhớ đến cây cột có chút kỳ lạ bên cạnh giếng nước trong làng, có lẽ đó là cột mốc. Lucy bỗng thở dài:
“Nhưng có thể chống được hung thú, nhưng đôi lúc, nguy hiểm lại đến từ thứ khác…”
Lucy có chút mất tinh thần, cô kết thúc cuộc trò chuyện, đi thu dọn bát ăn của mọi người, dùng nước Jack đem về để rửa chúng.
Naz ngồi bên cạnh đống lửa, ánh mắt cậu xa xăm, cậu đoán được cô đang nhắc đến thứ gì. Nhắc lại nó, lại khiến trong lòng cậu lại nặng nề, dù mọi việc đã kết thúc.
Trăng đã lên cao. Ánh sáng bạc len qua kẽ lá, rơi xuống mặt đất lạnh ẩm, phủ một lớp sương mỏng l·ên đ·ỉnh tóc Naz. Lũ trẻ đã ngủ. Don canh gác ở đầu xe. Lucy nằm phía bên kia đống lửa, tiếng thở đều chứng tỏ cô đã ngủ say.
Naz vẫn mở mắt. Cậu không thấy buồn ngủ chút nào. Trong đầu cậu, hình ảnh hai căn bếp khác nhau cứ chập chờn: Một căn sáng đèn vàng, bàn ăn gỗ, mẹ bưng bát canh nóng. Một căn nhà mộc mạc, mùi thảo mộc, Marie đang mỉm cười và mời cậu ngồi vào bàn.
Cậu khỗng rõ, những ký ức này xuất hiện, đan vào nhau, có những ký ức lạ lẫm, có những ký ức lại thân thuộc cứ như thể vừa diễn ra vào hôm qua.
Cậu từ từ nhắm mặt lại, trong đầu, vòng xoáy của những dòng ký ức như lỗ đen kinh hoàng, sẵn sàng nhấn chìm bất cứ ai.
Sáng hôm sau, đoàn xe khởi hành sớm. Trời nhiều mây, gió lạnh hơn hôm qua. Lucy và Don thì thầm điều gì đó, vẻ mặt đầy cảnh giác. Cung đường hôm nay dẫn qua một đoạn vách đá hiểm trở, một bên núi dựng, một bên vực sâu. Lucy liên tục nhắc:
“Jack, cẩn thận đấy, khu vực này thường có chút bất ổn, đừng lơ là!”
Jack gật đầu, nhưng trông anh không có chút quan tâm nào.
Nhưng cứ như vả vào mặt Jack, một mũi tên lao tới, suýt nữa cắm vào trán Jack.
Ngay lập tức, một vòng tròn màu xanh xuất hiện, bảo vệ cả chiếc xe, Jack nhìn mũi tên bên cạnh mang tai mình, có chút hoảng hốt, sau đó lại nổi giận:

“Có mai phục!”
Lucy lao ra khỏi xe, cô bực dọc:
“Quá chậm, nhắc như không!”
Trên tay cô xuất hiện một cái cung, mũi tên bắt ra tức khắc, tiếng kêu đau đớn phát ra, một t·ên c·ướp lăn xuống từ bụi rậm cách họ hơi xa, Lucy chú ý, thở ra một hơi, may sao chỉ là một đám c·ướp bình thường.
Cô cất cây cung đi, nói với Don và Jack:
“Giao cho hai cậu, tớ sẽ bảo vệ xe ngựa.”
Jack và Don gật đầu, nhanh chóng lao tới, tên tay hai người xuất hiện một thanh kiếm được tạo nên từ ánh sáng xanh, đồng thời một bên tay khác xuất hiện một ngọn lửa cùng với những viên đá to lớn.
Jack và Don dùng sức ném ngọn lửa và viên đá về phía khi nãy, những viên đá b·ốc c·háy rừng rực lao vào trong những bụi rậm, gây lên hỗn loạn cho những kẻ mai phục.
Tiêng kêu đau đớn xuất hiện, những kẻ rình mò cũng lòi ra, Jack và Don không nói nhiều, lao vào chúng.
Cuộc chiến diễn ra quá một chiều khiến họ có chút chủ quan, khi Don và Jack đang tàn sát những t·ên c·ướp, từ trên vách đá, một bóng người xuất hiện và sau đó, một viên đá to lớn lăn xuống, hướng về phía chiếc xe ngựa.
Lucy nhận ra, ánh sáng xanh xuất hiện, tạo thành một vòng chắn bảo vệ cho chiếc xe, nhưng một tảng đá lao xuống với tốc độ kinh hoàng ấy không để ý tới lớp phòng vệ mỏng manh ấy. Nó tông nát tấm màn xanh lục, v·a c·hạm với chiếc xe.
Ít nhất tấm màn bảo vệ vẫn có chút tác dụng, nó cản bớt nào lực của viên đá, khiến cho chiếc xe không vỡ nát khi v·a c·hạm, chỉ làm chiếc xe lật úp.
Ầm!!!
Chiếc xe đổ úp, những đứa trẻ lăn ra ngoài, Lucy hoảng hốt, vừa chặn viên đá vừa dùng bàn tay của mình, mở ra hướng về lũ trẻ rồi giật ngược lại.
Lũ trẻ như cảm thấy có thứ gì đó túm lấy chúng, kéo chúng khỏi rơi xuống vách núi, nhưng Lucy vẫn thất bại, hay nói cô đã rất thành công trong việc cứu lũ trẻ, nhưng chưa đủ.
Naz bay ra khỏi xe, ánh mắt cậu có chút hoa lên sau cú va đập mạnh, do chiếc xe ngựa được phủ lên một lớp vải nên cậu không quan sát được xung quanh, như khi nhìn thấy thứ gì đó, cậu lại phát hiện:
“Mình đang rơi?”
Đúng vậy, Lucy không thể dùng ma pháp của cô kéo được Naz, khi cô định làm lại, Naz đã rơi xuống vực sâu, mặt Lucy tái nhợt, cô kinh hoàng.
Gió gào lên, cuốn lấy tên cậu. Và tiếng gọi cuối cùng còn vọng lại:
“Naz! Không!!!”
Hết chương 28
Tôi đã trở lại, ra chương đều nha các bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.