Khí Vận

Chương 15: Ra ngoài




Chương 15: Ra ngoài
Đêm khuya thanh vắng, gió pha sương hơi lạnh. Mặt trăng hăng hái mà trèo l·ên đ·ỉnh đầu.
Tử Vân Phong, phòng của Trần Phong, hắn thở ra một hơi trọc khí.
"Cuối cùng cũng hoàn thành !" hắn lẩm bẩm
Hắn đã thành công bắt thợ mỏ không gian về làm việc và tuyển thêm cho hắc ám một số thợ mỏ ưu tú.
" Sắp đột phá được rồi !" hắn trầm tư
Luyện thể cùng linh hồn của hắn sắp thành công đột phá lên cảnh giới mới rồi : Trúc cơ
Từ khi sáu tuổi bắt đầu âm thầm tu luyện. Hắn dùng mười năm, âm thầm hoàn thành luyện thể.
Phàm nhân luyện thể, chỉ cần ba đến năm năm nếu tài nguyên dồi dào. Nhưng đối với hắn lúc đó, là sai lầm a.
Cơ thể con người, trước mười sáu đến mười tám tuổi, cơ bản là đang phát triển mạnh mẽ, chưa hoàn thiện.
Vì thế, nếu cơ thể luyện thể trong hoàn cảnh này, sẽ gây ra tình trạng : tiên thiên thiếu hụt.
Vì luyện thể, chính là rèn luyện cơ thể, rèn luyện từng tế bào, ngũ tạng. Nhưng nếu cơ thể chưa hoàn thiện, luyện thể, giống như việc mang giáp sắt nhỏ cho một con ngựa con vậy.
Nó sẽ nhanh chóng thành chiến mã, nhưng cũng sẽ thành lồng giam khóa kín sự phát triển của nó.
Vì thế, hắn tu luyện theo kiểu :" Rắn lột xác "
Chỉ tu luyện đến phần phù hợp với cơ thể lúc đó. Khi đến độ tuổi tiếp theo, hắn sẽ "lột xác" và tiếp tục tu luyện.
Dần đến năm mười sáu tuổi mới hoàn thành.
Hắn lại dùng hai năm để đột phá thể tu đến tẩy tủy viên mãn. Hồn tu bắt đầu ngưng hồn. Hai cảnh trên tương đương cảnh giới luyện khí của linh tu. Thời gian qua, trong lúc di chuyển đến Vân Tiêu tông, hắn đã âm thầm củng cố vững chắc hai cảnh giới này rồi.
Đó cũng là lý do Linh căn chỉ thức tỉnh khi mười tám tuổi, đó cũng là lúc cơ thể hoàn thiện nhất.
Nhưng như vậy, hắn cũng sẽ bị phát hiện, sẽ bị nghi ngờ, tò mò, hắn có thể phải c·hết.
Vì thế, hắn tạo ra công pháp "Ẩn linh quyết " Cùng "Hợp linh thuật" . ( hình như trước tui nói là Hợp linh quyết. Nhưng giờ thấy chữ " thuật " lại hợp hơn á. Có vần. Há há )
"Ẩn linh quyết ": giúp ẩn giấu những thứ bản thân muốn ẩn. Linh căn, thiên phú, tu vi, sát khí,... Và là công pháp giúp tăng thiên phú, có nó, mới dễ dàng hơn tìm kiếm đám nguyên tố ẩn trong cơ thể.
Cơ thể con người sinh ra đã bình thường, có mấy ai đặc biệt mà được ban cho thứ gọi là : thể chất.
Do vậy, công pháp "Hợp linh thuật" ra đời. Nó giúp người tu luyện liên kết đồng mệnh với một sinh vật. Cộng đồng chia sẻ, phát triển cơ thể, sức mạnh, tiềm lực, thiên phú,...

Không có thể chất đặc biệt ? Ta mượn thiên phú của sinh vật khác cho bản thân sử dụng. Hơn nữa, cơ thể con người muốn tiến hóa huyết mạch rất khó khăn. Sinh vật khác sẽ dễ hơn, nhờ vào đó mà cả hai cùng phát triển.
Linh căn, muốn đã có. Thiên phú cơ thể, có thể mượn, mà phải gọi là "đồng mệnh" .Tuy ban đầu sẽ bước đi chậm hơn người cùng cảnh giới. Nhưng khi cả hai tu luyện, nó lại là một thứ rất kinh khủng. Hơn nữa, thiên phú ở đây, không phải là dạng xoàng.

Nghĩ lâu, hắn mới nhớ ra một điều, tiểu hồ ly của hắn bị nhốt khá lâu rồi a. Hắn muốn mang nàng ra ngoài. Nhưng để đảm bảo an toàn, hắn vẫn nhốt nàng trong " Không gian Kết Linh" - thứ tạo ra khi kiên kết với sinh vật.
" Vẫn chưa có cơ hội thích hợp, nàng ráng đợi chút nữa nha !" hắn âm thầm câu thông với tiểu Tuyết .
"A ... Là đại phôi đản. Ngươi đâu rồi ? Mau thả ta ra. Ta chán muốn c·hết rồi, đại phôi đản, mau mau thả ta ra đi. Hu hu hu...!"
Nghe thấy giọng của Trần Phong, tiểu Tuyết kích động lắm rồi. Bị nhốt lâu quá, mới đầu, hắn còn thường xuyên trò chuyện với nàng. Nhưng dạo gần đây. Ba tháng rồi, chả thấy tung tích đâu. Nàng muốn câu thông nhưng hắn phong bế không gian luôn.
"Xin lỗi. Xin lỗi tiểu Tuyết, là do ta không tốt. Nàng ráng đợi chút nữa !" giọng hắn nài nỉ.
" Hừ... Vậy sau này đừng có trốn ta a !"
Đôi mắt long lanh, tiểu Tuyết nằm trên bãi cỏ ngước nhìn lên bầu trời .
"Nhất định. Nhất định !"
Hắn lại tiếp tục trò chuyện cùng tiểu Tuyết đến trời sáng.
Nhưng hắn không biết rằng cách hắn chỉ vài trượng, trong một tĩnh thất ở chính phòng. Tử Vân đang nhắm nghiền mắt, bỗng mở ra, miệng nở một nụ cười quyến rũ:
"Tiểu tử đó, thức tỉnh thiên phú không tồi a. Chí ít là thượng phẩm. Hơn nữa cực cao, có khi đã đến cực phẩm rồi ! "
Trầm tư hồi lâu nàng lẩm bẩm:
"Hắc ám cùng không gian sao. Song dị linh căn ?. "
Nhớ đến thể chất của hắn, nàng bỗng kinh ngạc, bật thốt :
"Ta nhặt quái vật ở đâu vậy nè ? Mà quái lạ, thuần dương thể đi với hắc ám? " nàng nghi hoặc, hiếu kỳ.
"Mà thôi vậy !" nàng lẩm bẩm, không suy nghĩ nữa, tiếp tục nhắm mắt luyện hóa phần máu huyết lúc chiều vừa cắt tiết Trần Phong, để áp chế độc tố.
...
Sáng sớm tinh mơ, khi nhũng giọt sương nặng trĩu đã đè nặng trên lá, lá nghiêng, giọt sương rơi : " tách " một tiếng nhỏ, như bấm nút bắt đầu cho một ngày mới.
Trần Phong lúc này, hắn đang cồn cào mà ngó nghiêng, ngó dọc. Hết cách, hắn đành đến trước chủ phòng, khom người lên tiếng : "Sư phụ !"

Đợi một hồi lâu, không thấy đáp lời, hắn toan quay người, thì một âm thanh trong trẻo truyền đến từ trong phòng :
" Chuyện gì ?"
Trần Phong hơi lúng túng mộ cái, hắn đáp lại :
" Thua sư phụ, ta không thấy... " Trù phòng" ạ !"
Đợi một lúc lâu, như thể nàng đang suy nghĩ, hắn mới nghe đáp lại bằng giọng đầy nghi hoặc:
"Ý ngươi là... ăn cơm ?"
"Vâng " hắn đáp
" Ta từ lâu đã ích cốc, không cần ngươi phải bận tâm, ngươi cứ ăn đi !" giọng nàng chậm rãi.
Trần Phong nghe xong, khóe miệng giật giật mấy cái, trong lòng đậu đen rau muống:
" Má hai, ai chả biết má nhịn đói được. Nhưng ta thì không a !"
"Nhưng..." hắn ngập ngừng
"Chuyện gì ...?" nàng hơi mất kiên nhẫn.
Hết cách, Trần Phong đành nói thẳng
"Sư phụ ...Ta đói a... !"
Nói xong, mặt hắn cũng phải hơi đỏ lên. Trong lòng lại ngượng muốn chín mặt. Ai đời như hắn. Một đại nam nhân đi xin cơm, giọng phải nũng nịu như van xin.
Lúc nãy, hắn thử chuồn xuống núi rồi, nhưng không được a. Đến chân núi, có một màn chắn vô hình chặn hắn lại. Hết cách a.
"À...!" một âm thanh ngạc nhiên
"Sao ta có cảm giác, nàng đang cười đểu ta nhì ?" hắn nghĩ thầm.
"Kéttt" một âm thanh mở cửa vang lên. Tử Vân bước ra, trang phục vẫn như ngày hôm qua. Nàng nghiền ngẫm mà nhìn xem hắn, ánh mắt có vẻ hơi trêu chọc:
"Ta quên mất... Đi thôi !"
Nói rồi, nàng bước đến, tay đặt lên vai hắn, thoáng cái, hai người biến mất.
Xuất hiện lần nữa, đã ở một không gian xa lạ. Đồng lúa bạc ngàn phía xa xa, xung quanh có rất nhiều thú vật bị nuôi nhốt.

" Giống trang trại vậy. "hắn nghĩ
"Nói này là " Linh Viên ". "Trù phòng" từ đây mà ra !" nàng giải thích
Lúc này, một tên trung niên nhân bay đến, có vẻ như đang quản lý khu vực này.
Hắn cung kính cuối chào Tử Vân :
"Bái kiến Phong chủ, không biết... Người cần gì ạ?"
Nàng không nói gì, quay sang vứt cho hắn một túi gấm nhỏ :
"Đây là "túi trữ linh" có thể đựng vật sống. Đi lựa đi, sau này... cơm nước, ngươi tự túc !"
"A..!" hắn hơi ngơ ngác, rồi giật mình đáp : " Vâng "
Nhìn thân ảnh đi vào trong của hắn, vị chấp sự âm thầm nghĩ :
"Chẳng lẽ, đây là vị đệ tử mà Tử Vân Phong chủ nhận ?"
Một khắc sau, Tử Vân đang đứng bỗng " Ồ " một tiếng kinh ngạc, rồi tiếp tục đứng im lặng như tượng phật. Khiến tên chấp sự bên cạnh không hiểu gì.
Một canh giờ sau, Trần Phong tiêu sái đi ra.
Tử Vân không nói gì, bước đên đặt tay lên vai hắn, hai người lại biến mất, trở lại Tử Vân Phong.
" Từ nay ngươi tự túc, khi nào đột phá Trúc cơ thì được phép xuống núi !" Tử Vân nói rồi về phòng.
Đứng nhìn bóng lưng của Tử Vân hắn đành thở dài :
" Coi như nàng biết một chút vậy, cũng không bị ảnh hưởng quá lớn !"
Hắn hơi mở miệng " túi trữ linh " một bóng ảnh màu trắng như tia chớp lao ra, nhào vào lòng hắn dụi dụi liên tục, ngoài tiểu Tuyết ra thì còn ai?
Vốn tính chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng từ sự việc sáng nay, hắn đã biết rằng : nàng đang giam lỏng hắn rồi.
Việc hắn tìm trù phòng cũng là một cái cớ hợp lí. Phải gọi là : "điều hiển nhiên". Hắn đã chắc ăn ngay khi mà nàng chính tay dẫn hắn đi lựa chọn nguyên liệu. Thay vì chỉ cần mở trận pháp phong sơn cho hắn đi xuống núi tự chọn.
Hắn mới quyết định : dưới mí mắt của nàng, bại lộ tiểu Tuyết, hơn nữa nàng có " Ẩn Linh quyết" nàng sẽ chỉ như một chỉ linh hồ khá hiếm mà thôi. Xem như sủng vật của hắn vậy. Sẽ không bị nghi ngờ.
" tiểu Tuyết, đi nấu cơm thôi !" hắn hướng về phòng trống duy nhất còn lại bên phải chủ phòng. Hắn quyết định, sau này, nơi đây sẽ là nhà bếp.
"Biết ngay mà !" nhìn căn phòng trống trơn, bám bụi y phòng của hắn. Hắn cũng bất lực a.
Sáng nay, khi Tử Vân mở cửa, hắn cũng đã nhanh chóng loáng thoáng được một góc của phòng nàng. Ngoài cái bồ đoàn để ngồi ra a. Hắn thấy mỗi cái nịt thôi.
Thở dài ngao ngán, hắn đành sắn tay áo, tiếp tục hóa thân " quét rác đại tăng "mà dọn phòng.
[…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.