Chương 16: Bữa cơm
Thơi gian như tia chớp xẹt ngang bầu trời, đùng một cái, đã qua một năm.
Trần Phong một năm này làm gì ?. Vô cùng đặc sắc a. Hắn làm nông dân .Cả ngày.
Buổi chiều trên Tử Vân Phong...
Nhìn khoảnh vườn phía trước, có vườn rau nhỏ, có chuồng gà, chuồng heo, có hồ cá, ...
Cả 1 phần sườn núi cũng bị hắn trồng linh mễ. Đất không tốt bằng linh điền ở Linh Viên nên hắn chỉ đành lấy số lượng, bù chất lượng.
"Mẹ nó! Ta đang tu tiên hay đi làm nông đây ?" hắn đậu đen rau xào mà nghĩ.
Tử Vân Phong của hắn một năm qua có thêm sự chuyển biến mới. Đó là có thêm hai gian phòng nhỏ.
Chỉ nhỏ hơn cái chủ phòng mà thôi. Chứ to tổ bố đấy, gấp đôi cái phòng lợn của hắn rồi.
Đó là một ngày vào nửa tháng sau khi hắn ở Tử Vân Phong. Từ khi có được nguyên liệu, ngày ngày hắn đều nấu ăn. Lại đi mời Sư phụ hắn :Tử Vân, muốn ăn cùng. Vì sao sao, vì hắn muốn chinh phục nàng rồi. Phải.
"Nàng cắt tiết ta nhiều vậy, thì phải lấy mạng bồi thường a ! " Hắn nghĩ
Từ đó, hắn liên tục lên kế hoạch làm phiền nàng, từ hỏi han công pháp, đến nấu ăn mời mọc,... Nhưng không khả quan a.
Cũng tại nửa tháng sau đó, Tử Vân Phong hắn tiếp một đám người rồi !. Bốn nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Hai người là Vân Ca cùng Nhã nhi, một người là Sư phụ hai nàng : Yên Nhiên : phong chủ của Phiêu Miểu phong, và cũng là tỷ muội tốt của Sư phụ hắn: Tử Vân. Còn một người, hắn cũng phải bất ngờ. Nữ thuộc hạ của hắn : Chu Cơ. Chả hiểu sao nàng trà trộn được tới mức độ này.
Nhờ đám người mà hắn lôi được Sư phụ hắn ra dùng cơm, nhưng được vài hôm họ về thì lại tịt ngòi. Thế là hắn liên hệ Chu Cơ lên kế hoạch. Thế là tuần nào bốn người cũng sang. Sau hai tháng thì Sư phụ hắn đã quen ăn ngon, giờ nàng không muốn nhịn đói mà tu hành nữa.
Nhưng nhớ đến cái cảnh vị Yên Nhiên phong chủ kia phất tay một cái, hai tòa nhà khang trang hiện lên, lòng hắn ghen tị c·hết rồi. Sư phụ hắn thấy vậy, chỉ quăng cho một câu : " Ta lười !" khiến chúng nữ cười rôm rả trêu đùa nhìn hắn.
Bước đầu kế hoạch có tiến triển, nhưng hắn lại phải làm thêm cơm cho bốn miệng người. Thế là từ đó, hắn bước lên con đường nông dân không lối về .
Cũng may hắn bật hack, chả cần ngồi thiền mà tu luyện. Tu vi linh lực nay đã lên luyện khí ba tầng. Hắn không phải mần mò giai đoạn Cảm mạch như những tên khác mới tới luyện khí, nhưng cũng ngốn của hắn một tháng để giả vờ.
"tiểu Phong Phong, ta đến rồi ! Cơm nước đã chín chưa ?" một giọng nói trong trẻo, mị hoặc truyền đến.
Trần Phong thầm hô : " Tới rồi !"
Một thân ảnh vòng tay qua cổ của hắn, thân thể như rắn nước không xương dán chặt lấy cơ thể, miệng phả từng hơi nóng bên tai, âm thanh cũng từ đó truyền đến.
"Tiểu Phong Phong ba đệ tử của ta cũng dám giở trò rồi. Sao không bắt luôn ta và Sư phụ của ngươi lại. Nhất định sẽ thú vị !"
Nàng kề bên tai hắn mà nhỏ giọng.
Ban đầu, hắn cũng sợ lắm. Giờ cũng quen, không ngượng ngùng mà quay sang vòng tay ôm nàng eo nàng kéo vào lòng, bá đạo nói:
"Vậy tối nay ngài đến phục vụ ta, thế nào ?"
Nhìn cơ thể hắn nổi lên phản ứng, nàng mỉm cười đầy quyến rũ mà hôn chụt lên má hắn một cái, hơi lưu luyến đẩy hắn ra.
"Vậy phải xem ngươi được không đã ! Nếu ngươi thu phục được Tử Vân, thì ta cũng sẽ hầu hạ. Thế nào ?" nàng quăng mị nhãn, mê hoặc.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền đến : "Yên Nhiên !"
Yên Nhiên nghe thấy cũng rụt cổ lại, lè lưỡi.
Thì ra Yên Nhiên khi xưa từng suýt mấy lần gặp hiểm cảnh, đều là Tử Vân cứu nàng. Từ đó mà nàng rất tôn trọng Tử Vân. Nhưng cái tính tình tinh nghịch của nàng, chưa bao giờ sửa cả. Mà quái ác hơn là... Nàng mang thể chất : Thuần âm thể .
Do vậy mà nàng mỗi lần gặp hắn đều quấn như sam, khiến hắn vừa hưởng thụ, vừa mệt mỏi. Vì nàng thể chất âm, mà toàn chơi trò dẫn lửa, nhưng không chịu dập a.
"Ta thật lòng mà. Thuần dương thể. Định sẵn là phu quân của ta rồi !" nàng lại mị hoặc mà vứt cho Trần Phong một cái mị nhãn.
Tử Vân thì mặt hơi đen lại, còn ba nữ nhân đi cùng nàng thì mỉm cười đầy ý vị.
Trần Phong chuồn đi tiếp tục chuẩn bị cơm nước rồi.
Nhìn nữ đệ tử Chu Cơ len lén chạy theo sau Trần Phong, Yên Nhiên mỉm cười, trêu chọc nói :
"Đấy. Nàng lại đi ăn vụng kìa.!"
Hai người Vân Ca cũng muốn đi. Nhưng vì tò mò, nên hai nàng ở lại hóng chuyện.
" Hắn không đơn giản đâu !" Tử Vân trầm trọng nói.
" Thì sao chứ. Nhìn hắn hiện giờ, chẳng phải rất tốt ?" Yen Nhiên phản bác.
Suy nghĩ cái gì, nàng thần thần bí bí, ghé sát tai Tử Vân thều thào :
" Hơn nữa, tỷ chẳng phải đã uống máu của hắn sao ? Tỷ biết máu của chúng ta, đối khác phái có tác dụng gì rồi chứ ?"
Nói rồi, nàng mỉm cười đầy mị hoặc.
Tử Vân không nói gì. Nàng biết Yên Nhiên nói đúng, vì một khi khác phái đã uống máu của người thuần thể, thì trong tâm thức sẽ dần bị hắn thôi miên, chinh phục. Thể chất thuần âm của Yên Nhiên cũng như vậy, vì thế mà nàng gặp không ít nguy hiểm khi tu vi còn nhỏ yếu.
Thở dài một hơi, nàng vẫn đang quan sát hắn. Trước Trúc cơ không được rời phong. Chỉ là cái cớ thôi. Biểu hiện một năm qua của hắn khiến nàng rất hài lòng. Mỗi tội quá phong lưu.
Mà quan trọng nhất khi nàng có tâm lý quan sát hắn, là nhìn ra gương mặt ma mị của hắn sau lớp cải trang. Nàng không dám phủ nhận mình không bị sắc mê tâm khiếu a.
" Tỷ ăn cơm của hắn rồi ! Tỷ không nhận ra sao ?" Yên Nhiên hỏi
"Nhận ra cái gì ?" Tử Vân nghi hoặc
"Hắn nấu rất ngon a !" Yên Nhiên không tim không khỏi nói.
Thần thần bí bí, Yên Nhiên lại quăng thêm một quả bom nặng ký :
"Hơn nữa. Tỷ không nhận ra, giờ hắn vào phòng tỷ chả khác gì phòng của hắn ?"
"Chỉ thiếu mỗi lên giường thôi !" nàng nói thêm trong lòng.
Tử Vân lại trầm mặc, không nói gì nữa, nhắm mắt đợi cơm, tâm nàng đang r·ối l·oạn rồi.
Còn hai nữ Vân Ca đã trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ nghe được tin tức nặng ký a.
"Nhìn gì a. Sớm muộn cũng lên giường, còn bài đặt e thẹn !" Yên Nhiên trừng mắt.
Còn Vân Ca cùng Nhã nhi lúc này đầu đã chôn xuống đất, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống. Nào có sư phụ muốn lên giường với nam nhân của đệ tử hơn cả đệ tử chứ.
Nhưng biết sao được a. Thuần âm thể khiến nàng khó chịu c·hết rồi. Trước còn đỡ, nhưng khi gặp Trần Phong, nó như kích thích thuộc tính ẩn rồi.
Còn Trần Phong lúc này... tất bật chuẩn bị cơm nước a. Y như một phàm nhân thôi, xào nấu, chiên luộc,...
Đang bận xào một món rau, cảm nhận một vòng tay ôm chặt bản thân từ phía sau. Hắn dư biết là ai rồi.
" Chủ nhân. Nô gia nhớ n·gười c·hết mất !"
Nói rồi nàng tay nàng còn không yên mà sờ loạn người hắn.
Trần Phong bỏ cái giá trên tay xuống, xoay người ôm lấy nàng, nhẹ xoa mái tóc.
"Các nàng sao rồi ?" hắn nhẹ giọng hỏi.
" Tất cả đều ổn. Chỉ có mấy vị chủ mẫu hành tung dạo này hơi bất thường thôi ạ !" Nàng nhất nhất bẩm báo.
Trần Phong thở dài, hắn đoán sơ được các nàng muốn làm gì. Nhưng thôi vậy, hắn không muốn quản.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại hỏi, vốn những thứ này hắn cùng nàng có thể trao đổi qua nhện con.
Nhưng từ khi có thể dùng Chân nhãn để nhìn tâm tình của cả hai vị Phong chủ, hắn ít khi dùng tâm thần trò chuyện cùng nàng nữa. Đợi hỏi trực tiếp không thơm sao, lại vừa bồi dưỡng tình cảm, một công đôi việc.
"Ảnh Biến đã thâm nhập dần vào trong cao tầng của Bắc Chu Quốc rồi. Còn Ảnh Hầu, hắn đang tính toán ở Đông Sở Quốc cùng hỗ trợ một phần với Ảnh Biến ! " nàng chậm rãi nói.
"Ảnh Cơ cũng không vừa, xâm nhập tận chân truyền của Phiêu Miểu phong !"
Trần Phong vừa trêu chọc vừa khích lệ nàng một câu. Còn thuận tay vòng xuống vỗ nàng một cái "chát"
Chu Cơ mặt đỏ, cố nhịn, giọng khiêm tốn, nhưng trong lòng đã nở hoa rồi
" Với thiên phú của chúng ta, ai muốn chẳng dễ dàng cơ chứ ? "
Nói xong, chân nàng hơi nhón lên, miệng kề sát vai hắn thì thầm đầy mị hoặc :
" Chắc vừa nãy, chủ nhân bị Sư phụ đốt hỏa khó chịu lắm, để Cơ nhi giúp ngài a !"
Phả một hơi nóng, cơ thể như rắn nước của nàng từ từ ngồi xuống. Trần Phong bất lực, chỉ đành xoa xoa tóc nàng...
Mãi nửa giờ sau, nàng mới đứng lên, cảm nhận miệng còn dính gì, nàng nhẹ liếm môi một cái, sạch bóng.
Trần Phong thấy vậy, càng yêu chiều. Trao nàng một nụ hôn nhẹ, cả hai cùng hỗ trợ tiếp tục làm thức ăn.