Chương 33: Hoang Địa
[…]
Một tháng sau, trên đỉnh Tử Vân Phong, một ngày trước khi khởi hành đi bí cảnh. Năm bóng người đứng đó. Hai nam, ba nữ
"Thật sự phải đi thật sao ?" Tử Vân nhìn khung cảnh xung quanh, thổn thức.
Một dáng người khôi ngô đứng ở mép Tử Vân Phong, nhìn ra mây xa. Vân Sơn
"Dù gì. Nơi này chỉ là một ngọn núi nhỏ mà thôi. Mất rồi, thì xây lại to hơn thôi !" giọng nói trầm ổn bình thản
"Yên Nhiên đã chuẩn bị xong chưa ?"
"Dạ rồi !" một giọng trong trẻo đáp lại.
"Tiếc không ?"
"Có chút tình cảm, nhưng như vậy sẽ tốt hơn !" nàng đáp
Vân Sơn vứt cho Trần Phong một chiếc nhẫn trữ vật. Im lặng hồi lâu, hắn nói :
"Ta sẽ giúp ngươi đánh lạc hướng vài năm !"
Xong đi về phía Tử Vân, kéo tay con gái đặt vào tay Trần Phong, giọng mềm xuống, nhẹ nhàng giao phó
" Ta giao nó cho ngươi. Hi vọng là ngươi sẽ đối xử tốt với nó. Nếu không...!"
Gương mặt Vân Sơn đăm lại, khí thế tỏa ra, như thái sơn áp đỉnh trấn xuống Trần Phong, tay bóp mạnh khiến xương cốt hắn nghe "rắc rắc". Nhưng thấy Trần Phong vẫn dửng dưng mỉm cười. Hắn cũng cười rồi, cười rất to
"Ha Ha Ha...Ta phải tìm kiếm đột phá rồi. Có lẽ năm năm, mười năm, thậm chí cả vạn năm,... hoặc c·hết..."
Lại quay lưng đứng ở rìa núi ngắm nhìn mây xanh. Lão cất giọng trầm trọng
"Nhớ... Sống... có tất cả. Nếu c·hết rồi..."
Hắn lại trầm ngâm, một lần là hơn nửa giờ
"Thì ta sẽ thay ngươi kéo mấy tên kia chôn cùng !" giọng hắn kiên định
Xong bóng dáng hắn dần biến mất, tan vào hư không, chỉ còn tiếng thở dài đầy não nề :
"Haizz...thật nhớ năm tháng còn là phàm nhân !"
Chu Cơ đứng sững người nhìn một chiếc giới chỉ trong tay xuất hiện khi Vân Sơn biến mất :
"Tiểu nữu, gặp nhau hữu duyên. Có chút quà nhỏ !" âm thanh truyền âm
Trần Phong nắm tay Tử Vân cùng Yên Nhiên, ba người ngắm nhìn mây trôi nhẹ nhàng đang ánh lên một màu sắc đỏ rực của hoàng hôn dần buông.
...
Hôm sau, sáng sớm, khi ánh bình minh vừa lên cao, không khí cả Vân Tiêu tông liền sôi động.
Hôm nay, phi thuyền chở một trăm vị thiên tài của Vân Tiêu tông sẽ tham gia bí cảnh năm mươi năm một lần mới mở ra của cả Dực Vân châu : Hoang cổ chiến trường.
Phi thuyền khổng lồ rộng 200 trượng, như một con quái vật khổng lồ, con người so với nó, trông như con kiến vậy.
(Có nhỏ quá hong ta. Đối với tui 600 mét là to lắm luôn rồi á. Dù gì con người so với nó thì cũng như con kiến mà. Còn miêu tả to quá : ngàn trượng, vạn trượng, tui thấy hơi lố. Tổ cha mi nhắm tiêu hao nổi không mà chơi loại đó )
Dưới sân trường rộng lớn của Vân Tiêu tông bấy giờ, đám đông nghịt người reo hò xôn xao.
"Hú... !"
"Nè nè. Ngươi thấy người đầu thuyền không ?. Đó là "Vân Chiến Thần " Vân Phàm sư huynh, bách chiến bách thắng, chiến đấu phi phàm !" một tên chỉ Vân Phàm
"Ngươi nhìn. Ngươi nhìn. Kia là Vân Ca, Chu Thanh mấy vị tiên tử sư tỷ kìa. Đẹp quá a...!" một tên háo hắc hò hét.
"Đồ đần. Người ta mang mạng che. Ngươi cũng nhìn thấy ?"
"Kệ ta... Vân sư huynh thật có diễm phúc !" hắn ước ao.
"Sao không thấy Trần Rùa nhỉ ?" một tên nghi hoặc.
"Ngươi nói Trần Phong ?. Hắn ở kia kìa !" một tên chỉ xuống góc khuất ở mạn thuyền.
Trần Phong lẻ loi đứng đó, như một chú chim cô nhạn. Không thể so sánh phía đầu thuyền. Người người tấp nập mà xum xuê vây quanh Vân Phàm.
Vốn dĩ lần này sẽ có Chu Cơ hỗ trợ. Nhưng hắn nghĩ nghĩ. Lại thay đổi kế hoạch. Vì vậy vị trí lại bị một tên đệ tử khác của Hoài Lâm phong c·ướp lấy.
Còn lý do. Chỉ cần bịa tạm cái lý do nàng tu luyện bị tẩu hỏa là đám kia đã không thèm quan tâm rồi. Dù gì hai bên cũng đã rạch mặt.
Trong đám người, chỉ có thi thoảng Vân Ca lại vô ý lướt ánh mắt nhìn hắn. Đôi mắt thoáng đượm buồn. Cảnh này bị Vân Phàm nhìn thấy. Ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Hắn ân cần bước đến bên cạnh nàng mà hỏi han.
Cùng lúc đó, phi thuyền cũng cất cánh rồi. Nó bay lên cao, cao mãi, cho đến khi hóa thành một chấm nhỏ, dần biến mất trong mắt các đệ tử phía dưới.
Đi về phía Bắc tám nghìn dặm, nằm trọn một phần lãnh thổ rộng lớn phía Đông Bắc của Dực Vân châu : Hoang Địa
"Chiếm diện tích khổng lồ gần hai mươi triệu dặm. Hoang Địa là một vùng đất c·hết đúng nghĩa, không có bất kì sinh linh nào sinh sống. Nơi đây là một vùng đất c·hết, âm u, tăm tối, như bị một màn che, che mất đi ánh mặt trời."
"Bất kỳ một sinh linh nào ở trong hoang địa quá lâu. Đều sẽ dần bị bào mòn sức sống, cho đến tan rã mà c·hết. Nơi này như đang cung cấp dinh dưỡng cho Hoang cổ chiến trường vậy."
"Các đại năng từng phán đoán rằng : Hoang Cổ Chiến Trường thật chất đang đè chồng lên Hoang Địa, hút đi dinh dưỡng của nơi này. Nên mới trở thành như vậy !" một tên trưởng lão đứng đầu thuyền chậm rãi kể.
(Tui nghĩ khá lâu cho một bí cảnh. Tui chưa biết viết nó ra sao. Nhưng tui cảm thấy. Bí cảnh không tự nhiên mà tồn tại. Nó nên có nơi cung cấp nhiên liệu. Mà một bí cảnh khổng lồ. Nên có thứ gì đó trả giá để duy trì nó. Một thứ khổng lồ tương tự nó thì sao ?)
Phi thuyền bay liên tục trên bầu trời Hoang Địa với tốc độ của một Kim Đan Kỳ.
Ba ngày sau, trung tâm Hoang Địa...
Nơi đây tồn tại một cái tiếng khổng lồ, rộng hàng trăm dặm, sâu hun hút như không đáy. Nước xung quanh ào ào chảy xuống liên tục từ mép vực, nhưng mãi không thấy đầy. Nhưng thứ đặc biệt ở đây là...
Nước chảy xuống không phải là nước, mà là máu, máu vô cùng vô tận, liên tục ào ào đổ xuống vực sâu.
Chưa đến nơi, nhưng nhìn từ xa, đã khiến các đệ tử trở nên kinh hồn, tác đảm.
"Nơi đó, chưa từng ai biết dưới đó có gì cả. Kẻ xuống đó, tùy từng cảnh giới mà chỉ xuống được một mức nhất định. Rồi cũng sẽ hóa thành vũng máu, rơi xuống.
Quá khứ, từng có một vị Độ Kiếp lão tổ, thọ nguyên sắp hết, vô pháp phi thăng, liều mình xuống phía dưới thăm dò. Không ai biết lão thấy gì. Nhưng khi bay ra, chỉ còn mỗi cái đầu lủng thủng lỗ chỗ. Lão muốn nói, nhưng đầu lão dần mục nát thành vũng máu, rơi xuống.
Từ đó, không còn ai dám thăm dò phía dưới nữa !" tên trưởng lão đầu phi thuyền lại chậm rãi kể.
Phi thuyền từ từ bay đến trung tâm. Ở nơi đó, lác đác đã đứng đầy phi thuyền khổng lồ tương tự, có cái nhỏ hơn, cũng có cái to hơn vài phần. Hiển nhiên, những tông môn, thế lực này. Không hề đơn giản.
"Các vị tiên hữu Vân Tiêu tông đã tới. Lâu rồi không gặp !"
Lục tục hai chiếc phi thuyền bay sát lại gần, âm thanh cũng từ đó phát ra.
Một chiếc treo cờ của Bắc Chu Quốc, một chiếc treo cờ của Đông Sở Quốc. Hiển nhiên, đây là thế lực của hoàng thất hai nước.
Hai bên giao lưu chào hỏi sáo rỗng. Vân Phàm bỗng chốc trở thành tâm điểm toàn trường. Trần Phong đứng trong góc như người tàn hình.
(Thật ra trong ba thế lực giao tiếp ta có cài cắm vài thứ. Nhưng mà lười kể quá :vV)
Ngắm nhìn những thế lực lục tục dần đến, đông như trẩy hội. Hơi liếc nhìn phía xa. Trần Phong chú ý được một chiếc phi thuyền nhỏ, chỉ bằng một nửa phi thuyền của Vân Tiêu tông, treo cờ của Nam Thiên Quốc.
Lúc này, bỗng một nữ nhân từ đoàn người Bắc Chu Quốc chú ý đến Trần Phong. Nàng âm thầm bước đến chỗ hắn. Mấy người tò mò nhìn sang,âm thầm để ý.
"Công tử sao lại đứng ở đây một mình ?" nàng hiếu kỳ hỏi.
Trần Phong không trả lời, đứng im ngắm hố đen như vực thẳm kia.
Nữ nhân lâu không thấy hắn trả lời, lại lên tiếng.
"Tiểu nữ Cơ Nhã, không biết quý danh của công tử..!"
Nhưng rất lâu vẫn không thấy hắn trả lời, cũng không thèm ngó lơ nàng. Nàng hừ lạnh mốt tiếng, quay người rời đi.
Mấy người âm thầm chú ý nãy giờ như bật công tắc, quay sang chế giễu nàng. Làm nàng xấu hổ không thôi.
Nàng liếc nhìn Trần Phong đầy lửa giận, giận dỗi trở về phi thuyền của Bắc Chu Quốc, chui tọt vào phòng, đóng cửa cái rầm.
Vân Phàm âm thầm nhìn cảnh này, trong lòng cười khinh miệt.
Trần Phong lại trở nên như người vô hình.
Nhưng không ai biết, nữ nhân tên Cơ Nhã kia, vừa mới đóng cửa, như mất hết sức lực dựa vào cửa. Hai tay nàng đã để lên ngực, tim đập bịch bịch, mặt đỏ chót.
"Gần như vậy !" nàng thẹn thùng mà nghĩ.
[…]
Tui tác hơi non tay, nhiều thứ tui nghĩ còn triển khai ra, câu thêm được 5,6 chương á. Mà nghĩ đực, nhưng hỏng biết viết làm sao. Nên tạm bỏ qua luôn. :))