Chương 34: Bí Cảnh - Mở
[…]
Thời gian từng chút trôi qua, mới đó đã trôi qua ba ngày.
Phi thuyền treo đứng giữa hư không. Dưới đất, tu sĩ đông nghịt. Nhưng chẳng ai mảy may gây náo loạn.
Không khí của Hoang Địa bỗng chốc im ắng đến đáng sợ. Tất cả đang đợi.
Bỗng...
"A..Ầm...Ầm...Graoo...Hú...!" âm thanh hỗn loạn điếc tai lan rộng khắp cả Hoang Địa. Tiếng như gào rú thê lương, lại như cơ quan khởi động, như chiến trận giao pha, như binh khí v·a c·hạm,... Tất cả hỗn tạp lại phát ra như cào nát linh hồn.
Các phi thuyền tự động kích hoạt trận pháp bảo vệ. Đám tán tu lại bu lại bão đoàn hỗ trợ nhau.
Thời gian dần trôi qua, âm thanh ghê rợn đó vẫn đang tiếp tục, dần tăng lên từng chút một.
"A... Cứu ta. Đầu ta đau quá !"
"Ha ha ha... Ta thấy rồi. Ta thấy rồi. Ha ha ha..."
"..."
Đã dần có kẻ trong đám tán tu vì trận pháp kém, hoặc tu vi yếu kém mà dần trở nên điên dại, kẻ quỳ khóc gào rống, kẻ thất khiếu chảy máu mà c·hết.
" Bí cảnh, kẻ có bản lĩnh mới có tư cách bước vào" tên trưởng lão nói.
Thời gian liên tục trôi qua ba canh giờ. Bỗng...
"Ầm...!" một tiếng như bom nổ.
Rồi lại một tiếng " Vút.."
"Gào..ào ào..!" tiếng nước như thác đổ vang lên cả không gian.
Cùng lúc đó, thác máu chảy xuống cái giếng khổng lồ như vực sâu kia, ào ào chảy ngược lên thẳng thiên khung.
Như một trụ đá bằng máu khổng lồ đang đâm thẳng lên bầu trời.
Tất cả tu sĩ nhìn một màn này mà hít một ngụm khí lạnh. Những kẻ đã từng chứng kiến vẫn không khỏi sợ hãi trước khung cảnh đồ sộ này.
" "Hoang cổ chiến trường" : mở ra " tất cả trong lòng như đồng thanh thốt lên.
"Đi thôi !" không biết là ai thốt lên.
Hay là lời trong lòng của tất cả mọi người. Tu sĩ tranh nhau mà lao vào như ong vỡ tổ.
Nhưng... Tuyệt nhiên chỉ có những kẻ dưới Kim Đan mới có thể xuyên qua bức tường từ làn máu. Những kẻ tu vi cao hơn mà muốn thử vận may ? Hoàn toàn bị làn máu thôn phệ khi vừa chạm đến.
"Aaa...!" Tiếng kêu gào thảm thiết hòa cùng tiếng gào hưng phấn của những kẻ đang lao tới.
Trần Phong trên phi thuyền đã im lặng từ lúc rời tông đến giờ. Hắn hơi nhìn những người trên phi thuyền một lần.
Rồi thả mình rơi xuống tự do, cùng lúc triệu hồi từ túi trữ vật bên hông một thanh phi kiếm điều khiển lượn nhẹ một vòng, nhẹ nhàng đáp lên. Lao mình vào dòng người xuyên qua làn máu.
Vân Phàm luôn chú ý hắn, thấy cảnh này, hơi nhếch môi khinh miệt, chế giễu nói ra
"Cơ duyên, chỉ có người có duyên mới đạt được, nhanh một chút chỉ như con thiêu thân mà thôi !"
Đám người cũng liếc mắt khinh miệt, cười nói phụ họa.
Không biết từ bao giờ, Phong sư huynh lễ độ được mọi người tôn trọng mấy tháng trước, đã dần bị quên lãng. Có thể có người còn ngưỡng mộ, nhưng lại nhanh chóng bị vùi dập.
Cùng lúc này, Trần Phong lao qua màn máu. Bước chân bỗng hụt một cái, hoảng hốt, phi kiếm bị mất điều khiển, cùng Trần Phong rơi xuống. Phải mất vài giây hắn mới tỉnh hồn, lại điều khiển phi kiếm, đạp chân lơ lững.
"Hú hồn. Tổ cha nó, tí thì hẹo !" hắn thở phào.
Chỉ thấy, hắn cách mặt đất lúc này không đến mười trượng.
Nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một khu rừng rậm rạp, cây cối cao v·út qua đầu, hơn cả trăm trượng, trên bầu trời là một mặt trời màu đen kịt, như đang tỏa ra những ánh sáng lờ mờ, u tối. Dưới đất cỏ cây um tùm.
Thả người, nhảy xuống đáp đất, thu hồi phi kiếm vào túi trữ vật, hắn ngồi quỳ gối một chân, tay chống xuống đất, nhắm mắt âm thầm câu thông gì đó.
Hai canh giờ sau, hắn đứng lên, bàn tay chạm đất cũng từ từ rút ra một đoàn hắc khí nhỏ, nó cứ lượn lờ xoay tròn trong tay hắn.
Mở ra không gian Kết Linh, thò bàn tay chứa hắc khí vào, chạm vào đỉnh đầu tiểu Tuyết, truyền nó cho nàng, cùng lúc đó hắn cất giọng
"Nàng dung nhập thứ này đi !"
Hai khắc sau, tiểu Tuyết ung dung nhảy ra khỏi Không gian Kết Linh, rồi nhảy lên vòng tay hắn mà cụi cụi.
"Cuối cùng cũng ra. Chủ nhân đáng c·hết. Cứ nhốt ta mãi thôi !" giọng hờn dỗi
Nếu có người mà thấy cảnh này chắc sẽ bị kinh động. Một yêu thú tu vi Kết Đan từ bên ngoài lại có thể ung dung tồn tại ở đây.
Nơi đây, từng có kẻ lợi dụng túi trữ linh muốn lách luật vào bí cảnh. Nhưng tất cả, đều có thể vào lọt, an toàn.
Phải. Vào được, nhưng một khi tiết lộ bất kì khí tức nào. Thậm chí, chỉ cần thoáng liên hệ với túi trữ linh, thì giường như, bí cảnh sẽ lần theo đó mà diệt sát, biến thành bãi máu.
" Lần này nhờ vào nàng rồi !" hắn nhẹ nhàng nói.
" Hứ..! " Tiểu Tuyết nhảy xuống đất, ngẩng cao đầu, hứ một tiếng rõ to, bốn chân ngạo nghễ bước đi như một nữ hoàng, bốn chiếc đuôi trắng muốt, mềm mại nhẹ nhàng phe phẩy, giọng nói cao ngạo vang lên :
"Chứ còn ai vào đây !"
Trần Phong mặt đen lại, nhìn con hồ ly trước mặt, cất giọng như vừa mới nhớ ra cái gì đó
" Trong này có hóa hình thảo thì phải !"
Tiểu Tuyết nghe thấy, còn tưởng nghe lầm, bước thêm hai bước nữa.
"Gì ?" giọng thốt lên thất thanh.
Thân hình hồ ly giờ cứng ngắc, lông hơi xù lên, mắt mở to trân trân ngoắc đầu lại nhìn Trần Phong.
Nhìn hắn mỉm cười gian xảo mà đọc khẩu hình miệng ba chữ : " Hóa Hình Thảo "
Mode nữ hoàng bỗng chốc tan biến, hai mắt long lanh như chứa nước, đôi chân nhịp nhàng mà nhảy bước đến Trần Phong. "Trông như con cún mừng chủ vậy !"
Nó nhảy một phát trọn vào vòng tay của Trần Phong, lại nũng nịu mà cọ cọ, giọng cũng nũng nịu nốt
"Chủ nhân đúng là tốt nhất. Tiểu Tuyết biết chủ nhân yêu tiểu Tuyết nhất mà. Muah muah muah.."
Nói rồi, nàng còn chu cái mỏ hồ ra hun lên má hắn mấy cái.
Hắn mỉm cười, không phản đối, xem như chấp nhận, nhưng trong lòng đã âm thầm ghim nàng :
"Hừ. Đợi nàng biến thành người. Xem ta t·rừng t·rị thế nào !"
Lại giỡn với tiểu Tuyết một lúc, xem như giải khuây sau nhiều ngày im lặng đi.
Một lúc sau, hắn trầm ngâm nhìn lên bầu trời u ám lúc này, như đã mãi chìm trong bóng tối lờ mờ vậy
Từ sâu trong ngực áo rút ra chiếc nhẫn trữ vật, đeo vào ngón tay. Lại từ đó rút ra một bộ hắc bào rộng, nhàn nhã mà thay đồ.
"Chủ nhân không biết xấu hổ !"
Tiểu Tuyết thấy vải dần rơi xuống, hai chân trước vội che lấy cặp mắt mà la lớn.
Nhưng khi những tấm vải cuối cùng rớt xuống, hai chân nó cũng đã chắp lại từ bao giờ, ánh mắt trân trân mà nhìn.
"Sao. Đẹp không? Sau này nàng hưởng hết đó !" Trần Phong còn vô sỉ mà tạo một dáng mà hắn cảm thấy oai vệ nhất.
Hai má hồ ly như đỏ lên, nó ngoắc mặt hẳn đi, nhưng lâu lâu lại lén quay lại nhìn. Khiến hắn nhìn mà chỉ biết cười cười.
Cực khổ mặc xong bộ hắc bào trước cái ánh mắt soi mói của tiểu Tuyết. Hắn lại từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên mặt.
Mặt nạ hình thù lạ kỳ. Nửa bên trái như quỷ dữ, răng nanh hung tợn, nửa bên phải lại là khuôn mặt của một con hồ ly. Mặt nạ đen kịt, nơi viền mắt cùng răng quỷ dữ lại ánh lên viền đỏ trong suốt như ngọc, cũng như máu.
Ánh sáng lờ mờ của không gian bí cảnh chiếu lên chiếc mặt nạ, trông nó lúc này lại sống động như có linh hồn. Vô cùng quỷ dị.
Hắn giờ đây bị ẩn giấu trong một bộ hắc bào rộng. Ẩn hiện phía trong là một bộ hắc giáp đen kịt, mang mặt nạ cũng đen nốt. Chậm rãi bước đi về phía tiểu Tuyết. Nơi đó, lông nó đang dần dần chuyển sang màu đen tuyền huyền bí. Gương mặt như đeo một mặt nạ xương xám đẫm.
Cơ thể nó dần to lên như một con ngựa. Trần Phong nhảy lên, ngồi vững vàng trên đó.
Tiểu Tuyết... Không ! Từ giờ phải gọi nó là " Quỷ Diện Ma Hồ "
Bốn chân khẽ co lại, nó nhảy từng bước trên hư không như đi trên đất bằng, tốc độ như một cơn gió, hóa thành một hắc ảnh, biến mất ở nơi xa.
[…]
Hôm nay hơi đau đầu. Hic