Chương 37: Rời đi
[…]
Một tháng sau khi mở cửa bí cảnh. Lúc này, trên đỉnh Xuyên Vân Sơn.
Trên không trung, một bóng người bị bao vây bởi bốn thân ảnh. Sau lưng mỗi người đều hiện lấy một vòng Kim Luân sáng rực. Chỉ có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, vòng Kim Luân đã khá mờ nhạt. Người bị bao vây lại nhạt hơn khá nhiều, gần như đã khó thể thấy.
Hiển nhiên, tất cả đều là cường giả Luyện Hư Kỳ. Thậm chí, hai người dẫn đầu còn là Luyện Hư Hậu Kỳ, người nhạt hơn thì đã viên mãn.
Xung quanh là hơn hai mươi cường giả Hóa Thần Kỳ. Đang đứng vận pháp tạo thành một lồng trận pháp giam cầm không gian.
"Tông chủ, ngài muốn rời bỏ nơi này sao ?. Tâm huyết mấy ngàn năm của ngài mà !" tên dẫn đầu bốn người lên tiếng, vẻ mặt buồn rượi, hướng về người đối diện : Lôi Vân Sơn.
"Ha ha... Lâm phong chủ sai rồi. Bản tôn nào có đi đâu. Ta chỉ muốn rời sơn ngắm cảnh giải khuây. Nhưng..." Lôi Vân Sơn cười lớn
Liếc nhìn xung quanh, tỏ vẻ nghi vấn :
"Không biết các vị đây là ý gì ?. Muốn nhốt bổn tọa ?" giọng lão đanh lại, chau mày tỏa ra khí thế bức người, uy h·iếp.
Lâm Tả chắp tay, thái độ có vẻ cung kính đối với lão, cất giọng chậm rãi
"Tông chủ muốn ngắm cảnh...thì cũng nên trả lại đồ vật ngài vừa lấy của bản tông chứ !" giọng dần lớn
Nói rồi, Lâm Tả tỏa ra khí thế ép lại, nhưng hơi thua. Ba người bên cạnh hiểu ý đồng loạt phát ra khí thế hỗ trợ. Cục diện cân bằng.
"Là vật này ?"
Vân Sơn vẻ mặt nghi hoặc, từ trữ vật rút ra một lệnh bài bằng bạch ngọc, hình một ngọn núi xuyên thẳng mây xanh. Mặt sau in hai chữ nổi : Tông chủ.
Lão không một tia chừng chừ. Cắt đứt liên hệ với ngọc bài, quăng về phía Lâm Tả, hét lớn : "Trả !"
Lâm Tả tay bắt ngọc bài, thu hồi nhẫn trữ vật, mắt vẫn nhìn đăm đăm Vân Sơn, chất vấn :
"Tông chủ tưởng ta là con nít lên ba ?"
Nói rồi, lão dẫn đầu bốn người lao về phía Vân Sơn, hét lớn :
"Không trả lại bảo khố của Vân Tiêu, hôm nay để mạng lại đây đi !"
"Phong Hỏa Hợp Luân !" Lâm Tả hai tay phân biệt một Hỏa một Phong, lao tới chọi thẳng vào Vân Sơn. Hợp Luân đi đến đâu, nhiệt độ tăng đột ngột. Không gian trên đường đi như bị đốt cháy.
(Mịa, không biết tả cảnh chiến đấu )
"Kim Quyền Khai Sơn !" Vân Sơn hét lớn, một hư ảnh nấm đấm màu vàng kim bằng Kim linh lực hiện lên trên đầu, nương theo cú đấm ra của lão mà bay đến tiếp đón Hợp Luân của Lâm Tả.
"Ầm ầm ầm...! " Tiếng nổ vang trời khi thuật pháp v·a c·hạm, nổ tung.
"Ầm...!" pháp thuật vừa nổ. Thân hình Lâm Tả đã hiện lên trước mặt Vân Sơn, đấm cho hắn một quyền.
" Huyền Vũ Giáp "
Nhìn hư ảnh mai rùa trong suốt như ngọc hiện lên trước mặt, Lâm Tả giận dữ, hét lớn :
"Con rùa già. Mau trả lại bảo khố cho tông ta !"
"Uỳnh uỳnh uỳnh...!" tiếng v·a c·hạm lên hộ thuẫn.
Nhìn Lâm Tả điên cuồng vận dụng Hỏa cùng Phong nguyên tố đấm điên cuồng vào màn chắn, Vân Sơn hất cằm, cười lớn khinh miệt.
"Lão thất phu, ngươi biết bao năm qua ta luyện hóa bao nhiêu Huyền Vũ giáp sao ?"
"Ầm !"
Ung dung nhìn miếng vẩy trong tay hóa thành mảnh vụn. Vân Sơn nhà nhã từ trữ vật lấy ra thêm một miếng. Thình lình, xung quanh người lão cũng hiện lên lít nhít hàng vạn miếng như vậy.
"Thay người !" Lâm Tả không trả lời, bật lùi một phát về lại sau. Lập tức ăn vào đan dược, ngồi xuống điều tức.
Cùng lúc, ba tên đi cùng lập tức lao lên, hợp công mà xả liên tục chiêu thức lên tấm thuẫn, chẳng mấy chốc mà nó đã vỡ.
"Tới ta !" Lâm Tả điều tức xong, lại hét lớn lao đến, ba tên kia lui về ăn đan dược, điều tức.
" Dù có ăn đan dược đến ngán, ta cũng khiến ngươi c·hết !" Lâm Tả hét lớn.
Nhìn Lâm Tả lại lao lên điên cuồng đấm vỡ thêm một mảnh giáp, xong lại đổi người. Vân Sơn khóe miệng giật giật, mặt đen lại
Trong tay hắn nhìn tuy có hàng vạn tấm vảy giáp, nhưng tất cả ở đây biết rõ. Có thể chống được công kích của Luyện Hư Kỳ, không hơn hai mươi miếng. Còn lại đa phần chỉ có thể chống đỡ Kim Đan, Nguyên Anh cùng mấy trăm miếng cho Hóa Thần mà lão lúc nhàm chán luyện ra.
Mục đích a :lòe người + phân tâm đối thủ. Lão biết sức mạnh của mình không thể bằng kẻ cùng cảnh giới. Mà thủ quài cũng như ba ba trong rọ, nên phải lòe người một chút tìm cơ hội. Nay...mất tác dụng rồi.
Ngươi tưởng thứ này luyện dễ lắm sao. Nó chính là máy bào linh lực và tinh thần lão a. Luyện một miếng, không biết lão phải nghỉ ngơi bao lâu đâu.
"Phải tìm cơ hội !" Vân Sơn lẩm bẩm.
Trong đầu lóe lên một cái. Lão nhân cơ hội Lâm Tả vừa phá xong một miếng hộ thuẫn. Tháo chiếc nhẫn trữ vật trong tay, vận sức quẳng ra xa, cùng lúc toàn lực đấm ra một quyền toàn lực tạo thành một nắm đấm khổng lồ đuổi theo nhẫn trữ vật.
Đồng thời, không tiếc đại giới, vứt ra tất cả miếng vảy hộ thuẫn xung quanh về một hướng khác, chỉ giữ lại ba mảnh trên người.
" Không xong. Hắn muốn phá hủy nhẫn trữ vật và trận pháp !" Lâm Tả hét lớn, trong cơ thể chỉ còn nửa phần linh lực, chưa kịp ăn đan dược điều tức. Mặc kệ mà lao về phía chiếc nhẫn trữ vật. Tay bắt nhẫn, nắm đấm đã tới, liền vận linh lực tạo hành một hộ tráo bảo vệ.
Cùng lúc, ba tên còn lại lập tức lao về Vân Sơn, thi triển vô số thuật pháp hòng chặn đường bay của đám "vảy cá ". Nhưng...
"Uỳnh ...uỳnh ...uỳnh !"
Vân Sơn kích hoạt một lúc ba tấm hộ thuẫn chồng lên nhau bảo vệ đám "vảy cá" tiếp tục bay đi.
"Ầm... Ầm !" hai t·iếng n·ổ lớn vang lên, cả Xuyên Vân Sơn lắc lư.
"Phụt..." tiếng phun máu vang lên đồng loạt.
Lâm Tả ôm ngực, tay lau máu ở miệng, trong tay đã nắm chắc chiếc nhẫn trữ vật. Cả người lão giờ đây tàn tạ vô cùng. Lão chỉ giỏi công kích, không giỏi phòng thủ, hứng trọn một đòn kia, ăn không tiêu.
Đám trưởng lão Hóa Thần bên dưới một phần đã b·ất t·ỉnh. Trận pháp lộ ra một cái lỗ hổng nhỏ, nhưng rất nhanh đang liền lại. Vân Sơn thừa cơ mà độn không biến mất. Công kích bộc phá quá lớn.
Vừa kiểm tra xong nhẫn trữ vật trong tay, Lâm Tả liền hét lớn :
" Con rùa đáng c·hết !"
Bên trong nhẫn, chả có gì cả, chỉ có vài ba miếng vảy cá vỡ nát. Lão điên tiếc, biết mình bị lừa rồi.
Cố gắng bình tĩnh lại, trầm ngâm hồi lâu, lão ra lệnh :
"Các ngươi thay phiên đến canh giữ cổng ra bí cảnh cho ta. Trần Phong vừa ra, bắt hắn lại. Hắn từng sử dụng Huyền Vũ Giáp, chắc chắn biết gì đó !"
"Vâng !" ba người đồng thanh đáp.
Từ trữ vật của mình lấy ra tấm lệnh bài tông chủ. Thứ duy nhất mấy được trong lần vây công này. Lão thở dài mệt mỏi. Thứ này, là lệnh bài thân phận, quan trọng nhất, bên trong chứa một môn pháp thuật mà đời đời chỉ có tông chủ mới được phép học : " Vân Tiêu nhất kiếm "
Chiêu này không hề mạnh, thậm chí khá yếu. Nhưng chiêu này lại giúp nguyên thần mau chóng rèn luyện, đột phá cảnh giới.
Trận chiến vừa rồi. Không ai dám dùng nguyên thần ly thể. Vì biết sẽ không địch lại Vân Sơn ở khoảng này. Còn tên kia, cũng không dám dùng a. Hắn mà dùng, sẽ bị Lâm Tả dùng trận pháp trấn hồn mà giảm xuống thực lực, còn phải phân ra Huyền Vũ giáp bảo vệ.
" Tiếc là hắn không dùng nguyên thần !" Lâm Tả lẩm bẩm.
Lão đang trầm ngâm, bỗng...
"Đùng...!" một t·iếng n·ổ chát chúa vang lên.
Lâm Tả cùng ba tên đứng cạnh như diều đứt dây bay ngược về sau, trọng thương, liên tục phun máu. Nhìn bàn tay nát tươm, bê bết máu, lão hét lớn, gầm vang chấn động cả đỉnh Xuyên Vân.
"Con rùa c·hết tiệt, dám phá lệnh bài tông chủ. Aaa...!"
Phải rất lâu sau, lão mới cố gắng trấn tĩnh lại được, gầm giọng :
"Chuyện hôm nay, kẻ nào tiết lộ... CHẾT !"
"Vâng " âm thanh đồng loạt.
"Thề với Thiên Đạo ! " lão trầm giọng.
"Vâng...Ta thề ...!"
Chuyện này, nếu để lộ ra ngoài, Vân Tiêu tông, sớm muộn cũng như miếng bánh ngọt, bị nuốt chửng.
"Mất bảo khố, mất công pháp, mất một cường giả. Haizzz..." lão thở dài não nề.
Lão chỉ muốn vị trí tông chủ, muốn công pháp kia thôi. Cớ ra sao lại thành thế này. Nhìn vết tích chiến đấu vừa rồi. Lòng lão uất hận. Càng căm thù Vân Sơn.
[…]
Thấy chưa được mượt lắm, mà hôm nay đau đầu quá