Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 47: THAY ANH LÀM BẠN VỚI EM




Anh cụp mắt xuống, ánh mắt tuyệt vọng vẫn chưa nguôi ngoai.

" Anh không sao. "

Anh biết lúc này chính mình rất chật vật nên lùi lại hai bước, không muốn để mùi mồ hôi của mình dính vào trên người của cô.

Tóc của anh ướt đẫm mồ hôi, ở cửa lau khô tóc, nhưng trên đầu tóc của anh vẫn còn hơi ướt.

Quan Tinh Hòa mím môi, " Vậy anh đi tắm rửa đi. "

" Ừm. "

Cánh cửa bị đóng lại, theo sau là tiếng nước nóng chảy ào ào.

Hạ Chước vô thức nhìn lên không trung, trống rỗng và hoang mang.

Anh giống như một lữ khách đang đi trong bóng tối, bỗng nhiên có một tia sáng xuất hiện trong cuộc đời anh, từ đó anh có một phương hướng, liều lĩnh đi về phía nơi có ánh sáng đó.

Nhưng bây giờ ánh sáng đã tắt, chỉ còn lại bóng tối ở trong thế giới của anh.

Sau khi tắm xong, trong căn phòng đầy hơi nước.

 “ Anh ơi, anh tắm xong chưa? ”, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên cùng với tiếng gõ cửa.

Hạ Chước chậm rãi mở cửa.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô ẩn chứa một tia sáng ấm áp, trong mắt tràn đầy hình bóng của anh.

" Em kêu dì Vương làm mì cho anh rồi đó. Anh mau xuống dưới ăn đi. "

Trái tim anh tràn ngập chua xót, anh nhẹ nhàng nói : “ Ừ. "

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, trong đôi mắt của cô sẽ có một người con trai khác.

Anh không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng bước xuống lầu.

Dì Vương làm món mì thịt bằm nấu su hào, Quan Tinh Hòa buổi tối cũng hơi đói nên cô kêu dì Vương làm hai tô.

Không khí giữa hai người rất yên tĩnh, cô gái được dạy dỗ rất tốt, ngồi ăn mì rất yên lặng không phát ra tiếng.

Điện thoại di động của Hạ Chước đổ chuông hai lần, anh lấy ra xem, nhấc máy.

 " Xin chào, bạn học Hạ, chúng tôi là văn phòng tuyển sinh của Trường Đại học Bắc Kinh, chúng tôi hy vọng bạn có thể xem xét nộp hồ sơ vào trường của chúng tôi . . . "

Hạ Chước đứng dậy đi tới sân thượng, tất cả ánh đèn xa xăm nơi xa đều phản chiếu hết vào trong mắt của anh.

Anh trầm giọng nói : " Tôi sẽ suy nghĩ thêm. "

Bên kia sửng sốt một giây, Lúc trước, Hạ Chước vẫn luôn thẳng thừng từ chối, bên phía trường học cũng không còn hy vọng gì nữa, chỉ cố gọi một cuộc gọi cuối cùng.

Nói như vậy, là có cơ hội ? .

Người kia vội vàng nói : " Được, được, được, mấy ngày nay em có rảnh không ? Có thể ra ngoài nói chuyện với giáo viên tuyển sinh của trường chúng tôi một chút. "

Hạ Chước nghĩ đến lời của Quan Thành Vũ, bàn tay vô thức nắm chặt, “ Được”

 Cúp điện thoại. xung quanh im ắng vô cùng, rõ ràng là đêm hè nóng nực, nhưng Hạ Chước lại cảm thấy cả người anh lạnh lẽo cô cùng.

Những ngôi sao trời soi sáng cả bầu trời đêm tối tăm, nhưng những vì sao trong thế giới của anh đã lặng lẽ rơi từ lâu.

Vài ngày sau, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức được công bố.

Đại học ngoại ngữ Hải Thị tập trung tất cả thủ khoa môn xã hội và môn tự nhiên của toàn thành phố, cả trường học sôi nổi hẳn lên.

Bảng vàng treo đầy trường học, các đài truyền hình lớn nhỏ đua nhau phỏng vấn.

Hạ Chước máy móc chấp nhận trả lời một số cuộc phỏng vấn, khi về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Dì Vương đưa cho anh một tấm thẻ, "Ông Quan đưa cho cháu. "

Đó là một tấm thẻ ngân hàng màu đen, Hạ Chước không biết bên trong đó có bao nhiêu tiền.

"Dì Vương, giúp cháu trả lại cho chú Quan. "

Không có bất kỳ giá nào có thể so được với cô.

Dì Vương nói : " Thưa cậu, đây là tiền học phí và sinh hoạt của cậu trong bốn năm học đại học, không có ý nghĩa gì khác. "

Hạ Chước nhẹ nhàng đưa lại, " Trường học cho cháu học bổng, cháu không cần cái này. "

Trái tim của Hạ Chước trống rỗng, nhưng anh không có oán hận.

Nếu không nhờ Quan Thành Vũ, anh giờ này chắc vẫn còn bị mắc kẹt ở Thị trấn Song Thủy, giống như cỏ dại, có lẽ mọc trong khe hở tăm tối mà cả đời không nhìn thấy được mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ của bầu trời.

Ba năm trước, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời. Ngay lúc đó, anh nhận ra rằng thế giới này không chỉ có lạnh lẽo và tăm tối.

Anh vui mừng vì đã có một người như vậy xuất hiện trong thời thanh xuân của anh, trong sáng và ngọt ngào, vượt qua tất cả quá khứ tăm tối và mờ mịt, để anh thấy được thế giới này tươi đẹp biết bao.

Cho nên dù đã biết từ lâu rằng mình sẽ không bao giờ xứng có được điều tốt đẹp này, nhưng Hạ Chước cũng không thể khống chế được trái tim của mình mà từng bước rơi vào trong tình yêu đó.

Vào một buổi tối mùa hè, hoàng hôn đỏ rực khắp bầu trời, nhưng đôi mắt của Hạ Chước lại nặng trĩu và không có chút ánh sáng nào.

Dì Vương thở dài, " Thôi được. "

Cái cậu bé cứng đầu này.

 ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Mùa hè ở Thành phố Hải đã qua đi được một nửa.

Vì là thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh đại học, hầu như mỗi ngày Hạ Chước đều bị vây quanh bởi những cuộc phỏng vấn khác nhau. Anh giống như một người máy mặc cho người khác điều khiển, mỗi ngày phải hoàn thành những công việc khác nhau.

Hạ Chước và cô sống cùng một mái nhà, nhưng đã rất nhiều ngày cô không gặp được anh.

Nhưng cô biết đạo lý tương lai còn dài, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ ở cùng một thành phố, dù học chung trường hay không cũng có thể dễ dàng gặp nhau.

Cô thu dọn tất cả các tờ báo đã phỏng vấn Hạ Chước, cắt ra tất cả các trang liên quan về anh, đóng thành tập, chuẩn bị đưa cho anh xem khi anh rảnh rỗi.

Vào mùa hè nóng nực, Thời Tuế kéo cô cùng đi mua sắm.

Hai người bọn cô đi dạo phố được một lúc, do thời tiết quá nóng nên ghé vào ngồi nghỉ ở quán nước lạnh bên đường.

" Thời Tuế, đi cùng mình đến ngã tư đi. "

Thời Tuế ngạc nhiên, " Tại sao cậu lại đến đó ? ".

" Trường đại học của anh Hạ Chước ở đó. Mình đi xem một chút, quen đường trước. Dù sao, sau này mình cũng sẽ phải thường xuyên đến gặp anh ấy. "

Thời Tuế trợn tròn mắt,  "Được rồi, được rồi, nhưng anh ấy có thực sự muốn đến đại học Hải không ? Tuy rằng đại học Hải cũng rất tốt, nhưng đó không phải là chỗ tốt nhất, Đại Học tốt nhất không phải ở Bắc Kinh sao? Mình cũng đã xem cuộc phỏng vấn của anh ấy trước đây, anh ấy nói vẫn chưa quyết định. " 

Khóe miệng Quan Tinh Hòa hơi cong lên, " Trước đây anh ấy đã nói với mình là muốn đến học ở đại học Hải rồi. "

Thời Tuế thở dài, " Nhìn xem người ta kìa, muốn học ở đâu cũng được. Còn mình có vượt qua được kỳ thi tuyển hay không là cả một vấn đề. À, Tinh Tinh, cậu có thể nhờ anh cậu cho mình mượn tất cả vở ghi bài các môn của anh ấy hay không ? ".

Quan Tinh Hòa nhướng mày, " Được rồi, trở về mình sẽ nói chuyện này với anh ấy. "

Mặc dù hai người đều đến từ Thành phố Hải, nhưng đây là lần đầu tiên Quan Tinh Hòa và Thời Tuế đến đại học Hải, khuôn viên nhỏ ở Đại học Hải trồng rất nhiều cây, những tán lá rợp bóng đổ xuống tòa nhà dạy học lát gạch đỏ và sơn đen trông rất hoành tráng.

Các anh chị sinh viên vừa mới tan lớp trên tay cầm cặp sách, tràn đầy khí thế tuổi trẻ.

Có rất nhiều đồ lưu niệm trong các cửa hàng nhỏ ở cổng trường, Quan Tinh Hòa cũng mua một ít, quyết định mang về nhà sưu tập.

Về đến nhà thì trời đã tối, trong nhà vắng lặng không một tiếng động.

Quan Tinh Hòa đặt hai túi đầy đồ lưu niệm xuống đất, xoa xoa vai.

Đôi mắt cô chợt đông cứng lại.

Có một phong thư được để ngăn nắp ở trên bàn, những dòng chữ trang nghiêm bên ngoài phong thư đặc biệt rõ ràng.

" Đại học Bắc Kinh, chào mừng bạn. "

Quan Tinh Hòa cảm thấy hô hấp của mình phút chốc ngừng lại, đầu ngón tay run rẩy cầm phong thư lên, trái tim như rơi xuống đáy.

Đại học Bắc Kinh . . . . . .

Không phải anh ấy nói, anh ấy muốn đi đến đại học Hải sao ? 

Ngoài cửa có tiếng bước chân, giọng nói hơi khàn của của anh truyền vào tai cô.

" Tinh Tinh ? ".

Đôi mắt của anh chạm vào chiếc phong thư trên tay cô , anh bất ngờ siết chặt nắm tay của mình.

" Anh . . . . . . "

Giọng của cô vừa lo lắng vừa tức giận, " Anh đăng ký vào Đại học Bắc Kinh ? ".

Cổ họng của Hạ Chước khô khốc, không nói được lời nào.

Anh cụp mắt xuống để không nhìn thấy ánh mắt của cô.

Đôi mắt sáng long lanh ấy đẫm nước, nghi ngờ dò hỏi anh.

Đêm tháng tám vô cùng yên tĩnh, nhưng Hạ Chước dường như nghe thấy có thứ gì đó sắc bén đâm vào lồ ng ngực của mình, rút ra từng khúc xương từng miếng thịt trên người anh.

Anh khó có thể diễn tả được nỗi đau trong lòng mình, nỗi đau này còn đau hơn cả ngày hôm đó, trong mưa, anh nhìn thấy cô và Hướng Viễn cùng nhau bước đi ra ngoài.

Anh không biết đã mất bao lâu để tìm lại giọng của mình.

Anh chỉ có thể đáp lại cô một cách yếu ớt, " Ừm. "

“ Anh, không phải anh đã hứa với em là sẽ học ở đại học Hải rồi sao ? ”. Cô nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ, “ Anh nói dối em ? ”.

Cô biết rằng mình không nên tức giận, anh hoàn toàn có thể tự quyết định xem anh muốn đăng ký vào Trường Đại Học nào.

Nhưng anh không nên hứa với cô là sẽ đến trường Đại Học Hải chứ ! Anh hứa với cô xong, giây tiếp theo, anh đã âm thầm đăng kí đến trường Đại Học khác.

Cô ngu ngốc, hạnh phúc hơn một tháng, chờ đợi giấy báo trúng tuyển Đại Học của đại học Hải gửi về cho anh, nhưng điều cô chờ đợi được lại là một lá thư nhập học xa lạ.

Nếu không phải hôm nay cô nhìn thấy lá thư nhập học này. Chẳng lẽ anh định để đến tận ngày 1 tháng 9 anh đi mới nói cho cô biết hay sao ?.

Nước mắt của cô nóng ấm, từng giọt từng giọt chảy vào tim của Hạ Chước.

Trái tim anh đau đớn run lên, anh bước lại gần cô một bước, muốn vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô.

Nhưng đôi tay đó của anh bị anh khống chế dừng lại ở giữa không trung, run rẩy yếu ớt hạ xuống.

Hạ Chước không biết phải nói gì để an ủi cô.

Nói về những suy nghĩ mờ mịt và bẩn thỉu của anh, nói về lòng tự trọng đến nực cười của anh, hay nói cho cô biết Quan Thành Vũ đã nói gì với anh ?

Anh đã không còn gì từ lâu, chẳng lẽ còn muốn đem những suy nghĩ không thể chịu đựng đó của anh nói ra làm cho cô cảm thấy chán ghét, cách xa anh hơn sao ?

Anh thà rằng bây giờ cô đổ lỗi cho anh, cô hận anh còn hơn.

Tốt hơn là để cô ấy biết rằng trái tim bẩn thỉu của anh đã từng muốn lừa gạt cô như thế nào.

Xung quanh im lặng, tiếng khóc nức nở của cô như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào tim của Hạ Chước.

Anh yếu ớt nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.

Cô nghẹn ngào vài cái, đột nhiên ném tới trước mặt anh hai túi lớn đồ lưu niệm, " Em cảm thấy mình giống như một đứa ngốc vậy. "

Những chiếc huy chương và kẹp dấu trang sách nằm rải rác trên sàn nhà.

Cô chạy đi ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Hạ Chước đờ người đứng tại chỗ.

Anh không biết mình đã đứng bao lâu rồi mới ngồi xổm xuống, đầu ngón tay run lên, nhặt từng thứ một bỏ lại vào trong túi giấy.

Anh buộc mình không được dỗ dành cô, tự nhủ rằng một người như anh lẽ ra phải ở trong vũng bùn cả đời.

Thậm chí đến gần cô cũng sẽ chỉ làm cho cô bị vấy bẩn.

Không thể được, tất cả mọi thứ đều đã sai, sai hết lần này đến lần khác.

 ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~  

Thời gian trôi qua nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày tựu trường.

Vào ngày anh đi, Hạ Chước đi đến ga tàu một mình.

Đi từ thành phố Hải đến Bắc Kinh thì đi tàu rẻ hơn máy bay 300 tệ, trong 12 tiếng đồng hồ, Hạ Chước chọn cho mình ngồi ở khoang ghế cứng.

Có hai ga đường sắt ở thành phố Hải, ga mới và cũ, chuyến tàu này ở ga cũ.

Thời tiết nắng nóng dường như có thể thiêu đốt những chiếc lá trên cây, cơ sở vật chất ở ga tàu cũng rất lạc hậu, trong khoang chật cứng người, mùi mồ hôi đặc quánh phả ra trong không khí.

Hạ Chước đứng ở trên bậc quay đầu nhìn lại.

Anh không biết mình vẫn đang mong đợi điều gì, rõ ràng là không thể, không phải sao?

Hơn nửa tháng nay Quan Tinh Hòa không nói với anh một lời nào, anh biết cô đang rất tức giận cũng đang chờ anh giải thích.

Nhưng anh thậm chí còn không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Một cô gái có tính tình tốt như cô, nếu đưa ra những lý do vớ vẩn, có lẽ cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh ngay lập tức.

Nhưng sau khi được tha thứ thì sao ?

Bị đắm mình trong sự dịu dàng đó, anh sợ rằng mình có lẽ sẽ không bao giờ có thể rời đi được nữa.

Anh luôn khó có thể từ chối khi ở trước mặt cô, chỉ cần cô nói vài câu, trái tim anh đã không còn là của riêng mình.

Ra đi như thế này có thể là lựa chọn tốt nhất.

Thời gian trôi qua, cơn giận của cô cũng sẽ nguôi ngoai, không biết thỉnh thoảng cô sẽ còn nghĩ đến anh không ?

Hạ Chước quay đầu lại.

Tháng Chín của mùa hè, bóng dáng của chàng trai dần dần biến mất ở trong đám đông.

 ~  ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Quan Tinh Hòa biết rằng hôm nay là ngày Hạ Chước phải rời đi.

Cô nhịn hơn nửa tháng, ép bản thân không được nói chuyện với anh, chỉ đợi anh đến dỗ dành cô.

Mọi thứ anh đều luôn nghe theo lời của cô nói, cũng sẽ luôn dỗ dành cô, nhưng chỉ có điều lần này, anh không nói một lời.

Quan Tinh Hòa không hiểu, anh là người đã hứa với cô trước, tại sao đến cuối cùng lại không muốn giải thích cho cô ?

Mặc dù cô tức giận, nhưng sự tức giận của cô từ từ biến mất, tâm trạng của cô dần tốt lên, dù sao thì khi đối mặt với chàng trai mình thích, sự tức giận đó cũng không được bao lâu.

Hôm nay là ngày cuối cùng, có lẽ cô chỉ có thể gặp anh một lần vào nửa năm sau, sâu trong đáy mắt của cô ẩn ẩn hiện hiện những nỗi đau nhói, cô cảm thấy bản thân mình vô cùng đau khổ.

Sáng sớm, cô dậy nhìn thấy trong nhà vắng tanh.

 

Cô cảm thấy trong lòng có chút bất an, hỏi dì Vương : "Dì Vương, anh cháu đâu rồi ? ".

" Cậu ấy sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."

Quan Tinh Hòa lo lắng nói : " Bây giờ mới có bảy giờ. Mấy giờ anh ấy ra ngoài vậy dì ? ".

 " Ước chừng nửa tiếng trước, cậu ấy nói không cần phải tiễn, xong một mình rồi đi rồi. Cô chủ, cô đi đâu vậy ? ". 

Quan Tinh Hòa không quay đầu lại, " Đi tiễn anh ấy ạ. "

" Hãy để tôi kêu người đưa cô đến đó, nhưng cô có biết cậu ấy ở đâu không ? ".

Cô đột ngột dừng lại.

Đúng vậy, cô không biết anh đang ở ga nào, thậm chí là anh đang đi tàu hay máy bay cô cũng không biết.

Anh không nói một tiếng nào , chỉ lặng lẽ biến mất trong cuộc đời của cô, không để lại một chút dấu vết.

Chú Vương đưa cô ra ga xe lửa.

Tháng Chín là mùa tựu trường, Quan Tinh Hòa thẫn thờ đứng giữa đám đông.

Dòng người ra vào va phải cô làm cho vai cô đau nhói, nhìn đoàn người đông như kiến, trong mắt cô dần dần ngân ngấn nước.

Tại sao phải như vậy ?

Những người cô yêu quý lần lượt rời đi, tình thân cũng đã vơi dần đi từ lâu.

Cô nghĩ rằng cho dù đó không phải là loại cảm giác mà cô mong đợi, thì ít nhất anh cũng sẽ ở bên cạnh cô mãi mãi.

Nhưng anh ra đi quá bất ngờ, giống như chú mèo con mà anh yêu quý nhất khi còn nhỏ, cũng lặng lẽ mà ra đi.

Vậy tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy ?

Để trái tim của cô dù đau đến mức thở không ra hơi, những cũng không đành lòng oán hận anh dù chỉ một chút .

Không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào, cơn mưa nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh cũng như trái tim của cô bây giờ.

Chú Vương đi tới, " Về nhà thôi. "

Người đến ga tàu sớm đã về hết

Quan Tinh Hòa hít một hơi thật sâu, bước lên xe.

Về đến nhà thì trời đã trưa. Dì Vương đi tới mang theo một cái hộp, " Giao hàng mới giao, khá nặng, không biết là cái gì."

Nhìn thấy đôi mắt của Quan Tinh Hòa vẫn còn đỏ hoe, dì Vương an ủi : " Có lẽ là của Cậu chủ Hạ cho cô thứ gì đó đi ? Mở ra xem thử đi cô. "

Hơi thở đều đặn phát ra từ trong chiếc hộp.

Có một con mèo con đang ngủ bên trong.

Bị ánh sáng chiếu vào, mèo con ngơ ngác mở mắt ra.

Đôi mắt của nó có màu xanh lam nhạt, bộ lông trắng như tuyết và có một số hoa văn trên đỉnh đầu.

Quan Tinh Hòa nín thở, thời gian như quay ngược lại trong tích tắc, trôi qua những năm tháng dài đằng đẵng và quay trở lại khi anh còn rất trẻ.

Cô đã từng nuôi một con mèo, gần như giống hệt nó.

" Nhìn xem, bên dưới có một tấm thư bị đ è xuống. "

 Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng kéo chú mèo con lên và lấy tấm thư ra.

Cái nét chữ vô cùng quen thuộc khiến nước mắt cô không cố kìm được mà trào ra trong chốc lát.

“ Anh xin lỗi, Tinh Tinh, có lẽ lớn lên đồng nghĩa với chia tay, nó tên là Phong Tín Tử, anh hi vọng nó có thể thay anh tiếp tục đồng hành cùng với em trong khoảng thời gian tiếp theo.

Hạ Chước. ”                                   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.