Phong Tín Tử rất bám người, nó gần như mỗi giây mỗi phút đều phải ở bên cô.
Quan Tinh Hòa thường để nó ngủ trong vòng tay của mình. Những sinh vật mềm mại có thể dễ dàng an ủi con người nhất. Ngay cả khi cô có một giấc mơ trống rỗng thì dường như cũng sẽ được lấp đầy trong phút chốc .
Mùa hè đã đi qua, mùa thu ở thành phố Hải ngắn ngủi và lạnh lẽo.
Ngày nào cũng về nhà, trong nhà trống vắng không có hình bóng của anh, Quan Tinh Hòa buồn chán sẽ nhắn tin cho Hạ Chước.
" Anh ơi, Phong Tín Tử đã tăng cân hơn một chút rồi, nhìn nó bây giờ rất mũm mĩm. "
" Hôm nay em đã cho nó 2 hộp đồ ăn đóng hộp và ba bát đồ ăn dành cho mèo. "
" Anh à, anh có bận không ? ".
" Gần đến mùa thu rồi, ở Bắc Kinh có lạnh không anh ? ".
Cô biết khi Hạ Chước đi đến Bắc Kinh, số của anh ở thành phố Hải sẽ không bao giờ được sử dụng nữa, mặc dù không có ai hồi âm lại cho cô nhưng cô vẫn sẽ kiên trì gửi tin nhắn cho anh.
Cuộc sống vào năm cuối Trung học Phổ thông rất bận rộn, nhưng mỗi lần rảnh rỗi, Quan Tinh Hòa sẽ không nhịn được mà nhớ đến anh. Cho nên cô cố gắng làm cho bản thân mình bận rộn hơn, bận đến mức không có lấy một phút một giây nào để có thể nghĩ đến anh.
Những cảm xúc rung động đầu tiên trong đời của Quan Tinh Hòa cô giống như bị đơn phương ấn nút tạm dừng, Quan Tinh Hòa nghĩ, bản thân của anh chắc hẳn không thích cô, cũng không thích nơi này, nếu không, tại sao anh lại vội vàng rời khỏi nơi này như vậy.
Mùa thu lại lặng lẽ trôi qua, mùa đông sắp đến, thành phố Hải bắt đầu có tuyết rơi.
Khi Quan Tinh Hòa trở về đến nhà, Phong Tín Tử luôn luôn ngồi xổm ở trước cửa nhà chờ cô về bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Cô hỏi dì Vương: " Dì Vương, Phong Tín Tử đâu rồi dì ? ".
Dì Vương hạ giọng, " Sao hôm nay cô về sớm vậy ? ".
Sắc mặt của dì Vương có chút khó coi, hạ giọng nói : " Bà chủ về rồi, vừa rồi trên áo khoác của bà chủ dính đầy lông của Phong Tín Tử nên bà ấy có chút không vui, kêu tôi bỏ Phong Tín Tử vào trong lồ ng trước rồi. "
Quan Tinh Hòa vội vàng chạy vào chỗ để lồ ng của Phong Tín Tử, bên trong lồ ng, Phong Tín Tử cuộn tròn thành một quả cầu lông, co rúm ở một mình trong góc lồ ng.
Cô vội vàng bế con mèo ra, thấy nó có vẻ sợ hãi, cô ôm nó vào lòng của mình, sau khi cho nó ăn một chút đồ ăn thì nó đã tốt hơn rồi.
Quan Tinh Hòa trấn an xong mèo con, vội vàng đi lên lầu.
Bên ngoài có tuyết rơi, vài cơn gió lạnh thổi vào làm cho bước chân của Quan Tinh Hòa đột ngột dừng lại.
Trên lối đi, có một vài chiếc vali lớn và một số cái rương to được xếp thành hàng.
Ở một căn phòng xa xa, giọng nói trầm ấm của Quan Thành Vũ truyền đến, " Em không thể đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Tinh Tinh kết thúc rồi mới dọn đi sao ? ".
" Em sẽ bảo những người kia làm nhanh lên, sẽ hoàn thành việc dọn nhà trước khi Tinh Tinh về nhà. "
Trong phòng im lặng.
Lâm Ánh thở dài, yếu ớt nói : " Khi nào thì đến Cục dân chính làm thủ tục ? Tinh Tinh do anh nuôi dưỡng. Về phần đứa nhỏ kia, là do anh mang về thì sẽ do anh chịu trách nhiệm. "
“ Được, được. ” Quan Thành Vũ vừa nhắc đến vấn đề này dường như lửa giận của ông đã hoàn toàn bùng cháy, ông ấy chế nhạo vài tiếng, “ Nói đến hai đứa nhỏ này, nếu không phải anh kịp thời phát hiện, em có biết hậu quả sẽ là gì không ?
Lâm Ánh không nói gì.
Quan Thành Vũ nói : " Thật may là đứa trẻ kia đã đến Bắc Kinh học, nếu không, cứ tiếp tục như thế này thì đứa trẻ đó chắc chắn sẽ làm chậm trễ Tinh Tinh."
Lâm Ánh hiểu ra điều gì đó, lạnh giọng nói : " Người là anh mang về, sao bây giờ lại nói như thế ? Em thấy người nhà họ Quan các anh, giỏi nhất sử dụng những thủ đoạn bịt miệng đó. ”
Quan Tinh Hòa ngây người ngay tại chỗ.
Gió tuyết dần dần nổi lên, cô cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo từ đáy lòng dần truyền đến, cô cúi đầu xuống, phát hiện một bàn tay của mình đang run rẩy.
Bóng lưng ngày đêm quấn lấy cô kia, sự kiên quyết rời đi kia của anh, mọi thứ đều như là được nhìn thấy ánh sáng sau màn mây, làm cho Quan Tinh Hòa hiểu ra tất cả.
Có một chút tuyết rơi trên má của cô, cô chợt nhận ra không biết mình đã ra khỏi nhà từ lúc nào.
Đường phố buổi tối vô cùng vắng vẻ, phủ một lớp tuyết mỏng.
Quan Tinh Hòa chợt nhớ tới khi còn bé, cứ đến mùa đông, con đường phủ đầy tuyết dày, Lâm Ánh sẽ mang găng tay dày cho cô và cùng cô làm người tuyết trong khu vườn nhỏ ở nhà.
Cô còn nhớ ngày đó, người tuyết xếp thành một hàng, Quan Thành Vũ vừa tan sở đã vỗ tay cùng tham gia trận chiến.
Hôm đó, khi mặt trời lặn, cả gia đình ở bên nhau, khu vườn nhỏ tất cả đều lấp đầy những chú người tuyết mũm mĩm.
Nhưng giờ đây, tất cả những điều tốt đẹp đó đều đang dần tan vỡ, những người quan t@m đến cô cũng lần lượt ra đi.
Tuyết rơi từng chút một, trong phút chốc, mọi cảm xúc của cô dâng trào, cô ngồi xổm trên mặt đất, suy sụp, khóc nức nở.
Băng tuyết rơi vào cổ cô, cô khóc một lúc lâu đến nỗi bầu trời cũng từ từ tối sầm lại.
Quan Tinh Hòa lau nước mắt, mở điện thoại ra, run rẩy bấm một tin nhắn.
"Anh ơi, em rất nhớ anh. "
Một phút, hai phút, đèn đường mờ ảo đột nhiên bật sáng.
Tin nhắn này vẫn chìm trong đáy biển mà không có hồi âm.
Cô chậm rãi đứng dậy, nhìn đường phố vắng vẻ trong mùa đông khắc nghiệt, cô nghĩ đến dòng chữ trên tấm thiệp của Hạ Chước.
" Trưởng thành nghĩa là chia tay. "
Nhưng nếu là như vậy, cô thà rằng vĩnh viễn đều sẽ không trưởng thành còn hơn.
Cô không biết tuyết ngừng khi nào, khi gió thổi qua, từng cơn gió lạnh thấm vào quần áo của cô.
Điện thoại rung lên, là điện thoại của Thời Tuế.
" Tinh Tinh, cậu đang ở đâu vậy ? Ba mẹ của cậu đang tìm cậu như điên đó. "
Tuyết trắng xóa bao phủ khắp các con đường, có những cơn gió nhẹ thổi tới, thổi bay tất cả những hạt tuyết mịn.
Quan Tinh Hòa đột nhiên nói, " Tuế Tuế. "
"Mình biết tại sao anh ấy lại bỏ đi, tại sao anh ấy lại chọn học Đại Học Bắc Kinh rồi. "
Thời Tuế sửng sốt một giây, " Sao cơ ? ".
Cô lau nước mắt, " Nói với cha mẹ mình là mình đang ở nhà của cậu, được không ? ".
" Cậu định đi đâu ? ".
Ánh đèn vàng mờ ảo rơi vào mắt cô, đôi mắt mờ mịt của cô dần dần có chút ánh sáng trở lại.
Giọng cô chậm rãi nhưng chắc chắn, " Đi Bắc Kinh. "
Cô sẽ học cách trưởng thành, chấp nhận những người đã định sẵn là sẽ ra đi, sẽ từ từ biến mất khỏi thế giới của cô.
Nhưng những người nên ở lại, cô muốn tìm về từng người một.
Nói với họ ~ ~ ~ ~ ~
Cô không muốn họ rời đi.
Cô muốn họ ở lại thế giới của cô mãi mãi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Sau khi xuống máy bay, bầu trời đã nhá nhem tối.
Đại học Bắc Kinh lớn hơn suy nghĩ của cô.
Cô đã phải mất ba giờ đồng hồ để bay từ thành phố Hải đến Bắc Kinh, bay qua hơn một nửa Trung Quốc.
Đứng ở thành phố xa lạ này, cô mất phương hướng một lúc, chỉ có thể túm lấy một người qua đường hỏi : " Xin chào, xin hỏi anh có biết cách đi đến khu ký túc xá của trường Đại Học Bắc Kinh không ? ".
Nam sinh vừa mới hoàn thành buổi tự học bị cô kéo lại, hơi có chút bất ngờ.
Nhưng rũ mắt nhìn xuống.
Vào một ngày lạnh giá như thế này, cô gái nhỏ lại chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu trắng và xanh, giống như một bộ đồng phục cấp ba.
Vương Kỳ Văn lớn lên ở Bắc Kinh, anh chưa bao giờ nhìn thấy đồng phục của học sinh trung học như thế này.
“ Biết, cô đang nói đến ký túc xá của khoa nào, ký túc xá nam hay là ký túc xá nữ ? ”. Anh xoa xoa tay, nhìn cô gái nhỏ, kiên nhẫn hỏi.
Dưới ánh đèn, đôi mắt to đẹp của cô gái nhỏ đẹp đến mức khiến lòng người phải rung động.
" Ký túc xá nam sinh, khoa Công Nghệ Thông Tin Trường Đại Học Bắc Kinh. "
" Này cũng khá trùng hợp, khoa Công Nghệ Thông Tin lại cùng tầng với tôi. Cô đang tìm ai, nói cho tôi biết, tôi tìm giùm cô. "
" Hạ Chước, anh biết anh ấy sao ? ".
Vương Kỳ Văn dừng lại, "Ôi trời, đúng là tôi có quen thật, nhưng chúng tôi cũng không thân lắm, nếu không, cô cùng tôi đi lên trên ký túc xá của anh ấy chờ ? ”.
Các bạn nữ cũng có thể vào ký túc xá của nam sinh.
" Được ạ".
Hai người đăng ký một chút, Quan Tinh Hòa đi theo anh ta đến gần ký túc xá.
Sau khi đi qua mấy cái ngã rẽ, cuối cùng Vương Kỳ Văn cũng dừng lại, " Chính là phòng này, để tôi gõ cửa cho cô. "
“Cảm ơn, không cần đâu. ” Quan Tinh Hòa hít sâu một hơi, “ Tôi sẽ tự gõ cửa. ”
Cô nín thở, vươn đôi tay vốn đã đông cứng của mình ra rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
" Ai vậy, lập tức tới đây. "
Quan Tinh Hòa nghe thấy đó không phải là giọng của Hạ Chước, nhưng cô vẫn lo lắng không thể giải thích được, thậm chí nhịp tim của cô bây giờ cũng từng chút một nhanh hơn theo từng tiếng bước chân lại gần.
‘ Két ’ một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra.
Quan Tinh Hòa thả chậm hơi thở.
Một thiếu niên hơi mũm mĩm đang c ởi trần, rũ mắt xuống nhìn Quan Tinh Hòa, sững sờ : " Tìm, tìm, tìm ai vậy ? ".
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, "Xin hỏi Anh Hạ Chước ở đây đúng không ạ ? ".
“ Cậu ấy, cậu ấy còn chưa trở về, em muốn vào bên trong chờ không ? ”.
Chàng trai trước mặt lo lắng lắp bắp nói, “ Em đợi một lát, chúng tôi thu dọn một chút . . . ”
‘ Rầm ’. Cánh cửa bị đóng lại, bên trong bắt đầu một trận hỗn loạn . . . .
" Chết tiệt, các người mau thu dọn đồ đạc đi, lão Vương, cất đôi tất hôi hám của cậu đi. "
Vài phút sau, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, chàng trai mũm mĩm vừa nãy mặc áo sơ mi và quần âu đen chỉnh tề.
“ Mời vào trong. "
Quan Tinh Hòa cười gượng, bước vào bên trong.
Trong phòng đang bật máy sưởi, mùi nước khử trùng vẫn còn phảng phất trong không khí, có ba chàng trai ngồi thẳng lưng.
" Chào các anh. " Quan Tinh Hòa gật đầu với họ, " Em là em gái của Hạ Chước. "
“ Em gái? ”. Mắt của ba người bọn họ sáng lên, “ Tại sao tôi chưa từng nghe nói cậu ấy có em gái nhỉ ? ”.
Quan Tinh Hòa mím môi.
Anh ấy thậm chí còn không có nhắc đến cô với bạn cùng phòng của anh ấy ?
Một người trong ba người bọn họ đá nhẹ chân người vừa mới nói, nhướng mắt cười niềm nở: " Đó là giường của Hạ Chước, em có thể ngồi ở đó. "
Đó là một chiếc giường gọn gàng, gần như không hòa hợp với cảnh vật xung quanh.
Chăn bông được gấp thành hình vuông, trải phẳng phiu cho đến khi không còn nếp gấp, khi đến gần, trên giường còn có một chút hơi thở thơm tho và sảng khoái của anh.
Những người bên cạnh cô ồn ào, xôn xao nói, ba người nói chuyện với cô, anh một câu tôi một câu mà đáp lại.
Đừng lo lắng, chúng tôi đã gửi một tin nhắn cho Hạ Chước rồi. Cậu ấy đang học trong thư viện. Qua đây phải mất mười lăm phút. Em có muốn ăn chút gì không ?".
Anh ta chưa kịp nói xong thì cửa đã ‘ rầm ’ một tiếng.
Trong phút chốc, không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào trong phòng.
" Trời ơi, mới có năm phút. Cậu đã bay về đây à ? ".
Hạ Chước đứng ở cửa, thở hổn hển.
Anh cầm tay nắm cửa với một lực rất mạnh, mạnh đến nỗi các khớp ngón tay của anh cũng dần trở nên trắng bệch.
"Cậu mau vào đi, tôi sắp chết cóng rồi. "
Có người bước tới đóng cửa lại, đẩy nhẹ anh một cái.
Anh bước từng bước một, như thể đi trên mũi dao sắc bén.
Anh không biết trong mấy tháng qua anh trải qua như thế nào, anh chỉ có thể chăm chỉ làm việc và học tập thì anh mới có thể ngừng nghĩ về cô.
Sau khi rời xa cô, những cảm xúc được giấu kín và kiềm chế của anh không kìm nổi mà bộc phát ra một cách không thể kiểm soát.
Từ đêm này qua đêm khác, cô luôn xuất hiện trong những giấc mơ của anh, tần suất thường xuyên hơn so với quá khứ.
Anh giữ số của mình khi ở thành phố Hải, xem được những dòng tin nhắn cô gửi, chịu đựng qua từng đêm, không nói nên lời, cố gắng kìm chế không dám hồi âm lại cho cô.
" Anh ơi. "
Mọi thứ xung quanh anh như mờ đi, đập vào mắt anh là khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm của anh.
Ánh mắt thâm thúy của anh xuất hiện một tia sáng, dường như xuyên qua đêm đông lạnh giá trong thế giới của anh, ngay lập tức thắp sáng lên trái tim anh.
Hầu kết của Hạ Chước lên xuống hai lần, tâm trí hỗn loạn của anh cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức.
" Làm sao em lại đến đây ? ".
Anh chợt nhận ra những lời như vậy rất dễ làm tuột cảm xúc, ngón tay anh run run, ngước mắt lên nhìn cô.
Trong một ngày tuyết rơi lạnh giá như vậy, vượt qua hơn nửa đất nước Trung Quốc mà đến đây, nhưng lại chỉ nhận được một câu hỏi như vậy, hẳn là sẽ không có cô gái nào có thể vui vẻ được.
Nhưng Quan Tinh Hòa lại cong nhẹ khóe mắt, màn đêm lạnh lẽo và tăm tối bên ngoài cửa sổ như muốn vỡ tung ra trong tích tắc, biến thành từng điểm ánh sáng chói lọi, phản chiếu vào trong lòng của Hạ Chước.
Anh biết chính mình xong rồi.
Cô thậm chí còn không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhạt, tim của anh chua xót, mọi sự kiềm chế và nhẫn nại của anh đều không thể khống chế.
Cô tiến lại gần một bước, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, " Anh ra ngoài đi, rồi em sẽ nói cho anh biết. "
Ở đây có rất nhiều người, rất là xấu hổ.
Anh dẫn cô ra khỏi cửa, đi đến một nơi vắng vẻ ít người hơn.
Gió lạnh rít từng cơn, cô run lên bần bật không rõ vì lý do gì.
Hạ Chước nhìn bộ đồng phục học sinh mỏng manh của cô, không biết có phải bị gió lạnh làm cho lạnh hay không, anh rũ mắt xuống, cởi áo khoác ngoài, " Mặc vào đi. "
Hơi thở quen thuộc trên người của thiếu niên làm cho Quan Tinh Hòa hơi đỏ mắt, cô gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng mặc vào.
Ánh trăng đang từ từ lặn xuống, thành phố Bắc Kinh về đêm vô cùng yên tĩnh.
"Anh ơi, em nhớ anh. "
Những lời nói vô lý như thế này lại làm cho trái tim của Hạ Chước như bị kéo nặng nề, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Anh cũng nhớ cô.
Ngày đêm đều nhớ đến cô.
Nhưng anh lại không nói tiếng nào lặng lẽ rời đi, anh thậm chí còn không đủ tư cách để nói ra điều này.
Cô ngước mắt lên, ánh trăng tràn ngập trong mắt của cô, cô thì thầm : " Vậy anh có nhớ em không ? ".
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại như một nhát búa nặng nề, cứa vào tim của Hạ Chước.
Mọi kiềm chế của anh đột nhiên sụp đổ, ánh mắt chua xót, khó khăn nói : " Có nhớ. "
Đôi mắt của cô ấy dường như có chút rạng rỡ, trong phút chốc, nó còn sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời.
Hầu kết của Hạ Chước cuộn lên cuộn xuống, anh nhỏ giọng nói : " Anh xin lỗi. "
Trái tim của Quan Tinh Hòa cảm thấy chua xót.
Cho dù trước khi biết sự thật, cô cũng không trách anh, nhưng cô không khỏi nghĩ, Quan Thành Vũ làm cách nào mà có thể phát hiện ra tình cảm của cô dành cho anh?
Vậy anh ấy, anh có cảm giác gì với bản thân cô ? Anh cũng có chút thích cô sao ?
Nhiều năm như vậy, cảm tình của cô đối với anh, tất cả sự dựa dẫm và tin tưởng của cô đều giao cho người thiếu niên trước mặt này. Tình cảm ấy của cô dành cho anh từ lâu đã vượt qua tình cảm bạn bè thời thanh xuân đơn thuần.
Cảm xúc cẩn thận đó, trước khi có thể xác nhận ý nghĩ của đối phương, lại rụt rè không dám bày tỏ.
Xung quanh im ắng, gió lạnh dường như thổi bay mọi rào cản.
Hạ Chước đặt một phòng trong khách sạn bên cạnh trường học.
"Cố gắng ngủ đi, ngày mai anh lại đến đây với em. "
Anh đưa thẻ phòng cho cô nhưng lại bị cô cầm lấy góc áo.
" Anh, anh ở lại với em được không ? ". Cô sụt sịt, trông thật tội nghiệp.
Hô hấp của Hạ Chước ngừng lại trong chốc lát.
Ngay cả khi anh biết rằng cô không có ý đó, nhưng những lời nói gợi cảm như vậy gần như khiến anh phát điên hết lần này đến lần khác.
" Không thể. "
" Vậy thì anh . . . cùng em nói chuyện một lúc được không ? ".
Giọng nói của cô nhẹ nhàng khiến trái tim của Hạ Chước không khỏi như muốn sụp đổ.
Anh chậm rãi ngồi ở bên cạnh cô, lắng nghe từng lời nói của cô.
Ngoài cửa sổ là tuyết đang rơi, lạnh lẽo nhưng trong nhà lại rất ấm áp.
Cô nói về chuyện của Phong Tín Tử, xong đến điểm số của cô, cuối cùng là về ba mẹ cô.
Hạ Chước cẩn thận lắng nghe, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh và nghiêm túc.
Cô dường như muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe trong một đêm này.
Đêm tối, khi Hạ Chước chuẩn bị rời đi, anh mới nhận ra giờ giới nghiêm đã trôi qua.
Anh miễn cưỡng thuê một phòng khác, đi tắm rồi lên giường.
Đang ngẩn người thì ngoài cửa có tiếng động.
Giọng nói của cô rất nhỏ, từng chút từng chút khoan vào trái tim của Hạ Chước.
" Anh ơi, anh ngủ chưa ? ".