Trong không gian nhỏ hẹp, hơi nóng từ từ bốc lên.
Hạ Chước cảm thấy được đôi tay nhỏ bé khẽ động đậy, sau đó lại ngoan ngoãn để cho anh cầm.
Tim anh đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, cổ họng khô và ngứa.
"Đing" một tiếng, thang máy lên đến tầng một, không khí hỗn tạp lập tức tản ra.
Ngón tay của Hạ Chước run rẩy, anh biết lúc này mình nên buông tay ra, nhưng ngón tay cứng ngắc đến mức anh không muốn cử động.
Đám đông giải tán.
Lòng bàn tay của chàng trai to lớn khô ráo, nhưng nóng bất thường.
Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, đi thôi."
Chàng trai khựng lại một chút, nhưng không buông bàn tay ấy.
Anh kéo cô, lặng lẽ bước vào đêm hè.
Gió mát nhẹ nhàng, Quan Tinh Hòa nói: "Anh, anh có muốn vào nhà xem Phong Tín Tử không?"
Anh lắc đầu, "Không, một lát nữa anh sẽ đi."
Anh không nói với cô gái rằng anh vừa hoàn thành kỳ thi sáng nay và phải bắt chuyến bay sớm nhất đến Thành phố Hải.
Sáng mai còn một kỳ thi nữa, anh phải về sớm nhất có thể.
Đèn đường vụt qua, cô gái khẽ cắn môi nhẹ nhàng nói "ồ".
Nhanh như vậy đã muốn đi rồi.
Chàng trai khựng lại, khàn khàn nói, "Khi nào trường học cho nghỉ ... anh sẽ quay lại."
Những tưởng anh sẽ không bao giờ trở lại thành phố này nữa, nhưng giờ đây trái tim đã đánh rơi ở nơi này, khiến anh dù muốn rời đi cũng rất gian nan.
Cô gái cong cong mắt, "Tốt quá."
Trên bầu trời đêm, ánh trăng như đang nhấp nháy vui vẻ.
Đã rất muộn rồi, hai ba cặp đôi ngồi cạnh rạp đang đợi xe ở bến xe, một cô cầm bó hoa hồng, vui vẻ kiễng chân hôn chàng trai bên cạnh.
Đôi mắt Hạ Chước hơi sẫm, anh chợt nhớ đến bó hoa hồng rực rỡ kia.
Quan Tinh Hòa nhướng mắt nói: "Vậy thì em về nhà trước."
Một tay cô vẫn bị Hạ Chước giữ chặt, từ khi ra khỏi thang máy, anh nhất định không chịu buông ra .
Hạ Chước sửng sốt một chút, "Em chờ anh một chút."
Đêm hè se lạnh, chàng trai buông tay cô ra, bóng lưng biến mất sau tầng tầng lớp lớp bóng cây.
Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt bối rối, cô bất giác giật giật ngón tay, lúc này cô mới cảm thấy có chút ngại ngùng trong lòng.
Cô cảm thấy trên mu bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng của chàng trai, thậm chí trái tim cô cũng nóng bỏng theo.
Hóa ra, yêu đương là cảm giác như vậy.
Trái tim như bị nhiễm điện, vừa nóng vừa ngứa ngáy.
Chiếc xe buýt chầm chậm lướt qua, chàng trai dưới ánh trăng chạy trở về.
Trong ngực anh còn ôm một bó hoa hồng (màu) hồng đang nở rộ.
“Tặng em.” Có một tia sáng nhàn nhạt trong đôi mắt đen của anh.
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát mới nhận lấy nó.
Cô biết bó hoa hồng to như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, một năm nay, anh rời Thành phố Hải, đã không hề cầm một xu nào của nhà họ Quan nữa.
Quan Tinh Hòa cũng đã từng làm việc bán thời gian và biết kiếm tiền không hề dễ dàng.
Nhưng hầu hết các cô gái đều không thể từ chối sự lãng mạn này, mắt cô long lanh, như ánh sao lấp lánh.
"Đẹp quá, cám ơn anh."
Khóe môi anh khẽ mím, "Không cần cám ơn."
Cô gái giống như đang ôm một bảo bối, cô cúi đầu ngửi thử, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
"Em cảm thấy..."
Quan Tinh Hòa chớp mắt, "Em cảm thấy cái gì?"
Anh siết chặt ngón tay, "Quên đi ... không có gì đâu."
Bên ngoài cư xá, ánh đèn mông lung. Lúc này, cô cảm thấy một chút không nỡ.
Ánh mắt của cô gái bắt gặp đôi bàn tay thon dài của chàng trai.
Đột nhiên, rất muốn được nắm tay anh.
Tim cô hồi hộp đập thình thịch, cô cố tình tiến lại gần vài bước, một tay như vô tình, cọ nhẹ mu bàn tay chàng trai.
Mu bàn tay anh không được mịn màng cho lắm, nổi lên vài đường gân xanh, trông cường tráng lạ thường.
Đầu ngón tay của Quan Tinh Hòa lặng lẽ trượt xuống gân xanh, nhưng giật một cái, ngón tay đã bị bắt lấy.
Trong bóng đêm, giọng nói của chàng trai đặc biệt khàn khàn, "Đừng quậy nữa, mau về đi."
“Ồ.” Cô mím môi, nhưng đôi tay đó đã dùng sức nắm chặt cô như vậy, cuối cùng là ai không để cô về.
Chàng trai cũng dường như nhận thức được điều này, lặng lẽ buông lỏng tay.
Khi đèn đường cũng ảm đạm đi, anh thấp giọng nói: "Trở về đi."
Quan Tinh Hòa nói: "À, nhưng vừa rồi rốt cuộc thì anh muốn nói gì? Nói chuyện nửa vời là không tốt."
Hạ Chước mím môi, "Chỉ là..."
Hầu kết của anh ta lăn hai lần một cách kịch liệt, "Em nghĩ hoa hồng đỏ đẹp hay hoa hồng (màu) hồng nhìn đẹp hơn?"
Quan Tinh Hòa nghĩ thông suốt, thì ra anh đang ghen?
Cô nín cười, "A ... cái này, em nghĩ cũng như nhau thôi."
Nhìn thấy đôi mắt ảm đạm dần của chàng trai, cuối cùng cô không nhịn được mà bật ra một tiếng cười "hì hì".
"Đùa anh thôi, đương nhiên là hoa hồng (màu) hồng rồi."
Đôi mắt đen nhánh của anh chớp mắt như lọt vào ánh trăng, ý cười từ đuôi lông mày lạnh lùng, lặng lẽ lan tràn ra.
"Ừm."
Cô hợp với hoa hồng (màu) hồng hơn.
Nụ cười của cô gái nhạt dần, vẻ mặt thành thật, "Nhưng nếu anh tặng hoa hồng đỏ, em cũng sẽ thích hoa hồng đỏ hơn."
Anh hiểu ý của cô, đồng tử của Hạ Chước co rút lại, một cảm giác ấm áp ngọt ngào trào lên từ lồ ng ngực.
Cô cười cười, "Anh ghen trông đáng yêu quá."
Anh không được tự nhiên sờ mũi, ho nhẹ một tiếng.
"Đừng nói lung tung, mau trở về đi."
“Biết rồi.” Cô xua tay, “Anh mau ra sân bay đi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay mất.”
Bóng dáng nhanh nhẹn của cô gái biến mất trong ánh trăng.
Hạ Chước thất thần đứng đó.
Không biết qua bao lâu, điện thoại rung lên.
Đó là một bức hình do cô ấy gửi.
Những bông hoa hồng nhạt được cắm gọn gàng trong bình thủy tinh và đặt trên bàn sách.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên trong vô thức.
~~
Đại học Thành phố Kinh cho nghỉ muộn, do thời gian thi môn đầu bị lùi lại.
Cho đến khi môn thi cuối cùng kết thúc, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra khỏi phòng thi, trời nắng chói chang.
Từ Doanh gạt đám đông sang một bên, vỗ nhẹ vào lưng Hạ Chước.
"Đi thôi, tối nay cùng nhau ăn mừng."
Từ khi hai người bắt đầu làm việc chung thì cũng đã hiểu nhau rất nhiều, Từ Doanh phát hiện ra Hạ Chước tuy lạnh lùng nhưng lại giản dị, hào phóng, khả năng nghiệp vụ cũng vào loại bậc nhất nên không tránh khỏi việc càng muốn làm thân hơn.
Hạ Chước nói, "Không được."
Thời gian của môn thi cuối bị thay đổi nhiều lần nên vé về Thành phố Hải vẫn chưa được đặt trước.
Anh đã hứa sẽ trở về, Hạ Chước không muốn thất hứa.
Từ Doanh khẽ liếc nhìn điện thoại của anh, phát hiện ra anh đang đặt vé trước.
"Đừng, sao cậu vội như vậy? Một ngày sau trở về cũng không sao mà."
Hạ Chước nhẹ giọng, "Các cậu chơi vui vẻ."
Anh đang tính toán thời gian thì Từ Doanh đột nhiên đá anh một cái, "Cậu nhìn xem đó là ai?"
Hạ Chước nhướng mắt, bước chân đột nhiên đình trệ.
Vào mùa hè chói chang, cô gái đứng dưới gốc cây long não với chiếc vali nhỏ dưới chân, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, chiếc váy liền áo trắng noãn dường như được trang trí bằng những mảnh vải vàng nhạt.
Mọi thứ xung quanh anh như tan biến trong tích tắc, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch như muốn nứt ra trong lồ ng ngực của Hạ Chước.
Anh bước tới, có chút không tin hỏi: "Sao em lại tới đây?"
“Đến chơi ạ, lần trước em không có thời gian dạo chơi ở Thành phố Kinh.” Đôi mắt cô hiện lên nụ cười ấm áp, “Lần này anh phải đưa em đi chơi vui vẻ.”
“Được rồi, được rồi.” Từ Doanh thò đầu ra từ sau lưng, “Tối nay bọn anh có tổ chức tiệc, em gái đi cùng bọn anh nhé.”
“Dạ được.” Quan Tinh Hòa cười híp mắt đáp.
Đầu tiên Hạ Chước đưa Quan Tinh Hòa đến khách sạn, đặt hành lý xuống và thu dọn đồ đạc, qua cửa sổ kính sát đất cực lớn, cô có thể nhìn ra toàn cảnh Thành phố Kinh về đêm.
Cả hai đang định đi ra ngoài thì điện thoại di động của Quan Tinh Hòa đổ chuông.
Cô bất an liếc nhìn Hạ Chước, mím môi, xoay người đi vào phòng tắm.
Chỉ cách bởi một lớp cửa, cho dù cô đã cố ý hạ giọng, Hạ Chước vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Dì Vương, Tuế Tuế và con đi chơi rồi, mấy ngày nay con sẽ không về."
"Yên tâm đi, còn có những người bạn khác."
"Được, vậy con cúp máy."
Trái tim của Hạ Chước không khỏi co rút.
Những vấn đề anh cố tình lảng tránh những ngày qua, đang âm thầm quấy nhiễu.
Studio vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tạo ra một trò chơi không phải chỉ hai hay ba ngày là xong được. Thành công cũng không phải là một bước lên trời, bây giờ anh đang trắng tay, một thân một mình, không thể cho cô được gì.
Anh cảm thấy mình thật đáng khinh, nhưng anh không thể từ chối sự ngọt ngào này, hết lần này đến lần khác lại thất hứa với chú Quan.
Chàng trai khẽ nắm chặt tay, trái tim đau nhói.
Căn phòng im phăng phắc, cánh cửa "cạch cạch" một tiếng rồi mở ra , cô gái đã cúp điện thoại.
Cô đụng phải ánh mắt Hạ Chước, che dấu cười cười, "Vừa rồi Tuế Tuế gọi điện thoại, chúng ta đi thôi."
Địa điểm ăn uống không xa khách sạn, chỉ cần đi bộ đến đó.
Ở Thành phố Kinh về đêm, ánh đèn lung linh, dạo bước trong thành phố phồn hoa như vậy, dễ khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Hạ Chước ghé mắt nhìn cô, trầm giọng nói: "Tinh Tinh, em đến Thành phố Kinh, chú có biết không?"
Bước chân của Quan Tinh Hòa khựng lại, cô không trả lời anh, ngược lại hỏi: "Trước đây ba em đã nói gì với anh?"
Anh không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, anh sửng sốt một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Không có gì, em đừng nghĩ lung tung."
Anh đã phá vỡ lời thề của mình, rồi vô sỉ tiếp cận cô.
Chú Quan là người thân nhất trong nhà cô, anh không muốn họ cãi nhau vì anh.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái như làn nước thu trong veo, dịu dàng nhìn qua, như có thể nhìn thấu tất cả nỗi bất an ẩn giấu trong lòng anh trong phút chốc.
Cô lặng lẽ tiến lại gần, tựa nhẹ vào cánh tay anh.
Cơ thể chàng trai cứng như đá.
Nhưng giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng vang lên, "Anh, thật ra em đã biết."
Đêm hè gió rất nhẹ nhàng, cô ấy nói, "Em nghe nói gần đây anh đang làm việc trong studio, khi nào mọi thứ tốt hơn, chúng ta sẽ nói với ông ấy, được không?"
Thực ra, những ngày qua, Quan Tinh Hòa đã dần dần hiểu ra rất nhiều điều. Kể từ sau chuyện của Quan Thành Nguyệt, trong gia đình họ Quan, hầu như tất cả các cuộc hôn nhân trong nhà đều do ông nội Quan sắp đặt.
Quan Thành Vũ sẽ nói gì với Hạ Chước, sau khi nghĩ lại, cô cũng đoán được một chút.
Nhưng anh tốt như vậy, kiên trì, chăm chỉ và ngoan cường, trong mắt Quan Tinh Hòa, anh ấy là một sự tồn tại tươi sáng.
Vào lúc anh hoang mang và bất lực nhất, chính anh đã nói tự nói với mình, chỉ cần kiên trì theo đuổi thứ mình muốn thì dù cơ hội thành công chỉ có một, thì tại sao đó không phải là anh chứ?
Người như vậy cho dù bị cuộc sống cản trở nhất thời, một ngày nào đó cũng sẽ thành công.
Đến lúc đó, sẽ không còn ai coi thường anh nữa.
Ánh đèn vàng mờ ảo buông xuống, cả con đường bê tông khô cứng cũng bị nhuốm màu ấm áp.
Trái tim của Hạ Chước như ngâm trong nước ấm, vừa đau vừa sưng, anh cụp mắt xuống nhìn cô gái, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
"Tinh Tinh, anh xin lỗi."
Anh biết sự chấp thuận của gia đình quan trọng như thế nào đối với một mối quan hệ.
Cô chủ động nắm tay anh, "Em tin anh, anh."
Ngón tay anh ra sức, lặng lẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé ấm áp ấy.
Ra sức nhiều như thể không muốn tiếp tục buông tay.
~
Nơi tụ tập đã được đặt trước trong một quán rượu nhỏ.
Quan Tinh Hòa nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc tụ tập hỗn tạp nhỏ, nhưng khi đến, hầu hết tất cả đều là nam sinh.
Cô gái duy nhất ngồi trong đám người, nhìn khá xinh đẹp, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, đặc biệt dễ thấy trong đám nam sinh.
“Lại đây.” Từ Doanh vẫy tay, “Em gái vào ngồi.”
Quan Tinh Hòa ngồi xuống bên cạnh Hạ Chước, bên còn lại là nữ sinh kia.
Khi nghe thấy những lời của Từ Doanh, đôi mắt vốn dĩ đã ảm đạm của cô ấy sáng lên, "Em là em gái của Hạ Chước?"
“Ừ..” Quan Tinh Hòa cúi đầu ăn, nhỏ giọng đáp.
Lâm Mộng Trúc vỗ ngực ngập ngừng thăm dò: "Em đổi chỗ cho chị được không?"
Quan Tinh Hòa gắp củ cải giòn, nhai vang giòn rụm.
Cô vô tội chớp mắt, "Nhưng em cũng không biết họ, em muốn ngồi cạnh anh trai."
Đôi mắt to trong veo của cô gái có chút ngây thơ nhưng khi từ chối lại gọn gàng mà lanh lợi.
Lâm Mộng Trúc nuốt nỗi oán hận xuống, miễn cưỡng cười cười nói: "Được ... được rồi."
Quan Tinh Hòa lặng lẽ ăn thức ăn mà Hạ Chước đã chuẩn bị cho mình, và ngừng nói chuyện với cô ta.
Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý đồ của cô ta, cô sẽ không cho cô ta lợi dụng cơ hội đâu.
Sau khi ăn xong, những người đó đề nghị đến KTV bên cạnh hát.
Hạ Chước vốn dĩ muốn đưa Quan Tinh Hòa rời đi, nhưng cô gái lại hết mực hào hứng.
Đoàn người hùng hổ đi vào phòng riêng, dưới ánh đèn chớp nháy, chàng trai lạnh lùng ngồi trong góc hẻo lánh, dáng vẻ trầm tư nghiêm nghị, lại có sức hấp dẫn khó hiểu.
Lâm Mộng Trúc đã chọn một bài hát, tim cô ta đập rất nhanh.
Khoa máy tính của trường đại học Thành phố Kinh chỉ có vài nữ sinh, ngay khi mới vào trường Lâm Mộng Trúc đã được mệnh danh là hoa khôi, là nữ sinh duy nhất trong lớp được sự quan tâm theo đuổi của các nam sinh xung quanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bông hoa cao lãnh bậc nhất của toàn khoa này, đối với sóng mắt của cô hoàn toàn mặc kệ, thậm chí cô ám chỉ vài lần cũng như không hiểu.
Vì vậy, lần này Lâm Mộng Trúc quyết định dốc sức.
Bản nhạc đệm du dương vang lên, có người hét lên: "Đây là bài hát của ai?"
Lâm Mộng Trúc nhanh chóng cầm lấy micro.
Đó là một bài hát rất cũ, Quan Tinh Hòa thậm chí còn chưa từng nghe qua, chỉ nhìn thấy một vài ký tự lớn "Duy nhất trong tim" nổi trên màn hình.
「Cảm giác này trước nay chưa từng có, mỗi ngày nghĩ đến, mỗi lần hít thở」
Nữ sinh ngồi trong đám đông, ánh mắt hướng về chàng trai trong góc, cô cất giọng du dương, ẩn ý điều gì đó.
Khán giả sững sờ trong giây lát, vô thức tất cả đều hướng sự chú ý về phía Hạ Chước.
Ngay cả Quan Tinh Hòa cũng nhận ra điều gì đó kỳ quái, cô mím môi, đang muốn nhìn chàng trai bên cạnh mình, thì phần nhạc đệm kéo dài đột ngột dừng lại.
Màn hình tối sầm lại, MV bất ngờ biến thành hai người đàn ông trung niên trong trang phục kỳ lạ.
Hạ Chước nhướng mắt, nhẹ giọng nói: "Từ Doanh, bài của cậu."
Từ Doanh vội vàng pha trò: "Anh em nào muốn hát cùng tôi nào, hahaha."
Anh phớt lờ sắc mặt trắng xanh của Lâm Mộng Trúc, tự nhiên đưa tay ra cầm lấy micro.
Ca khúc vui vẻ như vậy khiến cho mọi người đều thoát khỏi không khí xấu hổ vừa rồi.
Chờ mọi người lần lượt ra khỏi KTV, một vầng trăng khuyết đã treo trên bầu trời.
Những người khác trở về ký túc xá trước, chỉ có Hạ Chước là người duy nhất đưa Quan Tinh Hòa trở lại khách sạn.
Xung quanh vắng tanh, chỉ còn lại tiếng ve sầu.
Hạ Chước lặng lẽ nhìn cô một cái, "Ngày mai em muốn đi đâu chơi?"
"Không biết."
"Muốn đi xem hòa nhạc không?"
"Sao cũng được."
Hạ Chước bất an mím môi, thấp giọng nói: "Đang giận?"
Cô gái đột nhiên quay lại, "Anh nói xem, nữ sinh vừa rồi có thích anh không?"
Hạ Chước chân tay luống cuống đứng đó, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Anh không biết."
“Hừm.” Quan Tinh Hòa ôm hai tay, “Còn giả bộ? Còn giả bộ? Cô ta còn hát cho anh nghe!”
“Anh không nghe.” Giọng anh nhẹ nhàng mà an ủi đến anh thậm chí còn không phát giác ra, “Vả lại ...”
Anh tiến lại gần một bước, "Anh chỉ từng hát cho một người nghe."
“Anh dám hát cho người khác nghe.” Quan Tinh Hòa tức giận muốn dựng tóc gáy, “Ai, người anh nói là ai?
Gió rất nhẹ, giọng anh từ từ đung đưa trong đêm.
"Em."
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.
Dường như có một chút ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh ấy, nhàn nhạt nở rộ.
"Ở thị trấn Song Thủy, anh cõng em xuống núi, em không nhớ sao?"
Cô chớp chớp mắt, chợt nhớ ra đêm đó trời đổ mưa rào tầm tã, chân cô bị thương, cô độc mà bất lực ghé vào vai chàng trai, vô lý yêu cầu anh hát cho mình.
Vậy mà anh lại thuận theo ý cô, thật sự nghiêm túc mà vụng về hát từng câu một.
Khóe miệng cô gợi lên một ý cười, trái tim chứa đầy ghen tuông đã bị đường mật tràn vào, chua xót cùng ngọt ngào lặp đi lặp lại xen lẫn.
"Được rồi, vậy tha cho anh."
Cô đưa tay ra, "Nắm tay."
Chàng trai ngoan ngoãn nghe lời, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô .
Cô gái tiến lại gần một bước, ngẩng đầu lên, ngang ngược nói, "Chưa đủ."
"Phải hôn một cái."