Không khí như đông cứng trong nháy mắt.
Hạ Chước nắm tay cô, cứng đờ như đá.
Hôn, hôn một cái? Có phải quá nhanh hay không, họ mới ở bên nhau không bao lâu.
Dưới ánh trăng, cô gái dịu dàng cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung như cánh bướm, từng chút một, xao xuyến lòng chàng trai.
Xung quanh yên lặng đến mức cả tiếng ve cũng dần lắng xuống, chờ đợi nụ hôn đầu ngây ngô ấy.
Mùi thơm nhẹ của cơ thể cô gái cuốn theo gió đêm, khiến trái tim chàng trai ngứa ngáy, ngón tay khẽ run rẩy.
Hạ Chước biết mình không nên lỗ mãng như vậy.
Anh không có gì, thậm chí còn không được sự chấp thuận của bố mẹ cô, chỉ cần nắm tay một chút, là đã thỏa mãn rồi.
Nhưng anh chợt nhớ đến giấc mơ quyến rũ và triền miên đầu tiên khi còn trẻ, hương vị thơm ngọt của cô trong giấc mơ khiến anh mất ngủ mấy đêm.
Đã nếm trải vị đắng khó hiểu của thế giới này, thì càng không cách nào nhịn được cảm giác ngọt động lòng người.
Hạ Chước đột nhiên muốn nếm thử, có phải cô thật sự ngọt ngào như trong mơ không.
Hầu kết anh kịch liệt lăn lộn hai lần, rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Gió mùa hè nhè nhẹ, đôi má trắng nõn của thiếu nữ như được điểm thêm ánh trăng dịu dàng, đôi môi cô tinh xảo xinh đẹp còn lộ ra chút ướt áp nhàn nhạt.
Thuần khiết như vậy, khiến lòng Hạ Chước đều ngưng trệ.
Ngay cả động tác cũng dừng lại, rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của cô.
Môi thiếu niên nóng rực khiến Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.
Nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cung kính như đối mặt với một vị thần.
Trái tim Hạ Chước còn run rẩy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nơi anh vừa hôn.
Cô nắm lấy tay anh, hai mắt cô sáng ngời, "Đồ cổ hủ."
Cô sống tự do, không gò bó, ngoài tình yêu thương gia đình, trong cuộc sống 18 năm qua, ít có thứ gì mà cô muốn nhưng không thể có được.
Cho nên cô không thể hiểu, chàng trai với trái tim tràn ngập quý trọng, khi đối mặt với cô, anh cẩn thận đến mức chạm vào cô cũng cảm thấy bất kính.
Nhưng đến cùng chàng trai cũng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi trên trán cô. Và sau đó nhanh chóng dời đi như điện giật.
"Đừng nói bậy".
Cô gái cong mắt, "Lỗ tai đỏ rồi."
Ngón tay anh chạm vào lỗ tai một cách cứng ngắc, nóng rực.
Anh quay lưng lại, mấp máy môi, che đậy: "Đi thôi, giờ giới nghiêm cấm đi lại ban đêm."
“Hiểu rồi.” Cô mỉm cười nắm lấy tay chàng trai, “Em không cảm thấy anh giống như một người anh trai, mà giống một người chú hơn.”
Nghiêm túc bảo thủ, không giống như những người đồng lứa của mình một chút nào.
Anh để mặc cô nắm tay, khóe môi bất giác giật giật, "Lại nói bậy."
"Được rồi, chú Hạ, mau đưa em về nhà."
Trái tim anh mềm nhũn, khiến anh không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy cô dựa vào mình.
Đêm hè lạnh giá nhưng lòng chàng trai ấm áp lạ thường.
Mùa hè lặng lẽ trôi qua.
Quan Tinh Hòa đã thuận lợi trúng tuyển vào Nhạc viện Thành phố Hải, studio của Hạ Chước cũng đi vào quỹ đạo, giữa hai người mặc dù có khoảng cách địa lý, nhưng tình cảm lại rất ổn định.
Mùa thu ở Thành phố Hải ngắn ngủi và thoáng qua.
Ký túc xá Hải Âm đã bật máy sưởi, trong phòng ấm áp hẳn.
Khi Quan Tinh Hòa quay lại, các bạn cùng phòng đang ăn lẩu.
“Làm mình sợ muốn chết.” Lâm Trầm Nguyệt gắp miếng bò dày rơi trên bàn lên, “Mình tưởng quản lý ký túc xá tới”.
Quan Tinh Hòa không trả lời, im lặng đặt túi xuống.
Lâm Thiến nhét đầy miệng, "Cậu không phải về nhà sao, sao đã trở lại?"
"Trong nhà có người, không muốn về."
Ký túc xá có ba người, chỉ có Quan Tinh Hòa là người địa phương, mỗi khi về nhà, đối diện với căn nhà lớn trống trải, cô cảm thấy cô đơn và nhàm chán nên cô thường sống trong ký túc xá.
Cuối tuần này, Quan Thành Vũ gọi điện nói rằng cuối tuần cô nhất định phải về nhà.
Quan Tinh Hòa vui vẻ đáp lại, nhưng khi trở về nhà, lại nhìn thấy một người phụ nữ khác.
Quan Thành Vũ cười giới thiệu với cô, "Đây là Ngô Nhược, sau này có thể gọi cô ấy dì Ngô là được."
Quan Tinh Hòa hiểu đây là ý gì. Quan Thành Vũ và Lâm Ánh đã ly hôn được hơn nửa năm, việc họ có mối quan hệ mới cũng là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng khi một người phụ nữ xa lạ xuất hiện trước mặt mình, Quan Tinh Hòa vẫn không khỏi cảm thấy buồn.
Hóa ra chỉ cần vài tháng là có thể thoát ra khỏi mối tình hơn chục năm?
Sau khi ăn xong cơm trong trạng thái không yên lòng, cô nói còn có việc phải làm ở trường và vội vã rời khỏi nhà .
Hơi nước lẩu dày đặc.
Lâm Trầm Nguyệt nhét cho cô một đôi đũa, "Cậu ăn chưa? Cùng nhau ăn đi."
Kỳ thật Quan Tinh Hòa đã ăn rồi, nhưng mùi thơm nóng hổi của nồi lẩu xông lên, như muốn xua tan đi sự ngột ngạt và không cam lòng.
Cô ngồi xuống, im lặng bắt đầu ăn.
“Cậu bị sao vậy?” Lâm Trầm Nguyệt ngập ngừng hỏi, “Cậu cãi nhau với bạn trai rồi à?
Mặc dù tỷ lệ nam nữ trong Nhạc viện chênh lệch rất lớn, nhưng khi Quan Tinh Hòa nhập học, cô vẫn khiến mọi người ngạc nhiên.
Trong vài tháng đầu khai giảng, mỗi ngày, Lâm Trầm Nguyệt đều thay cô nhận rất nhiều quà tặng.
Nhưng chỉ trong vài ngày, không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức: cô là hoa đã có chủ, những nam sinh vừa ngo ngoe muốn hành động chỉ có thể từ bỏ.
Lâm Trầm Nguyệt luôn thầm nghĩ, nam sinh như nào mới xứng với một tiểu tiên như vậy?
Nhưng Quan Tinh Hòa giấu bạn trai cực kỳ kín, chỉ nói rằng anh ấy đang học ở Bắc Kinh, bình thường hai người cũng rất ít khi gặp nhau.
Người ta nói yêu xa là không đáng tin cậy, việc này không phải rất có vấn đề sao?
Đèn trong phòng mờ ảo, Quan Tinh Hòa cụp mắt xuống, một lúc sau mới lắc đầu.
"Không có".
Lâm Trầm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đút cho cô một đũa bò dày, "Vậy cậu ăn thêm đi, ăn nhiều sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
“Ừm, cảm ơn.” Quan Tinh Hòa cắm đầu ăn một miếng, điện thoại trong túi rung lên.
Cô đột nhiên nhớ ra rằng mỗi đêm Hạ Chước đều gọi điện vào lúc tám giờ rưỡi.
Quan Tinh Hòa bước nhanh ra ban công và kết nối điện thoại.
"Tinh Tinh."
Lúc đó đèn đường mới bật lên, trong đêm đông không biết tuyết mịn đã rơi lúc nào.
Bên kia điện thoại, giọng nói trầm và khàn của chàng trai truyền đến, như muốn xua tan đi không khí lạnh lẽo xung quanh, khiến trái tim Quan Tinh Hòa đột nhiên như có sức mạnh.
Cô nghĩ đến những gì Quan Thành Vũ đã nói ở bàn ăn.
"Dì Ngô còn có một cậu con trai, lớn hơn con một chút, phải gọi cậu ấy là anh trai, hôm nào cùng nhau ăn cơm đi, sau này đều là người một nhà."
Đôi mắt cô có chút nóng, bọn họ đều sẽ có ngôi nhà mới của chính mình, còn cô thì sao? Ngay cả người anh trai duy nhất quan tâm cô, cũng đã đi Bắc Kinh.
Cô hạ giọng thì thầm: "Anh ơi."
Cô vĩnh viễn chỉ có một người anh này.
Chàng trai ở đầu dây bên kia dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, "Sao vậy?"
Giọng anh đung đưa trong đêm lạnh lẽo, ôn nhu như có thể làm tan băng tuyết lạnh thấu xương.
Đôi mắt của Quan Tinh Hòa đột nhiên càng nóng hơn.
“Không có gì đâu, chỉ là em rất nhớ anh.” Cô lau mắt, cố gắng trấn tĩnh lại hơi thở khó khăn của mình “Anh, mấy ngày nữa là nghỉ đông rồi, em đi Bắc Kinh đón năm mới với anh có được không? "
Ban đầu anh muốn về Thành phố Hải để đi cùng cô.
Nhưng cô nói sao thì sẽ như vậy, Hạ Chước nói thật nhỏ, "Được."
Hai người nói chuyện một lúc, người bạn cùng phòng gõ kính ban công.
"Nếu còn nói nữa, rau xanh cũng không còn cho cậu."
Quan Tinh Hòa tâm trạng tốt hơn, "Vậy em cúp máy trước, Tết Nguyên Đán, em muốn ăn thịt dê nướng."
“Được.” Anh cười trầm mặc, “Nhanh đi ăn cơm với bạn cùng phòng đi.”
Khi cô trở lại ký túc xá, quả thật chỉ còn lại mấy cọng rau xanh.
Lâm Trầm Nguyệt nói: "Đúng rồi, Tinh Tinh, cậu có muốn cùng mình đón Tết trong kỳ nghỉ đông không, năm nay ở nhà có chuyện nên mình chỉ có thể ở Thành phố Hải."
Như thể phiền muộn đã bị quét sạch sành sanh, đôi mắt Quan Tinh Hòa đầy tia sáng, "Không được, mình muốn đi Bắc Kinh với bạn trai."
"Được rồi được rồi, cậu xem cậu kìa, nói đến bạn trai, liền cười tươi như hoa, tâm tình tốt hơn sao?"
“Tốt hơn rồi.” Quan Tinh Hòa gắp một đũa cải trắng, “Đúng rồi, cậu muốn ở lại ký túc xá Thành phố Hải vào dịp năm mới sao?”
"Đúng vậy, nếu không còn có thể ở đâu nữa?"
"Nếu cậu không ngại, có thể ở trong căn hộ của mình, ở Sơn Minh Hoa Viên."
Đây là quà mừng trưởng thành mà ông nội tặng cô, ngay cạnh trường học, nhưng cô chưa bao giờ đến sống ở đó.
“Thật sao?” Lâm Trầm Nguyệt ôm lấy cô, “Xem ra mình ôm trúng một phú bà rồi, nhanh lên, Thiến Thiến, mau lấy tôm viên cậu để dành ra, cho kim chủ của mình nếm thử.”
Ngoài cửa sổ là tuyết bay phấp phới, trong phòng lại thật ấm áp.
Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo dần dần tan biến theo tiếng cười.
~~
Hai ngày trước Tết, Quan Tinh Hòa đã thu dọn hành lý của mình.
Cô không ngờ Quan Thành Vũ sẽ trở về vào ngày này.
Còn dẫn theo dì Ngô, người mới gặp qua một lần, cùng một thanh niên cao gầy.
"Nào, đây là con trai của dì Ngô, Lâm Tuyển, gọi anh trai."
Quan Tinh Hòa trào phúng nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: "Xin chào."
Quan Thành Vũ nhìn vali trong góc, "Con tính đi đâu?"
"Ra ngoài chơi."
Rõ ràng là một phòng khách có thể chứa mấy chục người, nhưng chỉ có bốn người đứng, Quan Tinh Hòa đã cảm thấy không khí ồn ào lạ thường.
Cô rất muốn ra ngoài hít thở không khí.
Quan Thành Vũ giận tái mặt, "Mấy ngày nữa sẽ đến giao thừa, năm mới đừng chạy lung tung."
Ông ấy còn biết là đêm giao thừa? Vậy sao đêm giao thừa những năm trước sao ông ấy không biết về?
Quan Tinh Hòa cảm thấy đau khổ, nước mắt lưng tròng, cô kéo vali muốn đi ra ngoài.
"Đứa nhỏ này, rốt cuộc có nghe thấy lời ba nói không?"
Xung quanh có nhiều người như vậy, Quan Thành Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ông ấy nhìn thấy nước mắt của cô, liền vô thức hạ giọng, "Về phòng trước đi."
Ông ta nhướng mắt nói lớn: "Chị Vương, đến giúp Tinh Tinh xách hành lý lên."
Chị Vương kéo vali, nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, đừng nóng giận."
Quan Tinh Hòa cứ như vậy mà bị cưỡng ép kéo vào phòng.
Thành phố Hải về đêm rất yên tĩnh, bên kia cửa liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ngô Nhược, "Thành Vũ, để bọn trẻ thích làm gì thì làm đi."
"Không được, con gái sao có thể ngày ngày đều chạy lung tung, chị Vương, chị quản con bé thật kỹ, trước Tết không cho phép con bé chạy lung tung nữa."
Tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nước mắt Quan Tinh Hòa không kìm chế được mà rơi xuống.
Dựa vào đâu chứ? Ông ấy chưa từng quan tâm cảm xúc của cô sao?
Ly hôn âm thầm, đuổi anh trai đi, rồi để một người phụ nữ lạ vào nhà như thế này.
Cô còn phải tươi cười đón Tết cùng họ.
Cô nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ thấm vào tấm ga trải giường sáng màu.
Điện thoại rung hai lần.
「Tinh Tinh, sắp lên máy bay chưa?」
Chóp mũi chua xót, cô bấm điện thoại.
"Anh ơi."
Bên kia có chút ồn ào, giọng nói của chàng trai cũng có chút mơ hồ.
"Em chờ một chút Tinh Tinh."
Sau khoảng nửa phút, bên kia dần dần yên tĩnh.
Hạ Chước núp trong hành lang, dưới chân là tàn thuốc, không khí hỗn tạp lộn xộn.
"Tinh Tinh, sao vậy?"
“Thật xin lỗi.” Cô sụt sịt, “Có thể em không đến đón Tết cùng anh được."
Đầu ngón tay của anh cứng đờ, "Không sao đâu."
Anh khó khăn xoay người trong hành lang chật hẹp, "Chuyện gì vậy?"
"Chính là ông nội em đã về."
Quan Tinh Hòa biết anh bận rộn và mệt mỏi như thế nào mỗi ngày, cô không hi vọng những việc nhỏ nhặt của mình trở thành gánh nặng của anh.
Hạ Chước thở phào nhẹ nhõm, "Năm mới vui vẻ, ăn nhiều đồ ngon hơn, không được không vui, biết không?"
Quan Tinh Hòa nén nước mắt rơi xuống, "Em biết rồi anh."
Bên kia có tiếng gõ cửa đột ngột, "Hạ Chước, xuất hiện một cái bug..."
Quan Tinh Hòa bĩu môi, "Anh, nếu anh có việc gì thì đi làm trước đi, vừa lúc chị Vương gọi em đi ăn cơm."
"Được rồi, chúng ta còn rất nhiều cái Tết khác, năm sau anh dẫn em đi ăn thịt dê nướng, được không?"
“Uh.” Quan Tinh Hòa lau mắt, “Tạm biệt anh trai.”
Cúp điện thoại xong, gió tuyết lạnh lẽo ngoài cửa sổ thổi vào.
Hạ Chước mở cửa hành lang, người ở cửa vô thức che mũi, "Chết tiệt, Hạ Chước, hành lang này hôi giết người, anh có thể ở trong đó lâu như vậy."
Ánh mắt Hạ Chước khôi phục lạnh lẽo, "Vừa rồi cậu nói Bug gì?"
"Ồ, là như vậy..."
Băng tuyết rơi không ngớt ngày đêm, mùa đông năm nay, trời có vẻ lạnh đến lạ thường.
Mấy ngày tiếp theo, trừ ăn cơm, Quan Tinh Hòa đều ở trong phòng ủ rũ không vui, mỗi đêm chỉ có mười phút nói chuyện điện thoại với Hạ Chước là khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Cuối năm nay thật nhàm chán, một nhóm người xa lạ tụ tập đón năm mới khiến Quan Tinh Hòa không khỏi bồn chồn.
Vào đêm giao thừa, cô ăn qua loa vài miếng cơm, liền trở về phòng của mình.
Trong vườn hoa, tuyết trắng và Hồng Mai, hoàng hôn dưới ánh đèn tự tạo thành phong cảnh.
Quan Tinh Hòa gọi điện thoại cho Hạ Chước.
Bên kia lại truyền tới tiếng máy bận "Xin chào, số bạn gọi đã tắt, vui lòng thử lại sau ..."
Anh ấy vẫn đang làm việc?
Trong lòng Quan Tinh Hòa không vui, ở bên kia cửa, cô có thể nghe thấy rõ từng đợt tiếng cười vang ở tầng dưới.
Như thể họ mới là một gia đình vui vẻ hòa thuận.
Kể từ lúc nào, mình thậm chí không có một ngôi nhà?
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô ngập ngừng gọi điện thoại cho Lâm Ánh.
Sau một vài tiếng bíp, phía đối diện trực tiếp cúp máy.
Quan Tinh Hòa sửng sốt một chút, cụp mắt xuống, trên điện thoại có một tiếng "cạch", một giọt nước mắt chảy xuống.
Cô không dám nghĩ đến, đắp mạnh chăn bông, nhắm mắt lại, cưỡng ép mình đi ngủ.
Trong phòng mông lung, ngoài cửa sổ từng tiếng nổ vang.
Không biết từ lúc nào, những chùm pháo hoa rực sáng bừng trên bầu trời, từng chùm từng chùm, như muốn thắp sáng cả bầu trời đêm.
Cô trốn trong chăn, nhìn qua khe hở trên tấm rèm, nhìn ánh sáng lộng lẫy đang len lỏi từng chút một.
Bây giờ là mười hai giờ?
Điện thoại bên cửa sổ đột nhiên rung lên hai lần, là tin nhắn của Hạ Chước.
「Tinh Tinh, xuống lầu」
Trong lòng cô run lên, đột nhiên kéo màn cửa sổ ra.
Tháng hai đầy tuyết, pháo hoa trên bầu trời bùng lên thành vô số đốm sáng, chàng trai lặng lẽ đứng dưới tuyết, đợi người con gái mình yêu nhất.
Quan Tinh Hòa rón rén bước ra khỏi cửa.
Đã qua rạng sáng, trong nhà một mảnh lờ mờ.
Hơi tuyết lạnh thấu xương đập vào mặt, anh phong trần mệt mỏi, trên vai đã rơi đầy tuyết mỏng.
Cô chạy đến và nhào vào vòng tay anh.
"Sao anh lại tới đây?"
Cơ thể anh cứng đờ, hai tay chạm nhẹ vào eo cô.
"Nhớ em rồi."
Anh ấy hiếm khi nói những lời yêu thương thẳng thắn như vậy, Quan Tinh Hòa mừng rỡ, cười thật thấp trong vòng tay anh ấy.
Vé máy bay đã được bán hết, ngày đó cô nói không đến được, anh đã giật lấy tấm vé xe lửa cuối cùng.
Sau một ngày một đêm trên giường nằm, cuối cùng anh cũng gặp được cô.
Cô gái nép mình trong lồ ng ngực anh, vừa mềm vừa thơm, giống như giấc mơ anh đã thấy qua hàng trăm ngàn lần.
Hạ Chước không tự chủ được nữa, run rẩy siết chặt hai tay, ôm chặt cô vào lòng.
"Tinh Tinh, năm mới vui vẻ."