Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 55: LẦN ĐẦU CHỦ ĐỘNG TRONG ĐỜI




Không khí dường như trở nên ẩm ướt khô nóng.

Hạ Chước cảm thấy tất cả giác quan đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại cảm xúc không chân thực như làn mây mù mềm mại trên môi.

Anh không khỏi ngừng thở, cơ thể cứ như đông cứng lại.

Nụ hôn đầu tiên của cả hai người, ngây ngô đến không biết phải tiến hành bước kế tiếp thế nào, hai phiến môi khẽ áp vào nhau, hơi thở ấm áp của đối phương nhẹ nhàng lướt qua.

Không biết qua bao lâu, Hạ Chước đã lùi lại một bước, nhẹ nhàng buông cô ra.

Vào mùa đông giá rét, tai của chàng trai đỏ bừng, anh cụp mắt, ngay cả hô hấp cũng bị rối loạn.

Quan Tinh Hòa một tay vẫn nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của chàng trai vẫn còn lưu lại trên môi.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ, tạo ra một tiếng động nhẹ,

Sau đó Quan Tinh Hòa mới phản ứng lại, cô đột ngột nới lỏng góc áo của anh.

Trái tim cô đập thình thịch, nghĩ đến việc cô vừa chủ động, cô chỉ muốn vùi đầu vào chăn bông ngay tại chỗ.

Cô lặng lẽ ngước nhìn anh.

Ánh đèn mờ ảo, chàng trai hơi cúi đầu, khóe môi hơi mím lại, trên khuôn mặt nghiêm nghị không có một chút biểu cảm nào.

Anh ấy không có phản ứng gì à? Ngay cả khi vừa hôn cô, cũng cứng như đá, bất động.

Ngón tay của Hạ Chước nắm đến trắng bệch, nhịp tim trong lồ ng ngực điên cuồng đến cực điểm. Anh nhìn đôi mắt trong veo hơi gợn sóng của cô gái đang tò mò nhìn anh, trên đôi môi còn đọng chút nước nhẹ.

Nhiệt độ trong phòng giống như nóng quá mức, khiến toàn thân anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hầu kết của Hạ Chước động kịch liệt, "Anh đi ra ngoài trước."

Anh sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa, anh sẽ không thể kiềm chế được d*c vọng điên cuồng trong lòng.

Nụ hôn vừa rồi cũng đủ để anh nhớ rất lâu, rất lâu.

Anh bối rối bước đi, cửa phòng đóng sầm lại, chỉ còn lại Quan Tinh Hòa thất thần ngồi trên giường.

Cô mơ màng tự hỏi, tại sao anh trai cô lại không bao giờ chủ động hôn cô, giống như lạnh lùng đến tận xương tủy, đã tiếp xúc thân mật như vậy cũng không thể gây ra sóng gió gì cho anh.

Mối quan hệ giữa những người đang yêu chẳng phải nên nồng nhiệt và quấn quýt si mê như Lâm Trầm Nguyệt và Vệ Thư sao?

Ửng hồng trên má Quan Tinh Hòa lui dần, cô đứng dậy nhặt gói nhựa nhỏ lên nhìn một lúc, rồi tức giận ném vào trong túi.

Hừm, anh ấy cứ như vậy, có lẽ cả đời cũng không dùng đến!

Cô đắp chăn, trong đầu lấp đầy vẻ mặt vô cảm của Hạ Chước, nhưng cô không để ý đến cơ thể lạnh lẽo của mình, đã ấm lên vì ngâm mình trong nước nóng.

Trước khi kịp nhận ra, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, cô chợt nhớ mình đang lẻn ra ngoài, nhưng đã gần 8 giờ 30, Quan Thành Vũ mỗi ngày đều dậy lúc 7 giờ 30 để tập thể dục, lẽ ra cô đã bị phát hiện ra từ lâu.

Bỏ đi, chửi thì thôi. Cô vội vàng gọi xe, vừa đến cửa nhà đã rón rén mở cửa.

Giọng của Quan Thành Vũ từ xa vọng lại.

"Tiểu Tuyển ăn nhiều chút, đừng giống như em gái con, gầy như sào trúc."

Quan Tinh Hòa liếc mắt xoay người, cố gắng đóng cửa với lực nhẹ nhất có thể.

Cửa phát ra tiếng "cạch cạch".

Tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của Quan Thành Vũ, "Tinh Tinh, lại đây."

Trong lòng cô như thắt lại.

Hỏng bét, vẫn bị phát hiện..

Cô hít một hơi thật sâu, vừa bước tới, trong đầu vừa nghĩ cách ứng phó.

Quan Thành Vũ nhướng mắt nhìn cô một cái, "Về sau ăn sáng ở nhà, đồ bên ngoài không sạch sẽ."

"Hả?"

Quan Thành Vũ ho nhẹ một tiếng, "Nếu không phải Tiểu Tuyển vừa mới nói với cha con ra ngoài ăn sáng, cha còn tưởng con đã đi rồi."

Quan Tinh Hòa sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Dạ, đã biết ạ."

Cô nhìn vào mắt Lâm Tuyển, đôi mắt của chàng trai có màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời, trông vô cùng dịu dàng.

Ngay cả giọng nói của anh ta cũng lanh lảnh, trong trẻo: "Đồ ăn bên ngoài ngon hơn. Khi còn đi học, con cũng không thích ăn ở căng tin, mà thường ra ngoài ăn."

Quan Thành Vũ khẽ hừ một tiếng, cuối cùng giọng nói cũng dịu đi, "Đi ra ngoài ăn, đừng ăn mấy hàng rong, biết không?"

"Dạ"

Quan Tinh Hòa gật đầu, "Vậy con đi lên trước."

Cô không rõ tại sao Lâm Tuyển lại muốn giúp mình, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhào mình lên giường ngủ tiếp một giấc.

Sau khi đóng cửa, Hạ Chước gọi điện thoại đến.

"Tinh Tinh, em về nhà rồi sao?"

"Dạ, em vừa đi vội, không có thời gian nói chuyện với anh."

Quan Tinh Hòa nhớ tới nụ hôn chủ động ngày hôm qua, trong lòng lại hỗn độn, "Anh, khi nào thì anh về? Nếu không, anh có thể ở lại thêm vài ngày, được không?"

Rõ ràng là vé máy bay khứ hồi đã đặt xong, trong Studio vẫn còn một số chuyện phải xử lý, nhưng giọng nói của cô gái chậm rãi truyền qua đường dây điện thoại, mang theo chút nũng nịu, dịu dàng khiến tim Hạ Chước loạn nhịp.

Anh bất giác nghĩ về nụ hôn đêm qua, đẹp đến mức anh nhớ đi nhớ lại rất lâu, ngay cả trong giấc mơ cũng là mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô gái.

Anh nắm chặt điện thoại, giọng nói khàn khàn: "Được."

Không gì có thể quan trọng hơn cô ấy, cùng lắm thì mấy ngày nay thức đêm để xử lý những chuyện kia từ xa.

Vé xe ... Cũng chỉ cần mua lại.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa hai lần, Quan Tinh Hòa vội vàng hạ giọng nói: "Vậy anh, mấy ngày nữa nếu rảnh em sẽ tìm anh, nói chuyện với anh sau nhé."

"Được."

Quan Tinh Hòa mở cửa, Lâm Tuyển đã đứng ở cửa.

Phía sau chàng trai là ánh mặt trời mùa đông dịu nhẹ, anh như được sinh ra trong ánh sáng, ngay cả mái tóc cũng được nhuộm một màu vàng nhạt ấm áp.

"Chú Quan ra ngoài rồi., chắc em còn chưa ăn sáng, anh mang bánh mì và trứng rán cho em."

Quan Tinh Hòa không biết tại sao anh ấy lại phải giúp mình.

Cô không hề nói dối Hạ Chước, trong những ngày mẹ con Ngô Nhược sống ở đây, dù cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô chưa bao giờ nói xấu bọn họ.

Mối quan hệ bình đạm, giống như người xa lạ.

Quan Tinh Hòa không biết tại sao anh ta lại muốn giúp mình, cô khách khí cầm lấy cái đ ĩa, "Cảm ơn anh."

"Không cần". Lâm Tuyển đứng bên cửa, do dự một lúc, rồi hỏi: "Người hôm qua, là bạn trai của em phải không?"

Tối hôm qua anh cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt, anh mở cửa sổ để thông khí, thì thấy một chàng trai đang đứng ngoài vườn.

Anh ta ăn mặc mỏng manh, vai phủ đầy tuyết, nhưng lưng thẳng tắp, giống như một cây dương nhỏ đứng sừng sững trong tuyết.

Lâm Tuyển nghĩ anh ta là người xấu, nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã thấy cô gái lao vào vòng tay anh ta.

Trong phòng yên lặng, Quan Tinh Hòa đặt đ ĩa ăn lên bàn của mình.

Cô biết Lâm Tuyển đã nhìn thấy cảnh đêm qua qua cửa sổ, một cái ôm thân mật như vậy, coi như không thừa nhận cũng không được.

“Uh.” Cô nhấp nhẹ môi, “Anh… đừng nói với ba em được không."

Lâm Tuyển không có ý định quản việc nhà của người khác, "Được, nhưng lần sau đừng đi chơi muộn như vậy."

Bánh mì được nướng mềm, Quan Tinh Hòa cắn một miếng.

“Tại sao anh lại giúp em?” Cô vẫn không nhịn được hỏi.

Lâm Tuyển nhìn ra cửa sổ.

Trong vườn hoa mai đầu mùa nở rộ, soi bóng tuyết trắng xóa rất đẹp.

"Không vì sao cả."

Hòa hợp ở chung bao giờ cũng tốt hơn tranh cãi, anh thở dài “Chỉ cần tốt với mẹ anh một chút là được”.

Mẹ của anh, Ngô Nhược, là người dịu dàng, bà luôn hy vọng sẽ sống chung hòa thuận với Quan Tinh Hòa, con gái riêng tương lai, nhưng cô gái này luôn tỏ ra lạnh nhạt với bà.

Quan Tinh Hòa lông mi run rẩy, "Được."

Lâm Tuyển nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngoài cửa sổ là tuyết bay tán loạn, trong nhà yên tĩnh nhu hòa.

Đôi khi, đón nhận sự thay đổi sẽ tốt hơn là chăm chăm vào quá khứ.

~~

Qua năm, Quan Thành Vũ trở lại công ty, không có quản thúc, Quan Tinh Hòa gần như ngày nào cũng dính chặt với Hạ Chước.

Vệ Thư nói anh ấy sẽ mời họ ăn cơm khi rảnh, không nghĩ rằng đây không phải nói dối.

Ngày ấy, anh ấy cầm bốn vé xem buổi hòa nhạc và nói muốn mời họ cùng nhau đi xem.

Hôm đó tình cờ là Nguyên Tiêu, Đại học Thành Phố Kinh sẽ bắt đầu nhập học trong vài ngày tới, vì vậy Hạ Chước quyết định đi cùng Quan Tinh Hòa xem buổi hòa nhạc trước khi trở về.

Tuyết rơi mấy tháng liền, trời đất trắng xóa.

Buổi hòa nhạc diễn ra vào lúc 8 giờ tối, có một ban nhạc không mấy tên tuổi, xem tạm để giết thời gian cũng được.

Trước khi vào xem, cả bốn người họ đã chọn một nhà hàng lẩu để ăn chiều.

Hơi nước lẩu mờ mịt, không gian mơ hồ, Hạ Chước khẽ cúi đầu bóc tôm cho Quan Tinh Hòa.

Con tôm vừa vớt ra khỏi nồi nóng hổi, ​​nhưng giống như anh không cảm nhận được điều đó, những ngón tay rõ ràng khớp xương chuyển động, sau đó một con tôm hoàn chỉnh được đưa vào bát của Quan Tinh Hòa.

Lâm Trầm Nguyệt nhìn bạn trai chỉ biết vùi đầu ăn bên cạnh, vươn tay ra véo anh ta một cách hung dữ.

“Này, em làm gì vậy?” Vệ Thư suýt chút nữa bị phỏng.

Lâm Trầm Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, nhưng không đáp lại, cúi đầu uống một hớp nước ô mai.

"Này, mình nghe nói trưởng nhóm Violin của dàn nhạc này đã thay đổi cách đây vài ngày, trưởng nhóm mới hình như là học trưởng Lâm Dự Nam đã tốt nghiệp trường chúng ta."

"Thật không?" Quan Tinh Hòa nói:"Trước đây mình đã nghe anh ấy độc tấu, luôn cảm thấy anh ấy không thích hợp chơi trong dàn nhạc".

Vệ Thư gật đầu, "Anh cũng cảm thấy anh ấy giống Fritz Chrysler (*), thích hợp để biểu diễn solo hơn. Thực tế, anh thích nhất là New York Philharmonic (**). Họ đã đến Thành phố Hải vào năm ngoái, nhưng tiếc là anh đã không cướp được vé."

(*Fritz Chrysler là một nhà soạn nhạc và nghệ sĩ vĩ cầm người Mỹ gốc Áo, một trong những nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng nhất thời bấy giờ và cũng được coi là một trong những nghệ sĩ vĩ cầm vĩ đại nhất trong lịch sử.

**New York Philharmonic, là một dàn nhạc giao hưởng có trụ sở ở Thành phố New York, Hoa Kỳ.)

Quan Tinh Hòa nói: "Em nhớ rồi lần trước họ đến trường trung học cơ sở của em, lúc đó mọi người cướp vé rất điên cuồng."

Lâm Trầm Nguyệt lên tiếng, "Mình vẫn là nghe đ ĩa CD thôi."

Ba người trò chuyện sôi nổi, Hạ Chước im lặng ngồi ở bên cạnh.

Vệ Thư mới nghĩ tới việc đã lạnh nhạt anh, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hạ Chước, anh thích ban nhạc nào nhất."

Hạ Chước sửng sốt ngẩn một chút, sau đó thấp giọng nói: "Cái này tôi không tìm hiểu."

Chủ đề mà họ nói, anh không thể nói được một lời nào.

Vệ Thư cũng có chút ngốc nghếch, ngơ ngác hỏi: "A? Vậy anh thường cùng Tinh Hòa nói chuyện gì?"

Ngón tay Hạ Chước dừng lại.

Phải rồi, tính tình quái gở kiệm lời, cũng không am hiểu âm nhạc, bình thường đều là Quan Tinh Hòa luôn miệt mài nói rất nhiều, bản thân cũng không biết phải ứng phó ra sao.

Cô ấy có cảm thấy mình rất nhàm chán không?

Lời nói của anh ta không có ác ý, chỉ là đơn thuần hiếu kì, nhưng lại khiến mọi người khó chịu.

Lâm Trầm Nguyệt hung hăng đạp mạnh vào anh ta, hạ giọng: "Câm miệng."

Cô ấy cười xấu hổ, "Đi thôi, đi thôi, đã ăn xong và thanh toán rồi, nếu không đi sẽ không đuổi kịp buổi nhạc hội."

Đi ra ngoài, Quan Tinh Hòa lặng lẽ đi tới nắm tay Hạ Chước, đầu ngón tay của chàng trai lạnh ngắt.

Giọng anh rất trầm, "Không sao, đi nhanh đi."

Một buổi hòa nhạc vô vị hoàn toàn, tư chất của dàn nhạc này cũng tầm thường, mọi người không mấy hăng hái.

Phía Studio xảy ra chút chuyện , đêm qua Hạ Chước bận việc một đêm, đến gần sáng mới nằm xuống, chỉ ngủ được khoảng hai ba tiếng.

Tiếng nhạc du dương lướt qua, lại giống như một bài hát ru, khiến mi mắt của Hạ Chước nhịn không được run rẩy..

Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười trộm, Quan Tinh Hòa quay đầu, mới phát hiện ra đôi mắt của Hạ Chước đã nhẹ nhàng nhắm lại.

Những người ở hàng ghế trước quay đầu lại, che miệng cười.

Quan Tinh Hòa tức giận lườm bọn họ một cách chói mắt, dọa hai người kia lập tức quay đầu lại.

Buổi hòa nhạc có mười phút nghỉ giữa giờ.

Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng đẩy anh, "Anh."

Anh cau mày, mở mắt đột ngột.

Ánh sáng chói lóa khiến anh ấy phản ứng ngay lập tức, còn trong buổi nhạc hội, mà anh đã ngủ thiếp đi như vậy.

Vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của anh khiến tim Quan Tinh Hòa mềm nhũn, "Hay chúng ta quay về đi."

Người phía trước nói nhỏ với đứa trẻ bên cạnh: "Bé con, con có biết không? Ngủ trong hoàn cảnh như này là rất thô lỗ, rất không lễ phép. Chúng ta không thể làm như vậy."

Quai hàm anh căng thẳng, giọng anh trầm xuống: "Thật xin lỗi Tinh Tinh."

Có phải đã làm cô bẽ mặt không?

Quan Tinh Hòa đưa tay vỗ vỗ đứa trẻ trước mặt.

Đứa trẻ quay đầu lại, đôi mắt đen như quả nho rất rõ ràng.

Quan Tinh Hòa bắt chước giọng điệu của người đó, "Bé con, con có biết không? Nói xấu sau lưng người khác là rất không lễ phép, con lớn lên đừng bao giờ làm như vậy, sẽ bị mọi người ghét bỏ đấy."

Cô rất xinh đẹp, lại có giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô ấy sắc bén đến nỗi những người trước mặt cô đột nhiên đứng lên vì tức giận.

"Cô, cô nói cái gì?"

Hạ Chước lạnh lùng liếc hắn một cái, chàng trai cao lớn, đôi mắt đen lạnh lùng, dữ tợn.

Người đàn ông bị dọa đến cứng đờ.

Lâm Trầm Nguyệt nhanh chóng giúp đỡ, "Hiện tại ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao? Thật khiến người ta chán ghét."

Vệ Thư nói: "Được rồi được rồi, chúng ta đi trước đi.."

Vốn không muốn nghe nhạc, giờ lại gặp phải rắc rối.

Khi họ bước ra khỏi phòng hòa nhạc, đèn đường vừa được bật lên, ánh đèn rực rỡ vô cùng đẹp đẽ trên nền tuyết rơi.

Từ lúc ra khỏi sảnh hòa nhạc, Hạ Chước đã không nói lời nào.

Lâm Trầm Nguyệt đã trở lại trường được vài ngày, Vệ Thư nói muốn đưa cô ấy trở về.

Sau khi tạm biệt, cả hai lặng lẽ đi trong tuyết.

Hạ Chước đột nhiên trầm giọng nói: "Thật xin lỗi."

Anh cụp mắt xuống, ngón tay nắm đến trắng bệch.

Đây là lời xin lỗi thứ hai của anh trong ngày hôm nay.

Quan Tinh Hòa hoàn toàn không để t@m đến vấn đề này, cô chỉ cảm thấy đau khổ hơn vì quầng xanh đen trong mắt anh.

Anh mệt mỏi như vậy, có thể nói rõ ràng là không muốn tới, tại sao vẫn luôn ép buộc chính mình?

Trong mối quan hệ này, anh luôn là bên bị động, bị động đón nhận lời tỏ tình của cô, bị động nắm tay, bị động hôn.

Anh luôn luôn dửng dưng như vậy.

Quan Tinh Hòa buồn buồn nghĩ, anh ấy có thực sự thích mình không?

Bông tuyết rơi từng chút một.

Quan Tinh Hòa mặc một áo len mỏng, tuyết lặng lẽ thấm vào người, khiến cô không khỏi có chút lạnh.

Hạ Chước cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác lên người cô.

"Đừng tức giận, là anh không tốt."

Mùi vị mát lạnh trên cơ thể chàng trai vẫn như thường lệ, khiến mũi Quan Tinh Hòa có chút chua xót.

Cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Anh có biết sai ở đâu không?"

“Anh… lẽ ra anh không nên ngủ quên.” Giọng chàng trai khàn khàn trong đêm lạnh, cực kỳ khàn “Khiến cho em mất mặt rồi.”

"Không phải." Quan Tinh Hòa bỗng nhiên ngước mắt.

Đôi mắt hạnh của cô sáng tỏ và nóng bỏng, như ngọn lửa cháy hừng hực.

"Anh không nên không nói gì với em, rõ ràng anh rất để ý lời nói của Vệ Thư, rõ ràng rất mệt mỏi muốn về nhà, nhưng anh lại không nói lời nào."

Cô dần dần hạ giọng, có chút ủy khuất, "Sao anh luôn như vậy? Anh thích em cũng không chủ động nói gì, cái gì cũng đều là em chủ động, em là ... con gái. , em sẽ rất mệt nếu cứ tiếp tục như thế này. "

Trái tim của Hạ Chước như bị ấn vào băng, ngón tay đều lạnh đến run rẩy.

“Anh, anh không phải.” Anh tiến lại gần một bước, hai tay chạm vào vai cô “Anh… anh xin lỗi.”

Cuộc sống gian khổ đã tôi luyện Hạ Chước thành tường đồng vách sắt, tưởng rằng mình là bất khả chiến bại, nhưng lời thì thầm đầy uất hận của cô, lại như một thanh đao sắc bén, từng chút từng chút một xuyên thủng áo giáp của hắn, đem trái tim nóng bỏng của anh lộ ra dưới băng tuyết tán loạn.

Anh không cố tình làm điều đó.

Cuộc đời anh cằn cỗi chưa từng có thứ gì, nên khi có được bảo vật không thuộc về mình, anh cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ nâng niu, đến nỗi chạm vào cũng cảm thấy khinh nhờn.

Băng tuyết lạnh giá rơi từng chút một.

"Tinh Tinh ..." Thấy cô gái không lên tiếng, anh hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Anh run run cầm lấy tay cô, "Anh không nên như vậy, anh xin lỗi, sau này anh sẽ thay đổi."

Anh sẽ cố gắng học cách chủ động, cố gắng theo kịp bước chân của cô.

Hai tay anh nóng hổi, anh giữ chặt tay cô, như thể chỉ nhẹ buông lỏng, cô sẽ rời đi ngay.

Trái tim của Quan Tinh Hòa mềm đến rối tinh rối mù.

Anh vốn trầm mặc ít nói như vậy, vả lại anh chọn không nói cho mình vì anh sợ mình sẽ lo lắng.

Quan Tinh Hòa nghiêng người tiến tới, nhẹ nhàng ôm eo anh.

"Được rồi, em hiểu rồi, vừa rồi em nói chuyện quá nóng nảy, em cũng có lỗi."

"Không đâu". Anh ôm chặt cô, "Là lỗi của anh."

Em vĩnh viễn không bao giờ sai.

Đèn đường ôn hòa buông xuống, bóng dáng hai người ôm nhau, kéo thành một bóng đen dài.

Xa xa, những chiếc đèn Khổng Minh từ từ nhô lên, như những vì sao thưa thớt và sáng lấp lánh.

Quan Tinh Hòa dựa vào trong ngực anh, có thể nghe rõ nhịp tim của chàng trai mạnh đến mức rung động.

Cô đưa tay khẽ chạm vào hầu kết đang nhô lên của anh.

Hạ Chước toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhẹ nhàng, liền đụng vào ánh mắt cô gái.

Đôi mắt sáng rực rỡ của cô nổi bật dưới ánh đèn, nhưng chỉ phản chiếu dáng vẻ của anh.

Đầu tim run lên, hầu kết của anh lăn kịch liệt hai lần, anh chợt nhớ tới lời hứa vừa rồi.

“Anh làm sao vậy?” Đôi mắt cô hơi gấp, như có thể nhìn thấu tâm can anh, “Anh muốn chủ động sao?"

Giống như một con thú khổng lồ xổng chuồng, tình cảm bị kìm nén trong lòng không chút kiêng kỵ nhảy ra, lần đầu tiên trong đời, bàn tay cứng ngắc của anh ôm lấy khuôn mặt cô gái và cúi đầu che đi đôi môi đã mong đợi bấy lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.