Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 56: TÌNH YÊU SÂU ĐẬM KHÓ NÓI NÊN LỜI




Thế giới giống như lặng đi trong giây lát.

Quan Tinh Hòa cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng như lửa trên làn môi, như thể nó có thể làm tan chảy mọi thứ trên đời, ngay cả những bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống, cũng tan ngay khi chạm vào tóc cô trong tích tắc.

Bàn tay của chàng trai run rẩy khi chạm vào gương mặt cô, trong cổ họng phát ra tiếng thở trầm thấp, anh lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí như vậy, đến cả chuyện không tự kiềm chế được mà hôn cũng ẩn nhẫn mà khắc chế như thế.

Một hai mẹ con đi ngang qua con đường vắng.

"Mẹ ơi, mẹ thấy anh trai đó đang làm gì vậy?"

"Trẻ con đừng nhìn lung tung."

Hạ Chước bỗng nhiên buông cô ra.

Đôi má mềm mại của cô gái ửng hồng, đôi mắt ngân ngấn nước, trông vô cùng ngượng ngùng.

Trái tim Hạ Chước ngập tràn yêu thương, anh đưa tay vuốt má cô nhẹ nhàng.

“Đi nhanh thôi.” Đứa trẻ bên đường vẫn tò mò nhìn về phía này, Quan Tinh Hòa xấu hổ, vội vàng kéo tay anh.

Lòng bàn tay chàng trai khô ráo ấm áp, "Uh."

Vào đêm Nguyên Tiêu, trẻ em cầm đèn lồ ng, đi thành từng nhóm trên đường.

Quan Tinh Hòa nói, "Chúng ta đi thả đèn Khổng Minh đi."

Trong một năm, chỉ có Lễ Nguyên Tiêu mới được thả đèn Khổng Minh.

Hạ Chước đã mua hai chiếc đèn Khổng Minh, người chủ quầy hàng đã đưa cho họ hai tờ giấy tinh xảo.

"Hãy viết điều ước vào đây, khi những đèn Khổng Minh bay lên bầu trời, năm sau điều ước sẽ thành hiện thực."

Trên đường không có chỗ để viết, Hạ Chước hơi cúi người xuống, "Đặt tờ giấy lên lưng anh rồi viết."

Quan Tinh Hòa cười tủm tỉm, "Anh thật tốt."

Mặt mày cô gái cong cong, dưới ánh đèn mờ ảo, ấm áp đến mức có thể làm tan chảy băng tuyết xung quanh.

Hạ Chước sững sờ một lúc, ánh mắt rơi vào đôi môi ẩm ướt của cô, bên tai nóng bừng như bị phỏng.

Anh ho nhẹ, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh chút."

“Ồ.” Cô gái đặt tờ giấy lên tấm lưng kiên cố rộng lớn của chàng trai và viết từng chữ một

「Hy vọng sẽ được ở bên anh trai, mãi mãi bên nhau」

Trong suốt quãng đời còn lại, đây có lẽ là tâm nguyện lớn nhất của cô.

Cô nhìn tờ giấy với đôi mắt rất ôn nhu, "Được rồi."

Chàng trai đứng thẳng dậy, đôi tai ngay lập tức đỏ bừng.

Quan Tinh Hòa nói với một nụ cười xấu xa, "Tại sao tai anh lại đỏ như vậy?"

Cô luôn muốn trêu chọc anh, nhìn anh luôn ngay thẳng nghiêm túc, nhưng đối với cô lại tỏ vẻ bất lực.

"Không có." Anh mím môi vươn tay sờ lên vành tai nóng hổi của anh, "Lạnh quá."

"Hả? Thật à?" Quan Tinh Hòa liếc mắt, nhanh chóng cởi áo khoác, "Vậy mau mặc áo khoác của anh vào."

Anh vươn tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cô gái, "Đừng, em mặc đi."

"Anh ..." Anh mím môi, "Chỉ là anh quá nóng."

Quan Tinh Hòa đáy mắt tràn ra ý cười, "Vậy rốt cuộc là lạnh hay nóng?"

Giống như có một vết nứt trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nghiến răng nói, "Nóng."

“Ồ.” Cô lại gần, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ khoái trá giảo hoạt, “Vậy thì tin tưởng anh một lần, cho em xem điều ước của anh viết gì vậy?"

Anh vội vàng che tờ giấy của mình, "Đừng xem."

Anh hạ giọng, "Xem rồi, sẽ không linh nghiệm nữa."

“Tại sao anh lại tin điều đó?” Quan Tinh Hòa giật giật góc áo anh làm nũng nói, “Để em xem đi mà, được không?”

Hạ Chước không có cách nào chống lại sự nũng nịu của cô, luôn luôn bị lừa trong một vài câu nói.

Nhưng hôm nay anh mấp máy khóe môi, lần đầu tiên trong đời từ chối yêu cầu của cô, "Không được, em không được xem."

“Được rồi, được rồi.” Quan Tinh Hòa chép miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Không cho xem thì thôi."

Anh không nói, chỉ treo tờ giấy ước của mình lên đèn Khổng Minh.

Hai chiếc đèn Khổng Minh gắn bó lơ lửng trên bầu trời, giống như hai vì sao lóe sáng, bay từ từ vào đêm dài.

Hạ Chước nhướng mắt, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Lần đầu tiên, anh tin vào quỷ thần.

Hy vọng rằng điều ước của mình sẽ thành hiện thực trong năm tới.

Có một tia sáng thưa thớt trong đôi mắt đen của anh, một bên tay đột nhiên bị kéo.

"Anh cúi đầu."

Anh nghe lời cúi đầu xuống, gương mặt lạnh lẽo chạm vào một thứ mềm mại.

"Thưởng cho lần đầu chủ động của anh."

Có một đám đông ồn ào ở đằng xa, nhưng anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp tim đang dần tăng tốc của mình.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào chỗ cô vừa hôn.

Rất nóng, như bỏng, như thể sẽ làm tan chảy trái tim anh trong tích tắc.

~~

Thời gian trôi nhanh, mùa hè đến trong âm thầm.

Giữa mùa hè ở Đại học Thành Phố Kinh đặc biệt nóng, cành cây long não xum xuê bên đường, che đi ngày cực nắng, dưới tán cây chỉ còn lại một chút ánh sáng.

Vừa ra khỏi tòa nhà, Từ Doanh đã toát mồ hôi vì nóng, "Quái, trường đại học Thành Phố Kinh này nghèo đến mức như vậy sao, còn không lắp điều hòa sao?"

Anh vỗ vỗ vai Hạ Chước, "Đi thôi, anh dắt mấy cậu vào hưởng điều hòa nào."

Cách đây vài tháng, Studio tung ra một tựa trò chơi nhỏ thử nghiệm, không ngờ lại được đón nhận nồng nhiệt, cả hai đã chính thức nhận được số tiền đầu tiên của studio.

Tuy không nhiều nhưng họ vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn thuận lợi, tương lai đầy hứa hẹn.

Để thuận tiện cho công việc, Hạ Chước thuê một căn phòng đơn nhỏ cũ ở cạnh trường học.

Mặt trời hôm nay đặc biệt khắc nghiệt, trán Hạ Chước đầy mồ hôi.

"Mình đã trả phòng đó rồi."

"Cái gì? Tại sao?"

Hạ Chước nói, "Nghỉ hè cô ấy muốn tới, mình đã chuyển nhà và thuê một căn tốt hơn, còn chưa được nhận bàn giao."

"Mẹ kiếp, cậu cũng đủ nhẫn tâm, thuê căn lớn cỡ nào."

Từ khi gia đình nghe tin Từ Doanh mở studio, đã cắt đứt hoàn toàn hỗ trợ kinh tế với anh, toàn bộ tài sản của phú nhị đại đều đầu tư vào studio, thời gian gần đây rất khó khăn.

"Ba phòng ngủ một phòng khách."

Từ Doanh cao giọng: "Mẹ kiếp, cậu điên rồi, các cậu chỉ có hai người, tại sao lại thuê phòng lớn như vậy, không thì để lại một phòng cho mình, tiền thuê nhà để rẻ chút."

"Không được." Hạ Chước từ chối gọn lỏn, "Còn một phòng để cô ấy luyện đàn."

Từ Doanh thở dài, "Mẹ kiếp, mình đến điều hòa còn chưa được hưởng. Cô ấy còn có một phòng chuyên môn luyện đàn."

Chiều bảo bối đến như vậy.

Hạ Chước không nói gì.

Với ba phòng ngủ một phòng khách, anh vẫn cảm thấy mình để cô tủi thân.

Nhưng hiện tại anh chỉ có thể đủ tiền thuê một căn nhà lớn như vậy.

Sau này, sẽ càng tốt hơn.

Từ Doanh châm một điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt baytrong gió.

Hạ Chước hỏi: "Tý nữa cậu có rảnh không?"

"Cậu muốn làm gì?"

“Mình muốn chọn một món quà.” Một chút dịu dàng rơi vào đôi mắt đen như mực của anh, “Nhưng mình không biết con gái thích gì.”

Chậc chậc chậc Từ Doanh thề thốt, "Đây không phải là điều mình giỏi nhất sao? Mau theo mình."

~~

Quan Tinh Hòa đến Thành Phố Kinh lần này không phải chỉ để chơi.

Hải Âm và một trường dạy nhạc ở Thành Phố Kinh sẽ cùng nhau tổ chức một buổi gặp gỡ giao lưu nhỏ.

Cuộc giao lưu trao đổi kéo dài ba ngày, khi hoạt động ngày thứ nhất kết thúc thì đã rất muộn.

Quan Tinh Hòa không ngờ Hạ Chước lại đợi cô lâu như vậy.

Chàng trai đứng dưới tán cây thưa thớt, nửa người khuất trong bóng đêm.

"Anh..."

Quan Tinh Hòa chạy đến và nói nhỏ: "Thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu."

Anh giống như đã gầy đi rất nhiều, lông mày càng thêm kiên định và sắc bén, nhưng giọng nói lại phi thường nhẹ nhàng, "Không sao, em ăn chưa?"

"Chưa."

"Vậy anh sẽ đưa em đi ăn tối. Món thịt dê nướng thì sao? Lúc trước em cũng nói muốn ăn."

Anh do dự một lúc, nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Thành Phố Kinh về đêm cực kỳ phồn hoa, dưới ánh đèn đường có một hàng xe đạp công cộng đậu trên đường.

Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ tới vào cái đêm nhiều năm trước, Hạ Chước chở mình đến quảng trường xem pháo hoa.

Cô còn nhớ ngày đó ngồi ở băng ghế sau, gió hơi lạnh thổi qua, tim đập rất nhanh và rất nhanh.

Thời gian từ từ trôi qua, họ đều dần lớn lên, nhưng những kỉ niệm ấm áp ấy giống như vẫn còn nguyên vẹn và sáng mãi trong kí ức.

Đôi mắt cô sáng ngời, "Anh à, chỗ ăn cơm có xa hay không? Sao chúng ta không đạp xe qua đó."

Hạ Chước sợ cô mệt, nhưng cô gái nhướng mắt, trong mắt hiện lên một tia mong đợi yếu ớt.

"Được chứ."

Hai người đang mở điện thoại di động quét mã, thì xa xa có tiếng bước chân.

"Tinh Hòa."

Quan Tinh Hòa dừng lại, khi quay lại, cô nhận ra đó là các bạn cùng lớp đến Thành Phố Kinh lần này.

Ánh mắt Vu Thấm đảo quanh hai người, "Đây là? Bạn trai của cậu? Có muốn cùng chúng mình đi ăn cơm không, khách sạn Hoa Mậu, Từ Khâm Dương mời khách."

Vu Thấm dùng ánh nhìn dò xét Hạ Chước, khiến Quan Tinh Hòa rất không thoải mái, nhẹ giọng nói: "Không cần, các cậu đi chơi vui vẻ."

Vu Thấm không miễn cưỡng, chỉ liếc nhìn chiếc xe đạp công cộng bên cạnh, "Được, vậy mình đi."

Đêm hè rất yên tĩnh, Quan Tinh Hòa liếc nhìn bóng lưng cô ta, quay đầu nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Ánh sáng đèn hơi mờ, nhưng Hạ Chước vẫn cảm nhận rõ ràng sự khinh thường mà Vu Thấm không giấu được trong mắt.

Anh biết khách sạn Hoa Mậu, khách sạn cao cấp nhất ở Thành Phố Kinh, có thể khiến anh mất một tháng tiền thuê nhà cho một bữa ăn.

Anh siết chặt tay lái liên tục đạp mạnh vào bàn đạp.

Gió thổi tới, anh cưỡi xe đi trước dẫn đường cho cô gái.

“Anh.” Giọng cô lướt qua, “Em muốn ăn chút gì đó nhẹ thôi, cách trường anh có xa không?”

"Không xa."

Cô đạp xe nhanh hơn và cùng sóng vai mà đi bên anh.

"Vậy chúng mình đi nhà ăn gần trường học của anh ăn cơm đi, em muốn thử."

Như có thứ gì đó chặn lại cổ họng, giọng nói của Hạ Chước khàn khàn, "Đi ăn cái gì ngon đi."

Anh không thể đưa cô đi ăn ở nhà hàng Hoa Mậu, cũng không thể tủi thân để cô đi ăn ở căng tin.

“Em không.” Giọng cô đung đưa trong gió, nhẹ nhàng như mây, “Nhưng bây giờ em chỉ muốn ăn cháo hoa ở căng tin.”

"Anh muốn dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, thì mấy ngày nữa cũng có thể ăn."

Trái tim của Hạ Chước mềm ra ngay lập tức.

Làm sao mà anh không biết được những suy nghĩ cẩn thận của Quan Tinh Hòa?

Cô ấy chắc hẳn đã nhìn thấu hoàn cảnh của anh, đưa ra yêu cầu một cách chu đáo.

Gió đêm mùa hè giống như cũng mang theo độ ấm.

Cuối cùng, Hạ Chước không lay chuyển được cô, đưa cô đến nhà ăn.

Nhà ăn của đại học Thành Phố Kinh rất lớn, có nhiều loại, cũng may không phải thời kỳ cao điểm ăn uống, cũng không có nhiều người.

"Anh, em muốn uống trà sữa."

“Được.” Anh ta nói: “Em đứng đây đợi anh, anh đi mua”.

Quan Tinh Hòa ngoan ngoãn đứng đó.

Cửa sổ nhỏ phía trước đang bán bánh bao, mùi thơm nhẹ của hủ tiếu thoang thoảng khiến cô có chút thèm.

Cô bước tới, "Cô ơi, một cái bánh bao này bao nhiêu tiền?"

Bánh bao chay một tệ, nhân thịt hai tệ, màn thầu năm hào.

Cô không có thẻ ăn cơm của trường đại học Thành Phố Kinh nên chắc không mua được, nhưng cô gái bên cạnh thấy cô xinh xắn, lại có khuôn mặt đáng yêu nên chủ động đi tới.

"Bạn quên thẻ ăn à? Mình cho bạn mượn."

Quan Tinh Hòa đưa cho cô gái năm tệ, "Vậy thì mình muốn hai cái nhân thịt."

Dì ở căn tin gói gọn gàng hai cái bánh bao nhân thịt, "Tổng cộng là bốn tệ. Có muốn thêm hai cái màn thầu nữa là năm tệ không. Bạn trai của cháu mỗi ngày đều tới gặp dì để mua hai cái bánh bao chay."

Quan Tinh Hòa sững sờ ngẩn ra một lúc, một lúc sau mới lúng ta lúng túng nói: "Dạ... được, vậy dì có thể cho con thêm hai cái màn thầu nữa."

Nữ sinh giúp cô quẹt thẻ xong liền bỏ đi.

Không có khách mới ở quầy bánh bao, vì vậy dì chủ quán nói chuyện với cô ấy.

"Vừa rồi là bạn trai của cháu, đúng không."

"Dạ"

Dì thở dài, "Tôi nói bây giờ thanh niên thật sự không dễ dàng gì, tối nào cậu ta cũng đến tìm dì để mua hai cái màn thầu, cậu ta thậm chí không dám mua bánh chay, cậu ta chỉ ăn súp miễn phí trong căng tin, ăn nó trong một học kỳ."

Những chiếc bánh trên tay vẫn còn ấm, nhưng ánh mắt của Quan Tinh Hòa bỗng trở nên chua xót.

Anh sống một mình ở Thành Phố Kinh trong những năm qua, đã trôi qua như vậy sao.

“Tinh Tinh.” Hạ Chước không biết đã trở lại khi nào. “Anh mua trà sữa không đá. Mấy ngày nữa kinh nguyệt của em sắp đến rồi, tốt nhất không nên uống nước đá.”

Anh giống như đã mất đi vẻ lạnh lùng cứng rắn, đôi lông mày sắc bén cũng nhu hòa hơn.

"Anh thấy bên kia có bán lẩu nhỏ em thích ăn, anh đi mua cho em."

Anh giống như cảm nhận được tâm trạng của cô gái có gì đó không ổn, giọng anh trầm xuống, "... Có chuyện gì vậy?"

Quan Tinh Hòa hít một hơi.

Anh không muốn cho mình biết, vậy mình cứ giả vờ như không biết.

Cô cố gắng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhướng mắt kéo ra một nụ cười, "Chúng ta đi ăn lẩu nhỏ đi."

"Được."

Nồi lẩu nhỏ nhưng rất đầy đủ, có rau và thịt.

Tuy nhiên, Quan Tinh Hòa không thể nuốt nổi, sau khi ăn xong, mặt trăng đã được treo trên cao.

Chung cư mà Hạ Chước thuê rất gần trường học, là một chung cư cao cấp được trang trí cầu kỳ, mang phong cách lạnh lùng.

Trong đêm hè, không khí thật oi bức.

"Anh bật điều hòa cho em."

Chàng trai khẽ cúi đầu, loay hoay cái điều khiển điều hòa trong tay, nhưng giống như không biết làm sao.

Xa lạ như chưa từng dùng qua.

Quan Tinh Hòa nói, "Để em xem."

Cô nhận điều khiển và thử nhiều lần nhưng điều hòa vẫn không phản hồi.

Gió từ bên ngoài thổi vào, không khí nóng bừng bừng.

Trên trán Quan Tinh Hòa một lớp mồ hôi mỏng, "Anh bình thường chưa từng dùng qua?"

Hạ Chước dừng ngón tay, "Đã dùng ... Có thể hôm nay đột nhiên hỏng, ngày mai ta sẽ nhờ bọn họ sửa."

Trong phòng im lặng, Quan Tinh Hòa cụp mắt xuống.

Cô biết rằng Hạ Chước nhất định lại lừa mình.

Trông anh ấy không quen với mọi thứ trong căn nhà này, rõ ràng là vừa mới chuyển đến không lâu.

“Anh.” Cô hỏi: “Anh dọn đến bao lâu rồi?”.

Anh im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Đã lâu lắm rồi."

Biết rằng anh đã nói dối mình, Quan Tinh Hòa không thể nói một lời trách cứ.

Cô cố nén chua xót trong lòng, "Anh rót cho em ly nước được không?"

"Được."

Anh bước vào bếp, ngay sau đó có tiếng nước sôi yếu ớt.

Quan Tinh Hòa đứng dậy muốn nhìn vào phòng, nhưng lại vô tình đụng phải chiếc tủ bên cạnh.

Với một tiếng "Rầm", một chồng sách lớn rơi xuống.

Quan Tinh Hòa nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Hầu hết trong số đó là sách chuyên khoa học máy tính, nhưng một số ít thì không.

Ngón tay của Quan Tinh Hòa đông cứng lại, cô ngây người nhìn vài cuốn sách không có khả năng xuất hiện ở đây.

《Nghệ thuật chơi đàn Violin》 《Âm nhạc trong nền văn minh phương Tây》《Cõi cực cảnh của âm nhạc》

Một trong số chúng, các bản phác thảo, gần như bao phủ toàn bộ cuốn sách với các ghi chú.

Hóa ra anh vẫn luôn quan t@m đến lời nói của Vệ Thư, lại âm thầm nỗ lực theo kịp bước chân của cô.

Anh lặng lẽ mang theo mọi thứ ở nơi cô không thể nhìn thấy, yên lặng chống đỡ hết thảy, cẩn thận giữ những thứ quý giá nhất của mình, đưa chúng cho cô.

Đôi mắt của Quan Tinh Hòa ươn ướt, và cô chợt nhận ra sự nghi ngờ của mình về tình yêu của anh thật nực cười đến nhường nào.

Hóa ra tình yêu thầm lặng của một số người còn có thể vượt qua tất cả những lời tâm tình trên đời này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.