Khương Miêu

Chương 5: Chương 5




Thôi Yến cúi đầu hôn lên má ta một cái: “A Miêu ngoan, thưởng nàng một cái hôn.”

Tội lỗi thật đó… ta vừa ôm ngực, vừa nghe tim mình đập “thình thịch”, vừa tự nhủ — nguy rồi, nguy thật rồi.

Ta đưa Thôi Yến đến phủ nhà tộc trưởng.

Tộc trưởng vốn là hương thân bản địa, lúc trẻ từng thi đỗ Tú tài, sau này bỏ bút chuyển sang làm ăn buôn bán, gây dựng cơ nghiệp lớn mạnh.

Cũng nhờ có ông, dân chúng ở thôn Khương Gia chúng ta mới được sống những ngày yên ổn, đủ ăn đủ mặc.

Cả làng đều biết ơn và kính trọng ông, ta lại càng biết ơn hơn ai hết — nếu không nhờ ông, ta sao có được mối hôn sự tốt đẹp thế này, ngày ngày được ăn ngon mặc ấm.

Tộc trưởng dặn dò ta không ít lời, sau đó bảo ta dắt Thôi Yến ra sân đi dạo một vòng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Năm ngoái, khoảng đầu năm, mỗi trưa ta đều đến đây làm việc.” Ta vừa đi vừa chỉ: “Bên kia…” — ta giơ tay chỉ về toà tiểu lâu hai tầng đối diện nhà bếp — “Vị quý nhân ấy từng ở trên lầu kia.”

Thôi Yến ngước mắt nhìn tiểu lâu, không biết đang nghĩ gì.

“Ta còn từng làm bánh chẻo hoa hoè cho vị ấy ăn, rất được khen đó.” Ta vừa nói vừa vỗ vỗ lên thân cây hoè gần đó, “Giờ thì chưa đến mùa, sang xuân năm sau, ta làm cho huynh ăn thử một lần.”

Thôi Yến ngẩng đầu nhìn cây hoè, mỉm cười khẽ gật đầu.

“Hè thì ta đưa huynh đi bắt cá, đông mà huynh không sợ lạnh thì ta dẫn huynh lên núi bắt thỏ, còn có gà rừng nữa…”

Ta thao thao kể cả buổi, nào ngờ Thôi Yến vẫn không nói một lời.

Ta cứ tưởng hắn không hứng thú, nên cũng im bặt.

Ai ngờ hắn lại chợt cất giọng: “Chỉ cần là thứ A Miêu thích, ta đều thích.”

“Thật tình luôn đó, ai nói huynh ngốc chứ? Người khôn lanh còn chưa chắc biết dỗ người ta ngọt đến vậy!”

Thôi Yến thấy ta cười, cũng lập tức bật cười theo.

Vài vị thiếu gia nhà họ Thôi tới tìm Thôi Yến chơi.

Nhị thiếu gia Thôi Vũ là con thứ trong phủ, nhỏ hơn Thôi Yến nửa tuổi, dung mạo đoan chính, nghe nói đọc sách cũng rất chuyên tâm.

Năm nay hắn cũng tham dự kỳ thi mùa thu, nhưng trong ánh hào quang của Thôi Yến — người từng đỗ giải nguyên — thì chẳng mấy ai để tâm tới hắn.

Tam thiếu gia Thôi Dung là đường đệ của Thôi Yến, nhỏ hơn ba tuổi, đầu óc không được lanh lợi, có vẻ sắp theo đường buôn bán.

Mấy vị thiếu gia còn lại đều là huynh đệ đồng tộc chưa ra khỏi ngũ phục.

Bọn họ ríu rít trò chuyện, rủ Thôi Yến đi tham dự hội thi làm thơ, nhưng Thôi Yến không chịu đi.

Ngồi thêm một lát, mấy người kia bèn cáo từ rời phủ.

Vài ngày sau, cô mẫu đột nhiên tới tìm ta, nói về chuyện hôn sự giữa Thôi Vũ và tiểu thư nhà họ Trương.

“Ngươi có biết không, phụ thân ngươi đã đem hôn sự nhà họ Trương gán cho Thôi Vũ rồi.”

Ta kinh ngạc: “Nhị thiếu gia cưới tiểu thư nhà họ Trương sao?”

Tiểu thư nhà họ Trương làm sao lại đồng ý chứ?

Dù gì Nhị thiếu gia cũng là con trai nhà họ Thôi, nhưng lại là con thứ.

Vương ma ma từng nhỏ giọng nói với ta bằng giọng đầy khinh miệt — Nhị thiếu gia là con của di nương, cả đời chỉ biết ghen tỵ so bì với đại thiếu gia, nhưng tiếc thay… chưa bao giờ thắng nổi.

“Là nhà họ Trương chủ động đề nghị kết thân. Nhất định là Thôi Vũ giở trò gì đó, dụ dỗ Trương tiểu thư. Bằng không, nhà họ Trương sao chịu để thiên kim tiểu thư hạ mình lấy một kẻ thứ xuất?”

Ta gật đầu liên tục, cảm thấy cô mẫu nói rất có lý.

Chỉ không ngờ, Thôi Vũ cũng thật có bản lĩnh, khiến tiểu thư nhà họ Trương chấp nhận gác bỏ thân phận để gả cho mình.

“Thanh Dật bệnh nặng, mẹ con họ kia liền thừa cơ ra sức tranh đoạt, cứ tưởng sau này nhà này sẽ thuộc về họ — nằm mơ giữa ban ngày!” Cô mẫu đặt mạnh chén trà xuống bàn, phát ra tiếng cạch giòn tan.

Chưa đầy mấy hôm, hôn kỳ của Thôi Vũ và Trương tiểu thư đã được định đoạt.

Trương đại nhân còn đích thân giới thiệu danh sư cho Thôi Vũ, chính thức bái sư nhập môn.

Trong chớp mắt, Thôi Vũ thay thế Thôi Yến, trở thành niềm hy vọng mới của cả tộc họ Thôi, một bước mà trở thành người được săn đón nhất phủ.

Cô mẫu giận đến bạc cả mái tóc.

Mẹ ruột của Thôi Vũ — Liễu di nương— nay đi lại trong phủ mà vạt áo tung bay, vẻ mặt đắc ý.

Lão gia lại càng nâng niu chiều chuộng bà ta, thậm chí còn giao cả việc quản gia vào tay bà, từng bước tước quyền của cô mẫu.

Cô mẫu tức giận đến mức phát bệnh.

Gió trong phủ cũng đổi chiều.

Tất cả mọi người đều quay sang tâng bốc mẹ con Thôi Vũ. Đại lão gia vì muốn nâng cao thân phận cho Thôi Vũ, liền ép cô mẫu phải nhận Thôi Vũ làm con trên danh nghĩa.

Cô mẫu và đại lão gia tranh cãi dữ dội. Ta sợ cô mẫu chịu thiệt, bèn cùng Thôi Yến đến khuyên can.

Đại lão gia giơ tay định đánh cô mẫu, ta thấy vậy thì m.á.u nóng dồn lên, lập tức lao lên giữ tay ông ta lại, mạnh tay đẩy ông ta ra.

Thôi Yến cũng bước lên đẩy một cái, che chắn trước mặt ta.

“Đại lão gia, cãi thì cãi, nhưng không thể động thủ.” Ta nói.

Đại lão gia không ngờ ta và Thôi Yến lại dám ra tay, vung tay muốn đánh ta, ta nghiêng người tránh, ông loạng choạng ngã xuống đất.

Tức đến đỏ mặt tía tai, ông lập tức quát người: “Trói con tiện tỳ này lại cho ta!”

Cô mẫu cùng Thôi Yến đứng chắn trước mặt ta.

Cô mẫu lạnh lùng nói: “Thôi Danh Sĩ, ông nhớ cho kỹ. Chỉ cần ta còn sống một ngày, thì đừng hòng bắt ta thuận theo ý ông.”

Đại lão gia tức giận gầm lên: “Ngươi cũng nên nhớ, chỉ khi họ Thôi còn hưng thịnh, các ngươi mới được vinh hiển! Nếu nhà họ Thôi mà sụp đổ, tất cả các ngươi đều phải cút về thôn Khương Gia mà cuốc đất!”

Cô mẫu cười lạnh: “Ông quên rồi sao? Ông có được ngày hôm nay, thôn Khương Gia trồng đất cày ruộng kia đã giúp ông bao nhiêu?”

“Đủ rồi! Nếu còn ầm ĩ nữa thì dắt theo thằng con ngốc của bà mà cút đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.