Khương Miêu

Chương 6: Chương 6




Đại lão gia hất tay áo bỏ đi, cô mẫu ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.

Ta vội vàng chạy tới đỡ bà dậy. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ngẩng đầu nhìn ta: “A Miêu, nếu là con, con sẽ làm gì?”

“Về nhà.” Ta nói, “Có tay có chân, không c.h.ế.t đói được!”

Thôi Yến cũng gật đầu: “Về cuốc đất!”

Cô mẫu bật cười: “Không hổ là người nhà họ Khương chúng ta.”

Bà đứng dậy, chỉnh lại nếp áo cho phẳng phiu, dứt khoát nói: “Thu dọn đồ đạc. Ngày mai, chúng ta về lại thôn Khương Gia!”

Chúng ta chuyển về sống ở thôn Khương Gia.

Vào thu, ta dẫn Thôi Yến lên núi nhặt hạt dẻ, đào khoai, hái lê rừng.

Một nồi lê lớn được đun thành cao lê mùa thu, cô mẫu uống thứ cao do chính con trai mình nấu, sắc mặt u ám bao ngày cuối cùng cũng hé nụ cười.

Tộc trưởng khuyên nhủ bà: “Con cháu có phúc của con cháu, thân thể của mình mới là quan trọng, những chuyện khác, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Cô mẫu nhìn Thôi Yến — giờ đã đen hơn nhưng cũng rắn rỏi hơn xưa — bỗng chốc nhẹ lòng.

“Nó từ nhỏ chỉ biết vùi đầu đọc sách, chưa có một ngày thảnh thơi vui chơi. Ta cũng chưa từng thấy nó cười thoải mái như bây giờ.”

Ta nghe vậy cũng mừng lây.

Ở thôn Khương Gia, nhà có tiên sinh đến dạy chữ cho ta, ta cũng gọi luôn hai muội muội tới học cùng.

Sang xuân, Thôi Vũ thành thân với tiểu thư nhà họ Trương. Trương đại nhân thăng chức, được điều về kinh, Thôi Vũ cũng theo về kinh thành, chẳng những bái môn hạ của các vị Các Lão, mà còn quen biết cả hoàng thân quốc thích.

Thôi đại lão gia đắc ý tột độ, đích thân về thôn Khương Gia, đóng cửa nói chuyện với cô mẫu, nói qua nói lại giọng ngày càng to, cuối cùng bị cô mẫu đuổi thẳng:

“Đại Chu không có chế độ bình thê! Ông muốn nâng Liễu di nương lên làm kế thất thì đợi ta c.h.ế.t rồi hẵng hay!”

“Khương thị, bà thật hồ đồ!”

“Ta xưa nay vẫn vậy, chẳng lẽ hôm nay ông mới biết?” Cô mẫu mở toang cửa, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, nó vĩnh viễn chỉ là thứ xuất! Một kẻ hèn mọn lại vọng tưởng có cả thiên hạ? Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”

Cô mẫu sai người đuổi thẳng đại lão gia ra ngoài.

“Cô mẫu.” Ta bưng trà vào thư phòng, thấy bà tức đến bật khóc, vừa thấy ta liền vội lau nước mắt, “Thanh Dật có nghe thấy ta cãi nhau với cha nó không?”

Ta lắc đầu: “Cô mẫu, thật ra… đã tới mức này rồi, hoà ly cũng chưa chắc là điều xấu.”

“Ta không nuốt nổi cục tức này.” Cô mẫu cười lạnh: “Năm xưa bà ta vụng trộm quyến rũ trượng phu ta, giờ còn muốn giẫm lên đầu con ta để leo cao? Nằm mơ đi.”

Ta không nói gì thêm, vì lời cô mẫu… đúng là rất có lý.

Chỉ là trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, mí mắt cứ giật liên hồi, đến tối lại mơ thấy đủ thứ hỗn loạn, còn có người cầm đao đuổi theo c.h.é.m g.i.ế.c bọn ta.

Ta giật mình tỉnh dậy, vừa ngồi dậy thì thấy ánh lửa rực trời bên ngoài.

“Biểu ca!”

Ta lập tức kéo Thôi Yến dậy, lôi hắn chạy về phía lửa cháy.

“Là… là phòng cô mẫu!” Ta quay lại dặn Thôi Yến, “Huynh đứng đây đừng nhúc nhích, nhất định đừng đi đâu hết.”

Thôi Yến đứng nhìn đám cháy, không nhúc nhích lấy nửa bước.

Ta vác thùng nước bên cạnh lao vào sân, ánh lửa rực đỏ chói mắt, khói dày đặc đến nỗi không thấy rõ đường đi.

Người trong nhà cũng đều chạy tới, xách từng thùng nước hắt vào trong.

Có người thấy ta thì hô: “A Miêu, bên trong nguy hiểm lắm, đừng vào!”

Thôi Yến cũng đứng ngoài gọi ta, muốn xông vào cùng, nhưng đã bị tộc trưởng sai người giữ chặt lại.

Ta quay đầu nhìn hắn: “Chờ ta ra. Nhất định ta sẽ cứu được cô mẫu!”

Ta đã cứu được cô mẫu ra ngoài.

Người bên ngoài nhanh chóng đỡ lấy bà, ta phủi sạch tro bụi cháy xém trên người, vội vàng tìm kiếm Thôi Yến giữa đám đông.

Hắn đang đứng lặng giữa sân, tay buông hai bên, người lấm lem khắp nơi, nhưng khí chất vẫn ung dung khoáng đạt, dung mạo thanh tú như cũ.

Ta khựng lại trong chốc lát: “Biểu ca!”

Thôi Yến sải bước đi về phía ta, nhưng đúng lúc đó, Trần Đông Nam cùng phụ mẫu ta cũng vừa chạy đến, khiến hắn dừng bước.

“Huynh…”

Ta còn chưa kịp nói hết câu, thì đã phát hiện ánh mắt Thôi Yến có chút khác thường.

“Ta không sao.” Hắn khẽ gật đầu với ta, “Ta đi xem mẫu thân đã, chuyện của chúng ta… để sau hẵng nói.”

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, hắn bước qua ta, đi về phía cô mẫu.

Bà vừa được đỡ dậy, bà tử đang dìu bà ngồi xuống, thấy Thôi Yến tới liền hoảng hốt hỏi hắn có bị thương không.

Giọng hắn ôn hòa, như có thể xoa dịu lòng người: “Mẫu thân, nhi tử không sao.”

“Thanh Dật… con khỏi bệnh rồi sao?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Con bất hiếu, khiến mẫu thân chịu khổ rồi!”

Cô mẫu òa khóc nức nở.

Ta thì ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, đến tận khi Thôi Yến dìu cô mẫu rời đi mới kịp bừng tỉnh.

“Miêu Miêu.” Mẫu thân ta chỉ vào bóng lưng Thôi Yến, khẽ hỏi: “Sao hôm nay cô gia nhìn khác hẳn hôm qua vậy?”

“Ừm… bởi vì bệnh của huynh ấy đã khỏi rồi.”

Ta cũng không rõ lòng mình đang là tư vị gì, vừa vui lại vừa trống rỗng, cứ như thể mình đã đánh mất Thôi Yến vậy.

“Con với nó đã… viên phòng chưa?” Nương ta hỏi.

Ta lắc đầu.

“Đứa con c.h.ế.t dẫm này, ta dạy con thế nào hả? Giờ nó khỏi bệnh rồi, con… con cứ chờ mà bị đuổi về đi!”

Mẫu thân ta giậm chân sốt ruột.

Tối đó, Thôi Yến không về. Lần đầu tiên ta cảm thấy căn phòng này sao mà lạnh lẽo đến thế.

Trước kia mỗi đêm hắn đều quấn lấy ta, hoặc ôm hôn, hoặc kể chuyện. Giờ thì… e rằng không còn nữa.

Dù sao, chuyện thành thân là do cô mẫu sắp đặt khi hắn thần trí chưa minh mẫn, vốn chẳng phải lựa chọn của hắn.

Ta đang miên man suy nghĩ thì xa xa vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng nghẹn ngào của Vương ma ma: “Đại thiếu gia…”

“Ừ.” Giọng Thôi Yến bình thản đáp, “Ma ma cũng đi nghỉ đi. Mấy chuyện khác, để mai rồi tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.