Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

Chương 1: Chương 1




1

 

"Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi."

 

Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục.

 

Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà.

 

Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về.

 

"Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi."

 

"Vương phi..."

 

Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra.

 

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.

 

Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta.

 

Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc.

 

Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già.

 

Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi.

 

Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người khác khinh thường ta, cưới ta vào phủ một cách quang minh rực rỡ.

 

Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta rất tốt.

 

Bên ngoài, hắn là vương gia ai cũng kính sợ. Nhưng trước mặt ta, lại dịu dàng kiên nhẫn vô cùng.

 

Dù ta thường xuyên gây ra trò cười, hắn cũng chưa từng trách mắng, lúc nào cũng nhẹ giọng nói: "Lần sau đừng thế nữa nhé, nhớ chưa?"

 

Ngay cả khi ta phạm lỗi trước mặt hoàng thượng, hắn cũng chỉ ôm lấy ta, cười ôn hòa: "Gia Ngư tính tình đơn thuần, xin hoàng huynh đừng trách."

 

Nhờ có hắn che chở, ta chưa từng phải chịu chút ấm ức nào.

 

Ta vẫn thường nghĩ, chắc chắn kiếp trước ta đã tu được phúc phận to lớn, nên đời này mới có thể gả cho một phu quân tốt như vậy.

 

2

 

Tiêu Mặc trở về vào sáng sớm hôm sau.

 

Ta tựa người trên trường kỷ, chờ hắn suốt một đêm.

 

Vừa vào cửa, hắn liền cởi ngoại bào, quấn lấy ta, bế ta trở lại giường.

 

"Phu quân, chàng về rồi!"

 

Ta tỉnh giấc, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy.

 

Ta rất thích mùi tuyết tùng lạnh lạnh trên người hắn, mỗi lần ngửi thấy, lòng ta đều tràn đầy cảm giác an toàn.

 

Nhưng lần này, trong hương tuyết tùng quen thuộc ấy, dường như lẫn vào một chút mùi phấn son lạ lẫm.

 

Lòng ta bắt đầu bất an.O Mai d.a.o muoi

 

Tiêu Mặc trước giờ luôn thanh sạch, tuyệt không để nữ nhân khác tới gần, vậy mùi phấn son kia từ đâu mà có?

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại không dám hỏi. Ta sợ mình nghĩ nhiều, rồi oan uổng cho hắn:

 

"Đêm qua vương gia đi đâu vậy?"

 

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt: "Ra ngoài xử lý chút việc."

 

Chuyện gì mà đến sinh thần ta cũng quên?

 

Ta cụp mi, buồn bã đến cực điểm.

 

Tiêu Mặc chẳng hề nhận ra tâm trạng của ta, chỉ nhẹ nhàng áp bàn tay lên bụng ta:

 

"Đêm qua đứa nhỏ có ngoan không? Có quậy phá không?"

 

"Không có, nó rất ngoan."

 

Tiêu Mặc gật đầu:

 

"Nó biết thương mẫu thân rồi, là đứa trẻ ngoan."

 

Ta khẽ vuốt ve bụng, im lặng một lúc lâu rồi lo lắng nhìn hắn:

 

"Phu quân, nếu... nếu con ta sinh ra cũng ngốc nghếch như ta thì phải làm sao?"

 

Tiêu Mặc sững người, nét mặt tuấn tú bỗng chốc lạnh đi:

 

"Ai nói với nàng những lời này?"

 

Ta cúi đầu, không dám trả lời.

 

Là mấy vị phu nhân khác nói.

 

Nhưng ta không dám nói cho Tiêu Mặc biết, mấy vị phu nhân đó ngày thường đối xử với ta cũng tốt, chỉ là hay miệng lỡ lời.

 

Ta sợ nếu nói ra, sẽ liên lụy đến họ.

 

Tiêu Mặc giơ tay xoa đầu ta:

 

"Gia Ngư, nghe ta, nàng không phải là kẻ ngốc. Nàng là vương phi của ta Tiêu Mặc, là người tôn quý nhất ngoài hoàng thành này. Ai dám nói bậy, ta sẽ nhổ lưỡi kẻ đó. Nàng đừng tự coi thường mình."

 

Ta cắn môi, khẽ gật đầu.

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn đắp cho ta:

 

"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta còn chút chuyện phải làm."

 

Vừa mới về đã lại muốn đi, ta níu lấy hắn:

 

"Phu quân, chàng có thể về sớm chút không? Bà mụ nói ta sắp sinh rồi, ta ở một mình... rất sợ."

 

"Yên tâm, ta đi rồi sẽ về ngay."

 

Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi còn véo nhẹ mặt ta:

 

"Gần đây ta bận nhiều việc quan trọng, có khi không chăm sóc được nàng. Nàng phải ngoan, đừng chạy lung tung."

 

Có rất nhiều lời ta muốn nói, nhưng đến môi lại nuốt hết xuống.

 

3

 

Tiêu Mặc nói sẽ đi rồi về ngay, vậy mà khi ta tỉnh dậy, vẫn không thấy bóng dáng hắn.

 

Mây chiều buông thấp, một ngày nữa lại sắp qua.

 

Không thể ngồi yên, ta đành chống người dậy, đi tìm Thu Hà.O mai d.a.o muoi

 

Nàng đang chuẩn bị bữa tối, nghe ta hỏi Tiêu Mặc đi đâu, tay bưng bát canh khẽ run lên.

 

Một lúc lâu sau, nàng ấp úng đáp: "Nô tỳ... không biết."

 

Ta tuy không lanh lợi, nhưng vẫn nhận ra Thu Hà có điều khác thường.

 

Nàng chưa từng làm chuyện có lỗi với ta, sao lại không dám nhìn ta?

 

Trong lòng ta bỗng chốc hỗn loạn, như có sợi chỉ mảnh mơ hồ giật mạnh, chỉ cần kéo ra sẽ lôi theo một thứ đáng sợ nào đó:

 

"Thu Hà, ngươi biết phải không? Ngươi biết vương gia đi đâu rồi, đúng không?"

 

"Vương phi..."

 

Nàng đỏ hoe mắt, cắn môi, không dám nói.

 

Đúng lúc ấy, một tiểu tư bên ngoài vội vã chạy vào:

 

"Thu Hà tỷ, còn ít a giao do trong cung ban xuống không? Chia cho ta một ít với!"

 

Vừa ngẩng đầu thấy ta, hắn lập tức giật mình:

 

"Vương phi... sao người lại ở đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.