"A giao là thứ nữ nhân dùng, ngươi cần thứ đó làm gì?"
Tiểu tư lén lút liếc Thu Hà một cái.
"Không được nhìn nàng!"
Hắn vội cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, giọng nhỏ đến mức ta gần như không nghe rõ:
"Là... là một vị nương nương cần."
Thì ra trong vương phủ, lại có thêm một vị nương nương.
Ngoại trừ ta, dường như tất cả mọi người đều đã biết.
4
Ta tìm tới tiểu viện kia, thấy hai nha hoàn đang quét dọn ngoài cửa, tiếng cười đùa lanh lảnh, chói tai đến mức khiến tim ta đau nhói:
"Vương gia đối với phu nhân nhà chúng ta thật tốt quá!"
"Đương nhiên rồi, phu nhân và vương gia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nghe nói vài ngày nữa vương gia sẽ đón phu nhân vào phủ, phong làm trắc phi đấy!"
"Thật sao? Tiếc là chỉ có thể làm trắc phi thôi, còn chính phi kia, chỉ là một kẻ ngốc chẳng ra gì, nghĩ thôi cũng thấy uất ức cho phu nhân."
"Nhắc mới tức, vương gia vốn nên lấy phu nhân từ đầu, nếu không phải năm xưa thái hậu ép gả phu nhân cho người khác, sao để cho cái con ngốc kia nhặt được lợi lộc? Nhưng thôi, vương gia một lòng yêu phu nhân, lấy cái ngốc kia chỉ là để tức thái hậu thôi. Chờ sau này, đuổi con ngốc đó ra khỏi phủ, nâng phu nhân lên làm chính phi cũng chưa muộn."
…
Ta nấp sau tường, nghe rõ từng chữ từng câu, thân thể loạng choạng, gần như không đứng vững.
Ta chưa từng biết, trước khi có ta, Tiêu Mặc đã có một thanh mai trúc mã mà hắn sâu đậm yêu thương.
Cánh cửa "két" một tiếng mở ra.
Một nữ tử mặc váy tím tiễn Tiêu Mặc ra cửa, ánh mắt nhu tình như nước.
Nàng ta xinh đẹp vô cùng, rực rỡ đoan trang, khí chất cao quý, nhìn thế nào cũng giống vương phi hơn ta.O mai d.a.o Muoi
Giọng nàng dịu dàng như chim oanh hót buổi sớm:
"Vương gia, Trương Hàn là ngự y trong cung, làm sao chịu vì một người ngoài như thiếp mà chẩn mạch chứ?"
Tiêu Mặc khẽ cười:
"Nàng là nữ nhân của bản vương, có thể chẩn mạch cho nàng, đó là phúc khí của hắn."
Mặt nàng ta đỏ bừng, xấu hổ hỏi:
"Chữa bệnh là chuyện nhỏ, chỉ sợ... Vương gia, bao giờ mới đón thiếp về phủ đây? Thiếp không thể cứ mãi làm người vô danh vô phận thế này."
"Ta đã nói rồi, đợi thời cơ thích hợp, sẽ đón nàng về."
"Vậy... nếu vương phi không thích thiếp thì sao?"
"Yên tâm, bản vương sẽ bảo vệ nàng."
"Chỉ cần có lời này của vương gia, thiếp liền yên lòng."
Nàng ta mỉm cười, nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên má hắn.
Tiêu Mặc thân mình khẽ cứng lại, rồi khẽ thở dài, cười cưng chiều: "Đúng là đứa trẻ ngốc."
Thật ra Tiêu Mặc rất ít cười, phần lớn thời gian, hắn đều kiềm chế lạnh lùng, chỉ có lúc động tình, mới có vẻ mặt dịu dàng như thế.
Mà ánh mắt này, nụ cười này, trước nay ta chỉ thấy khi hắn đối với ta.
Ta trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt vạt áo.
Một quả hồng thối rụng từ trên cây, rơi "bộp" xuống đất, vang lên âm thanh đục ngầu nặng nề.
Tiêu Mặc quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy ta.
Nét cười trên mặt hắn cứng đờ, nháy mắt liền tắt ngấm:
"Sao nàng lại ở đây?"
Ánh mắt hắn phủ một tầng băng lạnh, bước nhanh tới, quét mắt nhìn Thu Hà, giọng nói lạnh lẽo:
"Ngươi đưa vương phi tới đây làm gì?"
"Ta ép nàng ấy đi."
Ta cố gắng nuốt nghẹn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đứng phía sau hắn, lòng đau đến mức như bị ai xé nát:
"Phu quân... nàng ta là ai?"
Tiêu Mặc trầm mặc hồi lâu, không trả lời, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ:
"Nàng càng ngày càng không biết phép tắc, cũng dám chất vấn bản vương sao? Thu Hà, đưa vương phi về phủ."
Thu Hà khóc đỏ cả mắt, vội vàng đỡ ta:
"Vương phi, chúng ta đi thôi, đi thôi!"
Ta loạng choạng bị lôi lên xe ngựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Mặc, cho đến khi hắn quay người rời đi, ta mới tuyệt vọng thu hồi ánh nhìn.
5
Ta trở về vương phủ thì trời đã tối đen như mực.
Bà đỡ cứ hết lần này đến lần khác đến xem ta, chờ để đỡ đẻ.
Thế nhưng, Tiêu Mặc vẫn chưa quay về.
À, hắn đi mời ngự y cho tiểu thiếp ngoài phủ rồi.
Ta ngồi trên chiếc giường nhỏ, ngẩng đầu nhìn trăng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Mẫu thân từng nói, thân nữ nhi như cây lục bình, nếu phu quân không chuyên tâm, nữ tử ắt sẽ khổ sở long đong.
Vậy nên, nếu muốn lấy chồng, thì hãy lấy người một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp. Nếu không gặp được người như thế, thà cô đơn cả đời còn hơn trao nhầm tình cảm.O Mai d.a.o muoi
Trước kia, ta cứ ngỡ mình may mắn, gả cho một người phu quân si tình.
Nay mới hiểu, ta chẳng qua chỉ là sự chấp nhận tạm bợ của hắn sau khi lỡ mất chân tình.
Đã có người khác trong lòng, ta cũng chẳng cần phải tiếp tục duy trì mối quan hệ phụ thê này nữa.
Nghĩ vậy, ta bước xuống giường, lấy giấy bút, viết thư hòa ly.
Ta không thông minh, chẳng biết thư hòa ly nên viết thế nào, chỉ dựa vào ký ức, chép lại bài thơ mà ca ca từng kể:
【Trắng như tuyết trên đỉnh núi, sáng tựa trăng giữa trời. Nghe tin chàng hai lòng, nay đến đây đoạn tuyệt.】
Sáu năm gả cho Tiêu Mặc, chân tâm trao nhầm, sớm kết thúc, cũng coi như giữ được thể diện.
Ta lau nước mắt, thu dọn ít đồ đạc, lên xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ.
Ta đang mang thai, người trong vương phủ không dám ngăn, chỉ sai người cầm thư hòa ly, thúc ngựa phi báo cho hắn.
Thu Hà ngồi trong xe khóc mãi không ngừng.
Ta lại nghĩ, chẳng có gì đáng khóc, rời khỏi hắn, ta vẫn sống được mà.
Ta đã tính toán đủ điều cho tương lai, chỉ không tính đến, mình không sống nổi tới lúc đó.
Xe đi được nửa đường, một con ngựa điên lao tới, đ.â.m lật chiếc xe ngựa của ta.
Bụng dưới của ta bị va mạnh, ta c.h.ế.t vì băng huyết.
Trước lúc c.h.ế.t, ta nằm trên mặt đất lạnh băng, nghĩ, chắc giờ này Tiêu Mặc đang dỗ dành người trong lòng hắn nhỉ?
Ta c.h.ế.t rồi, hắn chắc cũng chẳng đau lòng đâu.
Sáu năm này, thật chẳng đáng giá.
Điều ta không biết, là Tiêu Mặc đang vội vã trên đường chạy tới.
Càng không biết, sau khi nhìn thấy thư hòa ly, hắn gần như phát điên.