Phó Hạc Dương sắc mặt bình thường, không tức giận, chỉ nửa cười nửa uy hiếp:
"Đừng nói bậy, coi chừng ta nhổ lưỡi các ngươi."
Mấy người kia chỉ đùa cho vui, hắn không thích nghe, họ cũng ngừng lại.
Phó Hạc Dương quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của ta.
Không khí lập tức lúng túng, ta không biết phải làm sao, đành phải cười gượng với hắn.
Phó Hạc Dương thoáng ngây người, vành tai bỗng đỏ lên, nhanh chóng quay đầu đi, bước nhanh về phía cổng cung.
Mẫu thân ta kéo tay ta, nhìn mấy thiếu niên đã chạy xa, thấp giọng mắng:
"Thật là đồ không ra gì."
Phụ thân ta cũng hùa theo:
"Đúng đó, về sau ta sẽ tâu lên phụ mẫu tụi nó một trận!"
Ta mím môi không nói, cúi đầu nhìn mũi giày mình, lặng lẽ bước về phía trước.
Thật ra ta đã quen với việc bị người ta cười nhạo.
Nhưng đôi khi, vẫn có chút xíu buồn bã.
Đi được một đoạn, phụ mẫu ta bỗng dừng bước.
Ta mờ mịt ngẩng đầu, thấy kiệu của Tiêu Mặc dừng ngay bên cạnh chúng ta.
Trong hoàng cung, chỉ có hắn được phép ra vào bằng kiệu.
Ta nghẹn thở.
Một lúc sau, ta vội vàng cúi đầu, theo phụ mẫu hành lễ.
Tiêu Mặc tựa người trên đệm mềm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhìn phụ thân ta:
"Thái phó đại nhân, các ngươi về rồi sao?"
"Phải phải, vương gia bệnh tình có đỡ hơn chưa?"
"Đa tạ thái phó quan tâm, bản vương không sao."
Hắn khẽ ho một tiếng, nhắm mắt nhịn lại, rồi ánh mắt rơi lên người ta, sâu không thấy đáy:O Mai d.a.o Muoi
"Đây là tiểu thư nhà thái phó sao? Bản vương lần đầu tiên thấy nàng vào cung."
Phụ thân ta vội vàng đáp:
"Đúng vậy, Gia Ngư, mau thỉnh an vương gia... con gái ngu dốt, làm trò cười cho vương gia rồi."
Tiêu Mặc cười nhạt:
"Sao lại nói thế? Tiểu thư thông tuệ mỹ mạo, đã vượt qua vô số nhân gian."
Nói đẹp thì có chút đúng, chứ nói thông minh thì chẳng dính một chút nào, phụ thân ta ngại ngùng, chỉ cười gượng.
Ta cúi đầu không dám nhìn Tiêu Mặc, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ mong hắn mau đi, đừng tìm ta nói chuyện.
Hắn quả nhiên không tìm ta, chỉ phất tay ra hiệu cho người hầu, rồi ngồi kiệu rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Phụ thân ta lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:
"Ninh Vương điện hạ bệnh này, e là không nhẹ đâu."
Mẫu thân ta ngạc nhiên:
"Sao lại bệnh? Vài hôm trước ta còn thấy hắn dẫn quân đi bắt người ngoài kinh thành mà?"
"Đúng vậy, không biết bị lây thế nào, nghe nói hai ngày nay nửa đêm còn ho ra m.á.u, hù c.h.ế.t cả đám hạ nhân trong vương phủ... Thôi thôi, đừng nói nữa, đi thôi."
Ta nhìn về phía bóng kiệu xa dần của Tiêu Mặc.
Trong ký ức, hắn chưa từng ốm đau.
Như hôm nay, gầy yếu thế này, quả thật là lần đầu tiên ta thấy.
Sống lại một lần, có vẻ như nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Cái thẻ cầu duyên đó, ta phải tìm thời gian đi lấy lại, tránh phát sinh chuyện rắc rối.
Ta mang đầy tâm sự trở về nhà.
Lúc đó trời đã rất muộn.
Có lẽ vì gặp Tiêu Mặc, ta cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã le lói ánh sáng.
Ta vội lật chăn ngồi dậy, gọi Thu Hà vào.
Thu Hà dụi mắt bước vào, giọng còn ngái ngủ:
"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Ta vừa mặc quần áo vừa nói:
"Trời gần sáng rồi, sao ngươi còn chưa gọi ta? Mau mau chải đầu, sắp muộn rồi."
Thu Hà ngơ ngác:
"Chưa đến giờ Mão đâu, tiểu thư, ngày thường đến giờ Thìn người còn chưa dậy cơ mà, hôm nay sao thế? Có chuyện gấp sao?"
Tay ta khựng lại.
Ta chợt nhớ ra, đây là nhà ta, không phải vương phủ.
Ta không còn là vương phi, không cần tờ mờ sáng đã phải dậy chải đầu trang điểm, khoác y phục nặng nề, đeo đầy ngọc ngà châu báu, giữ thể diện hoàng gia.
Như mơ vậy.
Ngủ thêm một giấc, ta vẫn như đang mộng du.
Sau khi rửa mặt đơn giản, mẫu thân ta gọi ta vào phòng ăn.
Ta ngồi xuống, ăn chưa được mấy miếng thì thấy ca ca cầm một cái bánh bao từ trong phòng đi ra.
Hắn nhìn ta, ánh mắt kỳ lạ:
"Cá con nhỏ, sao vừa mới vào cung về mà trông như biến thành người khác, ngồi thẳng đơ thế kia, nhìn mà lạ ghê."
Ta nhìn trái phải, lúc này mới phát hiện mình ngồi quá nghiêm chỉnh.O mai d.a.o muoi
Sáu năm sống trong vương phủ, lễ nghi đã thành thói quen.
Phụ thân ta vừa ăn vừa cười:
"Cái dáng ngồi này y như mấy vị nương nương trong cung, chắc nó nhìn thấy nên học theo rồi."
"Đi học cái gì chứ? Ở nhà thì cần gì câu nệ?" Ca ca ghé lại gần:
"Này, cá con nhỏ, hôm nay ca đi săn gà rừng, có muốn nuôi không? Ca bắt một con sống mang về cho muội."
Ca ca vừa dứt lời, mẫu thân ta liền quát:
"Đừng cứ suốt ngày gọi con bé như thế, Gia Ngư bây giờ đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi, người ta nghe được thì còn ra thể thống gì."
"Có gì đâu? Tốt nhất là nó đừng lấy chồng ấy, nó ngốc thế, gả đi chỉ tổ bị ức hiếp, ở nhà cả đời còn hơn."
"Ở nhà cả đời? Vậy sau này ta với mẫu thân con c.h.ế.t rồi, ai chăm sóc nó? Con chắc?"
"Có gì mà không chắc?"
Ca ca ta hừ lạnh, lại hỏi ta:
"Này, cá con, có muốn không? Gà rừng đẹp lắm đó, kẻo lát ca đi rồi muội lại tiếc."
Ta nhìn ca ca, sống mũi cay cay, mắt nóng lên:
"Muốn."