Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

Chương 3: Chương 3




6

 

Khi ta tỉnh lại, là một ngày cuối thu.

 

Ta ngồi trên xe ngựa, mơ màng buồn ngủ.

 

Thu Hà ở bên cạnh ngáy khò khò, bên miệng còn lấp lánh vệt nước dãi.

 

Gương mặt nàng còn non nớt, vẫn là dáng vẻ sáu bảy năm trước, trên người mặc bộ đồ cũ mà ta và nàng cùng may trước khi ta xuất giá.

 

Xe ngựa xóc nảy một cái, Thu Hà tỉnh giấc.

 

Nàng dụi mắt, mơ màng nhìn ta, tay đưa lên gỡ bộ d.a.o trên tóc ta: 

 

"Lại vướng vào nhau rồi, lát nữa vào cung cẩn thận đừng để vướng."

 

"Vào cung?"

 

"Đúng đó, thọ yến của Thái hậu, mời quan viên và gia quyến vào cung dự tiệc, sắp tới nơi rồi."

 

Ta ngẩn người một lúc.

 

Thọ yến Thái hậu, ta theo phụ thân vào cung, đó rõ ràng là chuyện năm ta mười sáu tuổi.

 

Ta vén rèm xe nhìn ra phía sau, đúng là xe ngựa của phụ mẫu ta.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ, ta đã c.h.ế.t đi rồi sống lại?

 

Xe ngựa đến trước cửa cung.

 

Ta mơ mơ màng màng bị Thu Hà kéo xuống xe, theo phụ mẫu tiến vào yến tiệc.

 

Mọi thứ đều giống y hệt trong ký ức, từng bàn tiệc nhỏ, lũ trẻ đùa nghịch ở hàng ghế sau, và cả Tiêu Mặc ở không xa…

 

Ta lập tức thu mắt lại, cúi đầu ngồi xuống, lo sợ bị hắn trông thấy.

 

Một lúc sau, ta lén lút ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Thấy hắn không chú ý tới ta, chỉ bình thản trò chuyện với người khác, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Yến tiệc bắt đầu, bá quan bái chúc, nghệ nhân biểu diễn, Thái hậu ăn uống, trò chuyện cùng nữ quyến các nhà.O mai d.a.o Muoi

 

Mọi thứ đều diễn ra đúng như trong ký ức, thậm chí ta còn có thể đoán trước từng câu nói của họ.

 

Ta cúi đầu, ăn từng quả nho, trong lòng trào dâng niềm xúc động.

 

Thật rồi, ta thực sự đã sống lại.

 

Mắt ta cay cay, len lén nhìn Tiêu Mặc.

 

Kiếp trước, ta không biết tự lượng sức mình, cưỡng cầu gả cho hắn, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

 

Kiếp này, ta sẽ không dám trèo cao hắn nữa.

 

Ta tự nhủ như thế, lại không để ý lúc nào Thái hậu đột nhiên nhắc đến ta.

 

Mẫu thân ta chọt chọt ta, trách khẽ: "Ngư nhi, Thái hậu gọi con kìa!"

 

Ta vội vã đứng dậy hành lễ.

 

Thái hậu nheo mắt cười: "Tiểu Ngư nhi, hôm qua công chúa Vinh Xương cùng mọi người đi miếu Nguyệt Lão, ngươi cũng có đi phải không? Ngươi cầu duyên với ai vậy?"

 

Không biết là cố ý hay vô tình, Tiêu Mặc lơ đãng liếc nhìn ta.

 

Tim ta run lên, lập tức đỏ bừng mặt.

 

Hỏng rồi, ta quên mất.

 

Kiếp trước, ta yêu thầm Tiêu Mặc, ở miếu Nguyệt Lão treo bảng cầu duyên, mong được thành đôi với hắn.

 

Trong yến tiệc, Thái hậu biết chuyện, liền nói: đã như vậy, chi bằng ban hôn, hai đứa thành thân nhé?

 

Tiêu Mặc lúc đó... lại gật đầu đồng ý.

 

Mối nghiệt duyên giữa ta và hắn, bắt đầu từ đó.

 

Kiếp này, lại phải lặp lại sao?

 

Ta sốt ruột, mồ hôi túa ra trán.

 

Đúng lúc đó, bên kia có người làm đổ chén rượu.

 

Ta ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng vụt nảy ra một ý.

 

Trí nhớ ta không tốt, người nhớ được không nhiều, nhưng ta nhớ rõ hắn — thiếu niên tướng quân Phó Hạc Dương.

 

Mười bảy tuổi theo phụ thân ra trận, c.h.é.m g.i.ế.t vô số kẻ địch, thu hồi bao mảnh đất mất, được dân gian ca tụng là thiên tướng giáng thế.

 

Sau khi ta gả cho Tiêu Mặc không lâu, hắn tử trận dưới chân núi Hạ Lan.

 

Chần chừ một chút, ta cúi đầu, mặt đỏ như trái đào, thưa với Thái hậu: "Thần nữ cầu duyên với... tướng quân Phó Hạc Dương."

 

Phó Hạc Dương, thiếu niên tướng quân tài hoa tuyệt thế, nữ tử kinh thành thầm mến hắn không đếm xuể, ta nói ta ái mộ hắn cũng chẳng kỳ quái.

 

Lời vừa dứt, không biết vì sao, Tiêu Mặc vốn đang thản nhiên uống rượu, lại đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc, như thể nghe nhầm điều gì.

 

7

 

Trên đường rời cung, phụ mẫu ta vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

 

Cuối cùng nhịn không được, phụ thân ta hỏi:

 

"Con gái ngoan, con thật sự thích cái người đó sao..."

 

Ta vội vàng lắc đầu:

 

"Không thích!"

 

"Vậy con..."

 

"Con nói bừa thôi."

 

"Thế thì..."

 

Phụ thân ta còn muốn hỏi, nhưng bị mẫu thân ta ngăn lại:

 

"Con cái lớn rồi, đừng hỏi nữa."

 

Họ không hỏi nữa, chỉ lầm bầm to nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.

 

Mẫu thân ta đại khái nói, những cô nương thích Phó tướng quân Phó Hạc Dương quá nhiều, chuyện này không dễ xử lý.O mai d.a.o muoi

 

Phụ thân ta thì nói, nửa đêm đi bắt người đại loại vậy.

 

Ta nghẹn lời.

 

Giải quyết được một chuyện, lại kéo ra thêm chuyện khác.

 

Biết làm sao bây giờ?

 

Phía sau truyền đến vài tiếng cười lớn.

 

Ta quay đầu nhìn, thì ra là mấy thiếu niên đằng sau đang cười nhạo Phó Hạc Dương:

 

"Phó Hạc Dương, ngươi được một con ngốc yêu mến, có vui không?"

 

"Ta nói này, ngươi cưới nàng đi, nàng trước mặt bao nhiêu người tuyên bố yêu ngươi, thật là can đảm, rất xứng với ngươi đấy!"

 

"Đúng vậy đúng vậy, giống như Lăng thiếu gia phong lưu như vậy, còn chưa từng có cô nương nào vì hắn làm chuyện như thế!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.