Tai Phó Hạc Dương đỏ ửng, hắn nói:
"Sáng nay trong miếu Nguyệt Lão, ta vô tình nghe được, nàng ấy đối với ta tình căn thâm trọng, vì chê miếu không linh nên mới tháo thẻ ước nguyện, định đổi miếu khác để cầu tiếp. Nàng đã thành tâm như thế, ta sao có thể phụ lòng?"
"Nhưng mà lúc đi đường, cô nương Thẩm gia còn nói, ở trước điện hôm đó nàng chỉ bịa chuyện thôi mà."
Phó Hạc Dương lắc đầu:
"Ta từ chối nàng, làm tổn thương thể diện nàng, cô nương mặt mỏng, tất nhiên phải nói ngược lại để tự tìm cho mình một bậc thang xuống thôi."
Đắc Bảo bừng tỉnh:
"Thì ra là vậy!"
Phó Hạc Dương mím môi cười nhẹ, ánh mắt bỗng rơi xuống một vật dưới đất:
"Đó là gì... thẻ ước nguyện? Sao Thẩm Gia Ngư lại làm rơi nó?"
Hắn cúi người nhặt lên, lật mặt thẻ lại xem, nụ cười trên môi hắn lập tức cứng đờ, đôi mắt bỗng trợn to, gào toáng lên:
"A! Đắc, Đắc Bảo! Mau tới xem! Có phải ta đột nhiên không biết đọc chữ rồi không?"
Đắc Bảo vội vàng chạy tới, nhìn một cái, đọc ra thành tiếng:
"Tiêu... à?"
"A!"
Phó Hạc Dương hét toáng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ như muốn đốt thủng nó bằng ánh mắt:O mai d.a.o muoi
"Nàng ấy có viết thiếu chữ nào không? Ngươi xem, Phó, Hạc..."
Đắc Bảo nhìn mà thương xót, đành vạch trần sự thật:
"Tướng quân... đây là hai chữ Tiêu, Mặc."
"Chẳng lẽ nàng ấy không biết chữ?"
"Chắc, chắc là vậy."
"Đồ mù chữ!"
Như trời long đất lở.
Phó Hạc Dương giận dữ ném thẻ ước nguyện xuống đất, giẫm đạp hung hăng:
"Đồ mù chữ! Mù chữ! Mù chữ!"
"Thưa tướng quân... trên đó viết tên của Ninh Vương điện hạ đấy, nếu để người khác biết, sẽ bị xem là bất kính đấy ạ."
Phó Hạc Dương mặc kệ:
"Cứ giẫm cứ giẫm cứ giẫm!"
Trong rừng vang vọng tiếng gào thét của Phó Hạc Dương.
Khi ta đến nơi, hắn đang điên cuồng giẫm đạp lên tấm thẻ.
Nhìn vẻ mặt hai người họ, ta đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
Phó Hạc Dương thấy ta, mới miễn cưỡng dừng lại.
Ta cười gượng với hắn.
Hắn không đáp lại, mặt đen như đáy nồi, quay lưng quát:
"Đắc Bảo, đi!"
11
Đêm ấy, ta trở về nhà, lén tìm chỗ không người đốt tấm thẻ ước nguyện.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng vẫn thấy bất an.
Nhớ lại cảnh gặp Tiêu Mặc trong miếu, nỗi hoảng loạn lại dâng lên.
Theo lý mà nói, lúc này hắn không thể nhận ra ta.
Chẳng lẽ, sống lại một đời, nhiều chuyện cũng đã thay đổi?
Nhưng thái độ của hắn khi đối diện ta, lại rõ ràng như đang nhìn một người cố nhân.
Ta không khỏi nghi ngờ, hắn có điều bất thường.
Chẳng lẽ... hắn cũng…
Trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng đến cực hạn.
Ta lập tức lắc đầu phủ nhận, xóa bỏ ý nghĩ này.
Sao có thể chứ?
Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến thế, chắc chắn chỉ là ta nghĩ nhiều rồi.
Đốt xong thẻ, khi quay về phòng, ta tình cờ thấy ca ca đang ngồi trong sân, trước mặt là một đống sổ sách, bấm ngón tay tính toán gì đó.
Ta tò mò sáp lại gần.
Hắn vò đầu bứt tai, xua tay đuổi ta:
"Đi đi đi, không chơi nữa, bây giờ không có thời gian chơi với muội, nương bắt ta tính sổ sách đây!"
"Ta đâu phải đến tìm huynh chơi!"
Ta bĩu môi, tò mò nhìn sổ sách trên bàn:
"Ca, chỗ này huynh tính sai rồi, phải là hai trăm hai mươi mốt lượng năm tiền, huynh thiếu mất ba văn tiền."
"Muội đừng xen vào, muội biết gì mà tính? Ngay cả đếm số còn không xong!"
"Nhưng huynh tính sai thật mà!"
"Ta mà tính sai á?"
Hắn tức giận, ôm lấy bàn tính gõ lạch cạch. Nhưng gõ một hồi, hắn bỗng c.h.ế.t lặng.O Mai d.a.o muoi
"Thật sự thiếu ba văn tiền..."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:
"Cá con thối, muội vừa tính nhẩm à?"
Ta không hiểu vì sao hắn kinh ngạc đến thế:
"Đúng vậy, có sao không?"
Vừa dứt lời, ta cũng bỗng sững lại.
Khi nào thì ta biết tính nhẩm rồi?
Rõ ràng trước đây, đến cộng trừ trong phạm vi mười ta cũng tính không nổi, mỗi lần thấy số là đầu óc liền mịt mù, loạn thành một đống, vậy mà bây giờ...
Ca ca lập tức viết một dãy số dài khác:
"Muội tính thử đi!"
Ta nhìn qua một lượt, rất nhanh đã tính ra đáp án.
Hắn lại lấy bàn tính gõ kiểm tra, kết quả hoàn toàn chính xác.
"Muội..."
Hắn bật dậy, ôm bàn tính lao thẳng vào nội viện, miệng hô to:
"Mẫu thân ơi! Cá con thối khỏi rồi! Tiểu Ngư thối khỏi rồi!"
Không ngờ, sống lại một đời, đầu óc ta cũng khỏi bệnh luôn rồi.
12
Cả nhà ta chìm đắm trong niềm vui sướng vì ta đã khỏi bệnh suốt mấy ngày liền.
Phụ thân và ca ca mừng rỡ vô cùng, còn nói muốn mua pháo về đốt ăn mừng, nhưng bị mẫu thân ngăn lại.
Mẫu thân bảo: "Họa hay đi kèm với phúc, chuyện này chỉ nên giữ trong lòng, người nhà biết là đủ rồi. Nếu phô trương quá, việc tốt dễ hóa thành việc xấu."
Phụ thân và ca ca nghe vậy mới thôi.