Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

Chương 8: Chương 8




Hai ngày sau, phủ nhà ta bất ngờ nhận được thiệp mời từ phủ Công chúa Vinh Xương, mời ta vào phủ thưởng hoa.

 

Mẫu thân ta vô cùng sốt sắng, trước lúc xuất môn còn tốn hẳn hai canh giờ để chải chuốt trang điểm cho ta:

 

"Tiểu tướng quân Phó Hạc Dương cũng sẽ tới đấy, con đừng có qua loa, kẻo để tiểu thư nhà khác cướp mất."

 

Mẫu thân ta cứ tưởng ta thích Phó Hạc Dương.

 

"Con không muốn đi..." Ta rầu rĩ.

 

"Không được! Tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng!" 

 

Mẫu thân kiên quyết: "Gia Ngư, con đừng lo, con là con gái mẫu thân, làm sao mà kém ai được? Năm xưa phụ thân con thi đỗ thám hoa, phong thái hơn người, bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi, thế mà mẫu thân chỉ dùng chút mưu mẹo nho nhỏ, ông ấy đã một lòng một dạ với mẫu thân rồi."

 

"Chút mưu mẹo gì vậy ạ?"

 

"Thì... giả vờ trẹo chân, đánh rơi khăn tay, làm bộ yếu đuối... Ài, không nói nữa, mau đi đi!"

 

Ta ỉu xìu bước lên xe ngựa.

 

Nói không muốn đi chẳng qua cũng chỉ là làm nũng, công chúa Vinh Xương đã gửi thiệp mời, ta nào dám không tới?

 

Chỉ là... không biết Phó Hạc Dương có còn giận ta hay không.

 

Trong lòng ta cứ nghĩ đến hắn, vừa bước vào phủ công chúa liền thấy hắn ngay.

 

Hắn mặc một bộ võ phục màu đen tuyền, tóc đen cao cao búi lại, vẻ ngoài tuấn tú hào sảng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nổi bật giữa đám đông.

 

Đợi cho những người xung quanh tản đi, hắn mới phát hiện ra ta.

 

Ngẩn người một chút, hắn lập tức quay người định bỏ đi.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta hơi do dự, nhưng rồi vẫn đuổi theo:

 

"Phó tướng quân!"

 

Hắn tỏ rõ vẻ không muốn để ý đến ta, nhưng khi ta chạy tới, hắn vẫn dừng chân lại, mặt lạnh như băng, giọng hậm hực: "Đừng nói chuyện với ta."

 

Thái độ ấy của hắn khiến ta càng thêm áy náy.

 

"Xin lỗi huynh..." Ta nhỏ giọng nói.

 

Hắn quay đầu đi:

 

"Ngươi xin lỗi cái gì? Ngươi chẳng làm gì sai, tất cả đều là lỗi của ta."

 

"Không, không phải vậy, dù sao cũng là ta không đúng."

 

"Không, là ta sai, ta đáng đời."

 

...

 

Chuyện này bắt nguồn từ ta.

 

Hôm đó trong đại điện, bất đắc dĩ ta mới buột miệng nói rằng ta cầu duyên với Phó Hạc Dương.

 

Chỉ là khi ấy, ta nghĩ rằng trong kinh thành có biết bao cô nương mến mộ hắn, hắn chưa từng liếc mắt nhìn ai, thêm ta vào cũng chẳng đáng gì.

 

Ta thật không ngờ lại thành ra thế này.

 

Ta không biết phải làm sao, chỉ cúi đầu im lặng rất lâu.

 

Giằng co một lúc, Phó Hạc Dương bỗng quay đầu hỏi ta:

 

"Thịt thỏ ngon không?"

 

"Hả?" Ta ngơ ngác.

 

Hắn mặt mày khó chịu: "Ta hỏi ngươi thịt thỏ có ngon không!"

 

Ta vội vàng gật đầu: "Ngon! Ngon lắm!"

 

"Ngon thì cũng không uổng phí."

 

Nói xong, hắn giận dỗi bỏ đi.

 

Rốt cuộc là đã hết giận chưa vậy?

 

Ta từ xa nhìn theo bóng hắn đi về phía bàn tiệc dành cho nam nhân.

 

Nhìn một lúc, lòng ta bỗng thấy ấm áp.

 

Thật ra, hắn... là một người rất tốt.

 

13

 

Khi bước vào thuỷ tạ và ngồi xuống, ta trông thấy mấy gương mặt quen thuộc.

 

Đó là những vị phu nhân quan gia mà sau khi ta gả cho Tiêu Mặc, thường xuyên lui tới vương phủ thăm ta, bây giờ, các nàng vẫn còn dáng vẻ thiếu nữ non trẻ!

 

Trong ký ức kiếp trước của ta, ta rất thích các nàng.

 

Mắt ta sáng lên, ta bước về phía họ, định ngồi cùng một chỗ.

 

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, ta đã nghe một người trong số họ nhỏ giọng nói:

 

"Chẳng phải đó là con ngốc Thẩm gia sao? Nó chẳng phải đang đi về phía chúng ta đấy chứ?"

 

"Không đâu nhỉ? Chúng ta đâu có quen thân với nó!"

 

"Nếu nó tới thật, chúng ta đổi chỗ thôi, ta không muốn ngồi chung với một đứa ngốc đâu."

 

...

 

Ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Ta chưa bao giờ biết, thì ra trong mắt họ, ta là như vậy.

 

Ở kiếp trước, họ là số ít những người đối xử tốt với ta, miệng nói thích ta, cứ cách vài ngày liền đến vương phủ tìm ta, cùng ta uống trà, hoá ra... cũng chỉ vì muốn nịnh bợ quyền thế mà thôi.O mai d.a.o muoi

 

Chỉ trách kiếp trước ta quá ngu ngốc, không nhìn thấu bộ mặt thật của họ.

 

Ta bàng hoàng thất vọng đến cực điểm, lùi lại hai bước, lảo đảo ngồi xuống một góc vắng vẻ.

 

Chẳng bao lâu sau, công chúa Vinh Xương lên ngồi chủ vị. Ta vì trong lòng rối loạn, nên dù họ nói gì, ta cũng không nghe lọt vào tai.

 

Đến giữa tiệc, công chúa Vinh Xương đề nghị chơi trò chơi, lấy một món bảo vật làm phần thưởng, ai thắng sẽ được nhận.

 

Nói rồi, các nha hoàn khiêng ra một tấm bảng gỗ, trên vẽ chín ô vuông, trong đó ba ô đã điền sẵn số.

 

Những người tham gia phải điền số vào sáu ô còn lại, sao cho ba số ở mỗi hàng ngang, hàng dọc và đường chéo đều cộng lại bằng nhau.

 

Ta tò mò ngó qua.

 

Đây là một trò chơi con số, mới phổ biến gần đây, hôm qua ta còn thấy ca ca ta ngồi nghiên cứu, chỉ là độ khó không cao như thế này.

 

Có người hăng hái xung phong lên thử sức, tính toán rất lâu mà điền thế nào cũng không đúng.

 

Lại thêm một nhóm nữa xông lên, vẫn không ai giải nổi:

 

"Chắc đây là bài toán không có lời giải rồi, căn bản không có đáp án!"

 

Công chúa Vinh Xương khoanh tay, lạnh lùng cười:

 

"Các ngươi tự mình tính không ra, lại đổ tại đề của ta là bài c.h.ế.t!"

 

Quả thật, trong đại sảnh lúc đó không ai có thể giải được.

 

Đúng lúc đó, Lý phu nhân, người thường xuyên lui tới vương phủ trong kiếp trước, buông bút xuống, cười nói:

 

"Công chúa, trò này không hay đâu, chơi trò chơi là phải để ai cũng tham gia mới vui chứ. Trong tiệc hôm nay, còn có người không biết tính toán, thế thì chán lắm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.