Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 101: Mười bảy phút biến mất




Lúc này Lam Lam lạnh thấu tim, chị giữ đèn hồn lo sợ ngồi trên mặt đất đầy bột mì, thời gian vẫn tiếp tục đếm ngược, chị không kịp xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt nhanh chóng đảo vô số dấu chân hỗn loạn trong ánh đèn lờ mờ, sau đó đôi mắt chợt loé lên.

Thế mà nhiệm vụ phụ đã hoàn thành rồi này!

Nhưng vừa ngẩng đầu, linh hồn bé nhỏ mới quay về lại xém bay đi nữa, người luôn lừa gạt chị thổi đèn không phải Khương Ly cũng không phải Trịnh Liêm, mà là cụ ông mặc áo liệm đen tuyền, vì đã biến thành ma nên gương mặt kia càng thêm già nua đáng sợ, ông ta đứng cách đó 1 mét, u ám nhìn chị.

“Chị Lam chị mau ra đây!”

Khương Ly đứng bên ngoài chính đường nôn nóng hô to tên Lam Lam, vừa nãy cô đã ném dao găm qua mới phá được ảo giác, có điều độ chính xác quá kém, dao găm không đâm trúng hồn ma mà ghim thẳng lên vách tường.

Lam Lam hoàn hồn, quên cả việc bỏ đèn hồn xuống mà vội chạy ra bên ngoài. Bởi vì cúp điện nên cả khoảng sân đều gần như đen như mực, ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khoảng, bốn phía đều có sương khói nhàn nhạt nhưng lại đầy mùi giấy tiền vàng mã khiến người ta sặc sụa.

Cảnh Diêm không thể can thiệp vào tiến trình của trò chơi, chỉ có thể đi bên cạnh Khương Ly cố gắng che chở cô, mà Trịnh Liêm lại giằng co với mấy người giấy trong sân, ánh lửa của cây gậy gỗ trong tay đã ngày càng yếu.

“Mau lên, nhiệm vụ của chị hoàn thành rồi, bây giờ phải làm sao đây?!”

Trong viện cũ tối lửa tắt đèn này hết người giấy tới hồn ma, thời gian đã là rạng sáng, nếu xui xẻo thì cương thi cũng sẽ ra mất! Lam Lam chạy đến bên cạnh Khương Ly như bay, vừa kích động vừa vội vã thở dốc.

Khương Ly lập tức chỉ căn phòng bọn họ ở vào đêm đầu tiên túc trực bên linh cữu.

“Chị giữ đèn cho kỹ, chúng ta vào căn phòng kia!” Đương nhiên tin tức này cũng được Cảnh Diêm cung cấp.

Thấy hồn ma đứng trong chính đường u tối đang khẽ cử động, bọn họ cũng nhanh chóng chạy đến hướng kia, Cảnh Diêm mở cửa, Khương Ly liền kêu Trịnh Liêm chạy tới đây.

Trong tầm mắt mơ hồ, không biết ông lớn kia làm thế nào mà vùng lên đốt cháy hai người giấy đang ập tới, cây gậy còn ánh lửa trong tay cũng bị ném về phía hồn ma, độ chính xác cao hơn Khương Ly nhiều, sau đó anh ấy không thèm thở dốc mà đã vọt tới cửa phòng.

“Đóng cửa!”

Động tác của Khương Ly cực nhanh, rầm một cái đóng sầm cửa lại, ổ khoá kiểu cũ được quấn lại mấy vòng.

“Người giấy không vào phòng được, thế hồn ma thì sao?”

Chị bị Cảnh Diêm kéo ngồi xuống sô pha, anh cầm khăn tay cẩn thận lau bột mì trên tóc cô.

“Cũng không vào được.”

Khương Ly bừng tỉnh, đây có thể xem như phòng an toàn mà trò chơi chó chết này cung cấp cho nhỉ, lúc này thân thể đang căng chặt mới chậm rãi thả lỏng.

Lam Lam còn hãi hùng khiếp vía nhìn lướt qua căn phòng quen thuộc, nơm nớp lo sợ đặt đèn hồn trên bàn, dầu bắn tung toé lên khắp tay chị nhưng số dầu còn dư lại cũng đủ để đèn hồn sáng đến khi trời sáng.

“Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại thế này?”

Cho dù đã thoát khỏi ảo giác nhưng Lam Lam cũng không nhớ nổi mười bảy phút biến mất kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngơ ngác hoảng loạn nhìn ba người còn lại. Trịnh Liêm vốn đã lạnh lùng ít lời, đương nhiên sẽ không quan tâm đến chị, còn Cảnh Diêm… Lam Lam vội ngồi xuống bên cạnh Khương Ly, trái tim hoảng loạn mới yên ổn một ít.

“Khương Khương nói nhanh lên.”

Căn phòng to được đèn hồn chiếu sáng, Khương Ly nhìn Lam Lam dính đầy bột mì trên người, một lời khó nói hết.

“Chị Lam không nhớ gì hết hả? Chị vừa mở cánh cửa đằng sau phòng bếp ra, chúng ta đã thấy ma ở trong sân…”

Lúc ấy họ lấy đủ dũng khí chạy tới cửa chính đường, kết quả vừa soi đèn pin mới phát hiện bột mì vẫn không có dấu vết gì, cũng có nghĩ không có dấu chân chứng minh hồn ma có tiến vào, hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng hết biện pháp dẫn ma vào.

Hơn mười phút kia tràn ngập hiểm nguy, Khương Ly nói mà khô cả họng. 

“Chúng ta khó khăn dụ ma vào, còn chưa thấy rõ dấu chân, lúc ấy lại xuất hiện một làn sương rất dày.”

Lúc ấy Khương Ly cũng gặp ảo giác, cô nhìn thấy Lam Lam bị hồn ma lừa thổi tắt đèn hồn, hồn ma không tiêu tan, đêm đen như mực, đêm đó tất cả cương thi đều bao vây tấn công bọn họ, lúc trời còn chưa sáng mà bọn họ đã chết hết trong trò chơi.

Khủng bố từ cái chết, cùng với bi thương thấy bạn tốt chết thảm trước mặt khiến Khương Ly cực kỳ khó chịu, ngay khi cô bị giết chết, Cảnh Diêm đã kéo cô ra khỏi ảo giác, cô mới thấy mình đang nằm ở chính đường.

Mà Lam Lam thì đang bưng đèn hồn chạy vòng quanh.

“Khó trách trên đất toàn là dấu chân, trời ạ, thế mà chị lại chạy vòng vòng ở đó à? May… May mà lúc ấy chị cảm thấy có cái gì đụng phải mình nên mới không thổi tắt đèn hồn.” Lam Lam tựa ra sau sô pha mới phát hiện quần áo sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Có điều… cũng may là đã trở lại từ cõi chết rồi. 

Khương Ly nhìn Lam Lam đang mang vẻ mặt may mắn, đôi mắt đen nhánh đảo tròn, cố cười trộm chứ không nói chị biết lúc đó là cô dùng chân đá lên eo chị trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.