Đáng tiếc một cú đạp kia vẫn chưa hoàn toàn đá Lam Lam ra khỏi ảo giác, Cảnh Diêm mới bảo Khương Ly ném cây dao găm bạch ngọc lấy từ ải trước tới hồn ma.
Không ngờ lại có thể phá vỡ ảo giác.
“Không lấy dao găm của tôi về được rồi.” Khương Ly nhíu mày, ủ dột nói với Cảnh Diêm, cây dao găm đó là anh cho cô, người đầu tiên bị giết vẫn là anh, không để đánh mất món đồ không tầm thường như vậy được.
Cảnh Diêm đang dùng buộc tóc để buộc mái tóc sạch sẽ của cô lại, vỗ vỗ bờ vai đang lắc lư của cô: “Chúng nó không chạm vào được đâu, trời sáng rồi đến lấy.”
Lam Lam vội thăm dò: “Cậu nhỏ, chúng ta phải chờ ở đây đến hừng đông sao?”
“Chờ đến khi gà gáy, đèn hồn chưa tắt, hồn ma ắt lui.”
Xem đi, cùng là đàn ông, cao thâm khó đoán như Cảnh Diêm, dù trong lòng trong mắt anh chỉ có Khương Ly nhưng vẫn còn lễ độ làm người.
Lam Lam không khỏi liếc Trịnh Liêm ở đối diện, mặt của người này như bị đóng băng vậy, không theo đuổi được người mình thích là đáng đời.
Chỉ còn mấy tiếng, người giấy cũng không định tha cho bọn họ, vẫn luôn thay phiên gõ cửa, thay đổi đủ loại âm thanh mê hoặc, nếu không phải bọn họ kiên định thì sợ là đã mở cửa chịu chết rồi.
Cực khổ chờ đến hừng đông, tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, sương khói trong viện mới dần dần tan đi.
Khương Ly buồn ngủ nằm trong ngực Cảnh Diêm ngáp ngắn ngáp dài, mà Trịnh Liêm thì khoanh tay chợp mắt ở sô pha, chỉ còn mình Lam Lam ghé đến mép cửa sổ, mở mắt cẩn thận nhìn ra ngoài.
“Hình như vẫn chưa… không lẽ lần này vẫn là ảo giác hả?” Sau khi trải nghiệm chuyện hồi rạng sáng, bây giờ Lam Lam rất sợ hồn ma trong trò chơi, cứ sợ mất cảnh giác sẽ gặp phải ảo giác nữa.
Khương Ly xoa xoa khóe mắt đang chảy nước, uể oải nói: “Thời gian vẫn đang trôi, hẳn là đi thật rồi.”
Nói xong, Khương Ly lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Diêm, phát hiện anh vẫn luôn trong trạng thái tốt nhất, thong dong thản nhiên, trầm lặng ổn định, dường như luôn có thể không ngủ không nghỉ để che chở cô, quả nhiên không phải NPC bình thường mà.
Đợi đến khi trời sáng, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, đèn hồn chỉ còn chút dầu hạt cải ở dưới đáy đã bị bác cả nhà họ Bạc mang đi rồi.
Những chuyện sau đó không cần bọn họ lo nữa, sau khi Khương Ly lấy dao găm ở chính đường ra thì nói muốn về nhà ngủ với Cảnh Diêm, cô thật sự không muốn ở khoảng sân cũ này chút nào nữa. Lúc gần đi, thấy mẹ chồng của Lam Lam dùng xẻng sắt xúc một đống tro trắng từ trong phòng bếp ra, hất hết lên bụi hoa lay ơn bên cạnh sườn núi.
Đó là dấu vết tối qua bọn họ thiêu trụi người giấy.
“Hai người đem tôi đi nữa, ngày thứ tám rồi, cứ cảm thấy càng lúc càng khủng bố.”
Tuy rằng vẫn có phòng như phòng an toàn nhưng Lam Lam cảm thấy đi theo Cảnh Diêm và Khương Ly an toàn hơn.
Dựa vào phỏng đoán ngày đầu tiên của Trịnh Liêm, bảy ngày sau đêm hồi hồn mới là giai đoạn sinh tồn thật sự. Nhưng ai không ai dự đoán được bảy ngày trước đã kinh hồn đoạt mệnh như vậy rồi thì sau này có thể xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nào nữa. Cho nên Khương Ly mới muốn về ngủ, bảo dưỡng tinh thần, như vậy tới tối mới có thể giữ sức chiến đấu.
“Đi thôi chị Lam.”
Còn Trịnh Liêm thì tiếp tục chọn ở lại viện cũ.
Khi về ba người đi đường cái, Lam Lam phấn khởi không ngừng kể về mọi ảo giác xảy ra lúc rạng sáng: “Con ma này thông minh đến đáng sợ luôn, lại còn giả thành em gạt chị thổi đèn hồn, gặp người khác có lẽ đã trúng chiêu rồi, chị không như vậy, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thấy đèn pin dính bột mì, chiếu qua ông ta… cậu nhỏ đang nhìn con hả?”
Bị Cảnh Diêm nhìn lướt qua, Lam Lam nhanh chóng dừng câu chuyện, được quan tâm mà lo sợ.
Đúng là Cảnh Diêm đang nhìn chị ấy, còn phá lệ nói một câu: “Lần này làm tốt lắm.”
“Cảm ơn cậu nhỏ đã khen.” Lam Lam vui đến nở hoa, tinh thần càng thêm phấn khởi, thị lực cũng tốt hơn, bỗng nhiên chỉ vào đường nhỏ ở giữa núi rồi nói: “Khương Khương nhìn kìa, đó chẳng phải là Khúc An Nguyên sao?”
Khương Ly nhìn thoáng ra xa, người nọ đội mũ sam, bóng dáng thẳng thắn nhanh chóng biến mất trong rừng cây ở đường nhỏ
“Hình như là vậy.”
“Thằng nhóc kia mặc đồ như người qua đường Giáp, tuyệt đối là cao thủ cải trang, nếu không phải cậu ta với Nguyễn Mộng Vân quen biết nhau thì đã mượn sức tới làm đồng minh rồi.” Lam Lam có chút đáng tiếc nói.
Khương Ly khẽ gật đầu, trong lòng còn nhớ ơn cứu mạng của Khúc An Nguyên, không khỏi cảm thán anh trai tham gia quân đội không chỉ nhanh nhạy mà còn tốt bụng.
“Hình như cậu ấy với Nguyễn Mộng Vân cũng không thân lắm đâu, nếu chị Lam thích thì có thể thử xem.”
Lam Lam trừng mắt, vội vàng phủi sạch: “Ai thích cậu ta, em… em đừng có nói bậy!”
“Hả? Ý của em là chẳng phải chị muốn kéo cậu ấy làm đồng minh sao, chị Lam chị hiểu sai rồi.” Khương Ly cười híp mắt, thấy Lam Lam hiếm khi đỏ mặt, cô cảm thấy hình như mình cũng học phải thói hư từ Cảnh Diêm rồi.