Khương Ly bị thúc co rút từng đợt, không thấy được gì trước mắt, chỉ cảm thấy thứ to lớn trong thân thể đang miệt mài cày cuốc, chèn ép từng ngõ ngách non mịn nhất của cô. Càng ngày càng mạnh bạo, cuối cùng đặt lên cửa tử cung, ngay khi tinh dịch bắn vào trong, cô như rơi vào dung nham nóng bỏng.
Cuộc yêu nóng bỏng, câu hồn đoạt phách.
“Hu…”
Cô rên rỉ, xụi lơ cả người, trên quầy gỗ sơn màu đỏ, thân thể trắng nõn của thiếu nữ run lẩy bẩy, xương mu bị đâm ửng đỏ, mép thịt còn bọc chặt lấy cây gậy thịt sắp rời khỏi, kéo theo bọt trắng loang lổ gợi dục.
Khương Ly vốn tưởng rằng cuộc yêu dài đằng đẳng này đã kết thúc rồi, sướng hết sức nhưng ai mà ngờ, Cảnh Diêm lại ôm cô lên tủ, đâm vào cửa huyệt ướt đẫm từ phía sau, nhét chất lỏng đã chảy ra phần lớn vào lại thân thể của cô.
Cảm giác căng cứng đến cực đoan làm căng tức thân thể cô, trong tiếng thở dốc hỗn loạn là tiếng khóc rên bất lực.
Đáng sợ nhất chính là anh còn ôm cô đi đến bên cửa sổ, chiều cao chênh lệch quá nhiều, cô cong eo nằm trong ngực anh, bị xóc đến nỗi hai chân chới với, ánh nắng chiếu lên người cô ngày càng nhiều, gió mang theo mùi hương của cõi âm thổi vào từ cửa sổ.
“Thả lỏng một chút.”
Anh hôn lỗ tai cô, cảm thấy thân dưới của cô lập tức co chặt, bông hoa bị đè ép đang hút chặt, anh liền dùng sức thúc vào cô hai cái nữa.
Dòng nhiệt ướt đẫm không ngừng chảy xuống từ giữa hai chân Khương Ly, lúc này cô vô cùng sợ hãi, nhìn xuống từ góc của cô thấy rõ hết mọi thức trong sân lớn, thấy rõ cả quan tài đặt trong linh đường, hễ ai đi ngang qua ngẩng đầu lên thì chắc chắn sẽ thấy bọn họ đang ôm nhau!
“Anh! Anh là đồ biến thái… sẽ… sẽ bị thấy mất… huhu!”
Khương Ly cảm thấy anh điên thật rồi!
Thế nhưng tiếng nước nhóp nhép vẫn không ngừng, đâm cô điên cuồng, mang đến kích thích xưa nay chưa từng có.
Thậm chí cô còn trông thấy bóng dáng của Lam Lam và Trịnh Liêm, ngay lúc Trịnh Liêm ngẩng đầu nhìn, Cảnh Diêm mới đè cô lên vách tường bên cạnh, gậy thịt nóng rực khảm lên vách thịt, cô bị rút cắm giàn giụa nước dâm từ phía sau…
Đương nhiên hai người đã bỏ lỡ bữa trưa, Khương Ly lười biếng ngồi trên ghế dài, kinh ngạc nhìn mẹ chồng hồi sáng vẫn khắc nghiệt với mình bưng đồ ăn để dành ra, tỏ vẻ sốt ruột thương con lại còn từ ái, cứ như hai người khác nhau vậy.
“Có thể ăn.”
Cảnh Diêm ngồi ở bên cạnh Khương Ly, thấp giọng nói một câu, thấy cô bất động thì cũng tự hiểu. Anh lấy muỗng sứ màu trắng, cẩn thận khuấy thức ăn một chút, sau đó đưa đến bên miệng Khương Ly.
“Anh cũng có chút… tình người đó.”
Khương Ly lẩm bẩm rồi há mồm ăn, không cảm thấy xấu hổ chút nào, dù gì quá trình lao động chân tay khi nãy cũng quá mệt mỏi, cô thật sự rất đói bụng, có người nguyện ý đút thì cô cũng thoải mái ăn thôi.
Người khác đã bận việc của mình rồi, cũng chả có ai nhìn sang bên này, hai người một đút một ăn, Khương Ly còn thuận tiện hỏi thăm chuyện lễ tang.
“Đêm nay chúng ta đều phải ở lại đây sao?” Cô chú ý tới lư hương đầy hương khói kia, cách một thời gian thì phải cắm nhang vào, hẳn là đến tối cũng phải như vậy.
Cảnh Diêm đang thản nhiên ăn cơm bằng chiếc muỗng cô vừa ăn, hẳn là không nhắc đến điểm quan trọng của trò chơi nên có thể trả lời cô: “Ừ, nó gọi là túc trực bên linh cữu, ngày mai sẽ có nhiều khách khứa đến hơn nữa, buổi tối sẽ làm nghi thức đưa linh cữu, sáng ngày mốt đưa tang, trong lúc đó chúng ta đều phải ở đây.”
“Nhiều khách hơn nữa ư?”
Khương Ly hơi giật mình, hôm nay đã quá nhiều người rồi, lại còn có nhiều người tới cái thôn nho nhỏ này nữa, là người sống hay là… cương thi?
Một cảm giác lạnh lẽo bốc lên từ phía sau lưng, cô vội cất bước chạy nhanh tới bên cạnh Cảnh Diêm, ngửi hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh, dù sao cũng từng giao lưu sâu sắc rồi, cô cũng có chút cảm giác ỷ lại khó nói với anh.
“Tôi nghe nói điểm quan trọng của ải này là cương thi, anh… có khi nào cũng biến thành như vậy hay không?”
Nhớ tới bộ dạng hưởng thụ nhấm nháp cổ mình, Khương Ly thoáng đề phòng.
Cảnh Diêm cười véo véo mặt cô, lẳng lặng ôm lấy cơ thể cô, giọng nói trong trẻo ấm áp: “Có đó, đến lúc đó sẽ cắn em đầu tiên.”
Khương Ly: …