Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 58: Trông chừng linh cữu




Khương Ly cảm thấy câu đùa này rất cảm lạnh, cô muốn cắn Cảnh Diêm một phát ngay lập tức, chút sợ sệt còn lại dành cho anh cũng đã tan thành mây khói.

“Anh họ.”

Một giọng nói nũng nịu đột ngột vang lên sau lưng hai người, Cảnh Diêm như không nghe, không thấy, chỉ có Khương Ly bắt lấy cánh tay anh rồi tò mò nhìn sang nơi phát ra âm thanh mới nhận ra đó là người chơi nữ Lam Lam thấy lúc sáng, nốt ruồi nơi khoé mắt cô ta càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.

Chỉ thấy cô ta bưng một chén nước đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: “Mợ bảo em bưng tới.”

Tục ngữ có câu nếu muốn xinh đẹp thì phải hiếu thảo, rõ ràng ai cũng mang khăn tang nhưng người phụ nữ này lại mang đến cảm giác hết sức không bình thường, tóc mái hai bên rũ lên gò má trắng nõn, đôi mắt đỏ vì khóc như đang chứa cả một hồ nước xuân, nhìn Cảnh Diêm một cách trìu mến nhưng lại buồn bã.

Lực sát thương thế này, những người đàn ông bình thường sẽ bị nhấn chìm trong đó thôi.

Khương Ly không khỏi thán phục, xem ra cô phải học tập chăm chỉ ở mảng giữ thiết lập nhân vật này rồi.

“Cảm ơn.”

Thế nhưng Cảnh Diêm không phải đàn ông bình thường, cầm chén nước kia uống trước một ngụm rồi mới đưa cho Khương Ly, luôn giữ một thái độ xa cách lạnh nhạt nhưng vẫn lịch sự với cô em họ không biết nhảy từ đâu ra này. 

Khương Ly cũng khát, xác định nước không bị gì mới uống ừng ực cạn sạch, cuối cùng còn nói với người đưa nước: “Vất vả rồi, thì ra là em họ nhỉ, em tên gì? Ngại quá, người thân trong nhà thật sự quá đông, chị không nhớ được hết.”

“Chị dâu khách sáo quá, em tên là Nguyễn Mộng Vân.”

“Tên này nghe hay thật.” Khương Ly lơ đãng khoác tay phải lên tay Cảnh Diêm, né tránh ánh mắt đánh giá như có như không của Nguyễn Mộng Vân.

Đến khi cô ta rời đi, Khương Ly mới tò mò hỏi Cảnh Diêm: “Cô ta là người chơi sao?”

“Cái này em phải tự tìm câu trả lời rồi.”

Hack không giúp được thì Khương Ly cũng không nhụt chí, cô đã chắc chắn 80% Nguyễn Mộng Vân là người chơi rồi, lại còn không phải người mới nữa cơ, thậm chí cô ta còn dám quyến rũ NPC, có thể thấy đây không phải người chơi cũ bình thường.

Buổi chiều Cảnh Diêm đưa Khương Ly đến chỗ Lam Lam rồi vội vàng rời đi, nghe nói là phải dẫn người đi dọn bàn ghế ở các nhà, đêm mai phải làm tiệc tang trong nhà ông cụ, từ chối tiếp khách, tuy rằng chỉ là trò chơi nhưng Khương Ly vẫn chưa từng chứng kiến một phong tục như thế, cô cảm thấy rất độc lạ.

“Khương Khương, nhiệm vụ phụ lần này của em là gì vậy?”

Trò chơi trước Lam Lam đã đoán đúng nhiệm vụ của Khương Ly có liên quan tới Phật rồi, thế nhưng cuối cùng cô làm Phật tử biến thành Tà Thần thế nào thì chị ấy không rõ. Lúc này hỏi đến nhiệm vụ mới thì thấy Khương Ly đỏ mặt.

“Không thể nói nữa sao?”

Khương Ly khó xử gật gật đầu, nhìn nhiệm vụ 18+ nhắc nhở đã hoàn thành 2/10, cô lại cảm thấy nặng nề.

Mới hai tư thế thôi mà đến bây giờ cô còn đau chân mỏi eo, nhớ tới lúc Cảnh Diêm làm sạch cho cô còn lau ướt cả khăn tay, Khương Ly vội vã uống một chén nước dập lửa.

“Không nói được thì không phải nói, em tự canh chỉnh thời gian hoàn thành sớm một chút là được.” Lam Lam thân thiết vỗ vai Khương Ly.

Xém tí nữa Khương Ly đã bật khóc rồi, nếu tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ này thì cô nghĩ mình sẽ bị ép khô thành cương thi trước mất…

“Chị Lam, vẫn nên lo cho đêm nay trước thôi, đợi mấy dân làng đó rời đi là chúng ta phải trông chừng linh cữu đó.”

Nghĩ đến quan tài đen như mực và thi thể cứng đờ nằm trong đó, sắc mặt của Lam Lam trở nên nặng nề, đặt rau cần đã rửa sạch sẽ vào giỏ tre, thở dài: “Không gạt em, lúc trước thấy Đào Tuyết nôn nội tạng, bây giờ thấy máu là chị lóa cả mắt, hy vọng đêm nay đừng kinh dị quá.”

So với những thứ Đào Tuyết nôn ra, Khương Ly chỉ cần nhớ biển máu núi xác mình thấy phía sau viện Phật thì lại thấy bình thường.

Thời gian trong trò chơi lần này rất bình thường, từng phút từng giây giống như ngoài đời, đến khi sắc trời tối lại, năm bàn đồ ăn bày ra ở giếng trời, dân làng tới giúp đỡ cũng ăn xong rồi về nhà, chỉ còn lại dòng họ nhà họ Bạc.

Khương Ly đếm sơ, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé khoảng gần 30 người.

Thấy sắc trời càng ngày càng đen, bóng đèn dây tóc duy nhất trong sân được bật lên, dưới ánh đèn tối tăm, con trai trưởng của ông cụ đang sắp xếp công việc cho ngày mai, người ngồi trên ghế đeo khăn tang mang nét mặt bi thương nghe theo.

Mà Khương Ly, Lam Lam và Trịnh Liêm ngồi cách nhau không xa không gần, ai có biết đám người kia có đột ngột biến thành cương thi khủng bố trong lúc nào đó không.

“Cảm giác này chân thật quá, người già nhà chị qua đời khi còn nhỏ cũng giống như này.” Lam Lam nhẹ giọng nói.

Ánh trăng khuyết lộ ra khỏi tầng mây mờ trên trời đêm, trên bàn để bài vị ở linh đường, ngọn đèn hồn khẽ lay động…


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.