Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 59: Đây là chồng tôi




Xuân phân vào đêm có gió mát, cạnh chỗ ánh đèn tối tăm, Trịnh Liêm nhìn xuống chiếc đồng hồ đã có tuổi đời trên cổ tay, thời gian chỉ 8 giờ rưỡi tối, mà bác cả nhà họ Bạc cũng bắt đầu sắp xếp việc trông chừng linh cữu.

“Cả nhà mình tự tìm phòng nghỉ đi, ba người ở chung một phòng, đêm nay mỗi 30 phút phải đốt hương một lần, gõ cửa kêu lên ai thì người đó ra ngoài đốt vàng mã đốt hương thêm dầu, trong lúc đó không được gây sai lầm… âm hồn của ông cụ vẫn còn đó, nếu ông tức giận thì gia đình sẽ gặp xui xẻo.”

Còn xui xẻo thế nào, ai xui xẻo thì phải tự tưởng tượng rồi.

Ba người Khương Ly liếc nhau, vừa hồi hộp vừa thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vừa đủ ba người, như vậy cũng không cần sợ ở chung một phòng với NPC cương thi.

Mọi người lục tục đứng dậy, ánh đèn mờ mờ ảo ảo hắt lên mặt, có người bi thương, có người bình tĩnh mệt mỏi, có người đang nôn nóng sợ hãi, ai cũng có vẻ mặt sinh động chân thật, có lẽ ban ngày không thể nhận ra ai là dân làng ai là người chơi, lúc này lại rất dễ phân biệt.

“Phải nhớ kỹ, nhất định không được lớn tiếng quấy rầy linh hồn.”

Khương Ly nhìn về phía bác cả giọng lớn như chuông…

Ông ta ngồi ở bên cạnh Cảnh Diêm, lao động quanh năm khiến làn da ngăm đen chằng chịt nếp nhăn, trong tay cầm một tẩu thuốc lào, làn khói sặc người bay lơ lửng trong không khí, hình tượng ông nông dân giản dị nồng hậu nhưng cặp mắt phía sau làn khói kia lại ánh lên tia sáng dị thường.

Khương Ly nổi gai óc trong lòng, nhanh chóng nhìn sang Cảnh Diêm, anh đã đứng dậy đi tới bên chỗ cô, đã đẹp lại còn ngầu không bình thường chút nào.

Giờ khắc này như có thứ gì đó kỳ diệu khó nói nên lời, giống như xuyên qua thời không, ở một thời đại xưa cũ nào đó, anh chống lại mọi thứ bước đến nơi cô, gió đêm, bóng người, từng con người nơi đây như biến thành bóng đen mờ mịt, chỉ có anh chậm rãi dắt tay cô.

Giống như từ rất lâu về trước… anh đã làm như vậy hơn trăm ngàn lần.

“Đi với tôi.”

Khương Ly đột nhiên lấy lại tinh thần, chân cũng bước theo sau anh như bản năng.

Trong nhà có rất nhiều phòng, người khác chia nhau tốp năm tốp ba, mục tiêu của Cảnh Diêm là căn phòng thứ hai phía Đông, anh cũng lấy chìa khóa mở tủ ra. Ngay lúc này, Nguyễn Mộng Vân dắt một cô gái đang khóc lóc khác đi về phía này, chọn căn phòng ngay bên cạnh họ. 

Trông thấy Cảnh Diêm sắp dắt Khương Ly vào phòng, cô ta còn gọi một tiếng anh họ, âm cuối khẽ run tỏ vẻ yếu ớt bất lực. Mà cô gái cạnh cô ta còn lớn gan hơn, chạy lại túm lấy cánh tay của Trịnh Liêm.

“Anh Trịnh anh ở cùng phòng với bọn em đi, em thật sự rất sợ hu hu.”

Nhưng ông lớn Trịnh vẫn giữ một gương mặt lạnh như băng, còn hơi nghiêng người qua làm cô gái kia lảo đảo bắt hụt, còn muốn vồ tới lần nữa thì bị Lam Lam chặn lại.

“Làm gì đấy, đây là chồng tôi, muốn khóc tang thì ngồi đằng kia mà khóc.”

Nói xong chị ấy cũng nhanh tay kéo Trịnh Liêm vào trong phòng, Khương Ly nhìn Cảnh Diêm đứng im ngoài cửa, lặng lẽ kéo tay anh.

“Tôi không vào, đợi lát nữa đến tụi em, tôi sẽ gõ cửa kêu, những lúc còn lại dù nghe thấy tiếng gì cũng không được đáp lại, cũng không được mở cửa.” Anh nói rồi xoa xoa đầu cô.

Khương Ly cắn môi ngẩng mặt nhìn anh, cánh tay giữ chặt lấy anh cũng chậm rãi buông ra.

Đột nhiên, Cảnh Diêm khom lưng thủ thỉ bên tai cô, hẳn là thấy dáng vẻ Khương Ly nghiêm túc gật đầu rất ngoan nên hôn lên mặt cô một cái, ngay sau đó cũng rời đi. 

“Đừng sợ, nhớ kỹ lời của tôi là được, vào đi.”

Khương Ly bụm mặt xoay người vào phòng, chỉ có một mình cô biết trái tim của mình đang đập rất nhanh mà thôi. 

Người đóng cửa là Trịnh Liêm, anh ấy đúng lúc trông thấy cảnh Cảnh Diêm hôn Khương Ly, sắc mặt vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn, thế mà Cảnh Diêm lại không cho anh ấy cơ hội đấu tranh bằng mắt mà xoay người rời đi, bóng lưng trong màn đêm lộ ra khí thế khó lường.

Mà Lam Lam lại đang quan sát căn phòng, vừa đi vừa nói: “Căn này ổn hơn căn phòng cũ kỹ ở đối diện nhiều, nhìn này, còn có TV nữa, không biết có xem được hay không? Chắc nó cũng là đồ cổ nhỉ.”

Nói xong, chị ấy tò mò sờ soạng.

Rẹt rẹt ~

Sau âm thanh dòng điện kỳ quái, TV trắng đen cắm anten lại sáng lên thật!

Khương Ly vốn đang ngồi ngây ngốc trên sô pha cũng lập tức ngẩng đầu, nhìn màn hình không ngừng nhiễu sóng trắng đen kia, đứng vụt dậy. 

“Mau mau, tắt mau, chị Lam chị chưa xem The Ring bao giờ à?!”

Lam Lam đột nhiên ngẩn ra, vội vã vặn chốt mở, thế nhưng dù chị ấy có vặn tới vặn lui thế nào thì màn hình TV nho nhỏ vẫn sáng như cũ, mấy chấm trắng đen đó lại còn bắt đầu vặn vẹo…


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.