Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 61: Tiếng đập cửa đầu tiên




Góc nhìn thứ ba trên màn hình trắng đen không ngừng thay đổi, mỗi lần thay đổi, tầm nhìn bên trong cũng chuyển động theo.

Bởi vì chuyển động, miếng vải trắng che mắt cũng rơi xuống, góc nhìn của người chết là nắp quan tài đen nhánh chỉ che một nửa, ông cụ như đang giãy giụa muốn ngồi dậy, khoảng cách giữa đôi mắt và nắp quan tài ngày càng gần, nắp quan tài dần chiếm hết màn hình trong tầm nhìn hạn hẹp.

Đột nhiên góc nhìn thay đổi, là của người giấy đang nhìn lên xà nhà, trong tầm mắt không ngừng đong đưa, nó cũng chậm rãi đứng lên, nhìn cái quan tài đặt trong linh đường, một cái tay trắng bệch đầy nếp nhăn đang cứng đờ đập lên mép quan tài!

Lúc này, dù là trong hay ngoài màn hình cũng chìm vào sự tĩnh mịch nặng nề.

Khương Ly lo lắng không yên nhìn TV, rõ ràng cô rất sợ nhưng lại không thể di chuyển tầm mắt của mình, cô bất lực muốn nhắm mắt nhưng lại không làm được! Cơn lạnh lẽo không rét mà run dần truyền ra từ lòng bàn chân.

Cô nghe thấy âm thanh đi lại quỷ dị của người giấy… 

Cô còn nghe thấy âm thanh chói tai khi móng tay cào lên quan tài…

Góc nhìn bắt đầu đong đưa kịch liệt, nó và ông cụ đang nhìn từng căn phòng trong đêm đen, trong màn hình TV chiếu phòng của họ qua lớp cửa sổ đen trắng lập loè, trong đó cũng có bóng dáng đứng trong phòng của ba bọn họ.

Khung cảnh chậm rãi thoáng qua như thế cũng vô cùng u ám, đôi tay Khương Ly và Lam Lam đan vào nhau cũng run đến đáng sợ, không phân biệt được ai đang run, có lẽ cả hai đều đang run rẩy.

Bên ngoài nổi gió, trản đèn nhỏ duy nhất trong sân lớn đang lay động kịch liệt, ánh sáng và bóng tối đan xen, từ góc nhìn thứ ba đèn hồn cũng đang mong manh lay lắt, trong vùng trắng đen, giấy tiền vàng bạc đặt lên bàn cúng cũng bay tán loạn, cờ hồn màu đen ở hai bên bài vị cũng tung bay theo gió.

Một đoạn tàn nhang lặng lẽ rơi xuống trong gió, ánh lửa nhỏ bé kia đã hoàn toàn tới điểm cuối.

Thứ khiến người ta thấy khủng bố cũng lập tức tối sầm trong nháy mắt.

Nên gõ cửa gọi người đi đốt nhang rồi.

Xém chút nữa Lam Lam đã sợ nhũn chân, cùng với Khương Ly, một trái một phải bắt lấy Trịnh Liêm đang bình tĩnh dị thường, trắng bệch mặt mà cười gượng: “C-cái món đồ cổ này có chất lượng hình ảnh tốt phết đó chứ, thế… người gõ cửa là người chết hay là người giấy? Có khi nào ra ngoài là chết ngay lập tức không?!”

Nói đến cuối cùng, chị ấy sắp không kìm được tiếng khóc, cảm giác này còn kích thích đáng sợ hơn lúc nhìn Đào Tuyết cào cửa sổ nữa.

Bởi vì nếu không đi ra đốt nhang, chắc chắn hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Bên cạnh tủ để TV có một phiến cửa sổ, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên bức màn trắng xưa cũ, mà trên màn chính là bóng của ba người họ.

Khương Ly nhìn bức màn là một lớp mỏng dính nhưng lại có thể che được cảnh tượng kinh khủng bên ngoài, cô cố gắng để mình ngừng liên tưởng về thứ khủng bố chưa rõ bên ngoài, thế nhưng có vẻ bên ngoài cửa sổ đang vang lên tiếng động kỳ quái khi người giấy di chuyển. 

Trịnh Liêm kéo hai người họ lui về sau mấy bước, để bóng không còn phản chiếu lên cửa sổ nữa, anh ấy vẫn nói câu nói cũ.

“Chờ một chút.”

Mỗi khi tiếng gõ cửa vang lên là sẽ có một người ra ngoài, đợi xem rốt cuộc người nọ có chết hay không…

Khương Ly cùng Lam Lam ngồi trên mép giường, lúc này cũng không còn lòng dạ nào nghiên cứu vì sao thời xưa như này lại dùng nệm lò xo nữa rồi, trái tim đã kẹt trên cổ họng, bởi vì tiếng gõ cửa đầu tiên cũng có thể là ở căn phòng này của bọn họ!

Rầm rầm ——

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, tiếng gọi tên quỷ dị đến lạ vang lên trong không gian tĩnh mịch.

“Lưu Thái… Lưu Thái…”

Âm thanh kia giống như trang giấy bị trọng lực đè ép thành tiếng, lạnh lùng không đổi mà gọi tên một người.

Rất gần rất gần, ở ngay phòng bên cạnh của bọn họ.

Nhưng cửa phòng bị gõ vang chậm chạp không mở, tiếng gõ cửa bắt đầu dồn dập lên, rầm —— rầm!

Ước chừng hai phút sau, khóa cửa kiểu cũ bị vặn ra, lờ mờ nghe thấy có tiếng bước chân đang do dự đi ra, mà hiển nhiên gã đã thấy được một thứ gì đó rất khủng bố, hét toáng lên một tiếng rồi muốn quay về phòng, thế nhưng cửa phòng đã bị người bên trong đóng lại với tốc độ nhanh hơn.

“Mau để tôi đi vào điiiiii! Con mẹ nó để tôi đi vào! Là ma là ma —— aaaaaaa!”

Âm thanh sợ hãi lập tức phá tan sự tĩnh mịch, tiếng kêu to đứt ruột đứt gan đâm xuyên qua lỗ tai từng người… nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tỏa.

“Cứu mạng!!!”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.