Âm thanh thê lương ấy tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, Lưu Thái gào thét, thậm chí trước khi ngã xuống còn liều mạng đập cửa phòng, gã cầu xin mở cửa, khóc lóc cầu xin được giúp đỡ, thế nhưng trong khoảng sân u ám tối tăm chỉ quanh quẩn âm thanh của chính gã mà thôi…
“Tôi không phải người nơi này, cứu tôi! Cầu xin mấy người! Tôi có điểm, có nhiều điểm có thể mua đồ, cho mấy người hết! Mau tới cứu tôi điiiii ——”
Trịnh Liêm đứng ở bên cửa sổ, dù gì cũng là ông lớn tàn nhẫn hơn cả chữ ‘tàn nhẫn’, anh ấy dùng ngón tay vén một góc màn, nhìn ra bên ngoài thông qua song sắt cửa sổ, khả năng chống nhìn trộm của lớp kính màu lam rất kém, tuy là bên ngoài còn phủ kín bụi bẩn nhưng cũng đủ để anh ấy thấy được bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hai ngón tay níu lấy bức màn chợt căng thẳng.
Khương Ly và Lam Lam không dám đi sang nhìn, chỉ có thể nghe thấy một loạt tiếng bước chân cứng đờ đang nặng nề đi tới, cùng với đó là âm thanh vật nặng bị kéo lê trên mặt đất, xoạt —— xoạt ——
Mà tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông bên ngoài vẫn chưa hề dừng lại, gã giãy giụa, thét chói tai! Có điều tiếng khóc kêu ấy đang dần rời xa, từ cách vách tới giữa sân, cuối cùng là ở phía linh đường…
Gã đang bị kéo qua!
Không cần nhìn nhưng Khương Ly cũng có thể đoán được, thậm chí đầu óc cũng không nghe lời mà bắt đầu tưởng tượng, một người đàn ông đang sợ hãi tới cực điểm, dù có liều chết giãy giụa cũng không thể thoát khỏi kết cục bị người chết kéo lê tới linh đường.
Vì sao cô biết đó là người chết sao? Bởi vì người giấy kia lại bắt đầu gõ cửa nữa rồi!
Tiếng khóc la của Lưu Thái càng ngày càng mỏng manh, đến khi không còn âm thanh gì nữa, Trịnh Liêm bỗng chốc buông màn, đứng đơ một hồi lâu bên cửa sổ, anh ấy đã thấy một cảnh tượng hết sức đáng sợ.
Ban đêm quay về vẻ tĩnh mịch, tiếng đập cửa của người giấy lại dồn dập lần nữa.
“Nguyễn Mộng Vân… Nguyễn Mộng Vân…”
Cạch ——
Sau tiếng vặn mở khoá là âm thanh cửa phòng đang được kéo ra chậm rãi, bản lề cũ kỹ rỉ sắt phát ra tiếng rít rít chói tai.
Đợt này chờ đến lúc cửa phòng bị đóng lại cũng không phát ra tiếng người, cứ như vậy mà cả khoảng sân cũ kỹ chìm trong vẻ yên tĩnh đến lạ.
Khương Ly vô thức thả chậm nhịp thở, cắn chặt răng lắng nghe kỹ càng, ngồi trong căn phòng không có cách âm, rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ tênh, trái ngược với sự nặng nề cứng đờ của người chết, cũng không phải tiếng cọ xát quỷ dị của người giấy.
Là một tiếng bước chân nhạt nhòa như đang lảo đảo.
Qua rất lâu sau, cửa phòng kế bên bị gõ nhẹ, vang lên một âm thanh run rẩy như ngậm trong miệng, yếu ớt đến mức không thể nghe rõ.
“Tôi đốt nhang xong rồi… mở cửa.”
Là giọng của Nguyễn Mộng Vân!
Khương Ly và Lam Lam đều không khỏi mở to hai mắt, người phụ nữ lúc sáng nhìn yếu ớt như đoá hoa kia lại có thể âm thầm hoàn thành việc dâng hương. May mà cửa phòng sát vách đã mau chóng mở ra, đến khi Nguyễn Mộng Vân vào cửa, cửa phòng bị đóng lại chớp nhoáng.
Hồi lâu sau không còn bất cứ âm thanh gì.
“Vậy… người kia thế nào rồi?” Khương Ly nhìn về phía Trịnh Liêm đang quay về, nhỏ giọng hỏi.
Người bị kéo đi khi nãy còn sống hay đã chết?
Sắc mặt Trịnh Liêm cũng không được tốt, ánh mắt sắc bén vững vàng vẫn chưa hoảng loạn, nhìn vào Khương Ly đang nhăn chặt mày, cô đang sợ hãi, cũng đang lo lắng cho những người cùng là người chơi.
“Gã bị kéo lê tới linh đường rồi.”
Lúc sau không ai nói chuyện nữa, quãng thời gian nửa giờ không ngắn cũng không dài, người giấy lại đi quanh quẩn ngoài cửa phòng lần nữa, chắc hẳn có trường hợp thành công là Nguyễn Mộng Vân nên người bị gọi tên lúc này cũng chỉ tốn một thời gian, sao đó thành công sống sót quay về phòng.
Sau đó, phải chờ tiếng đập cửa tiếp theo vang lên.
Rầm —— rầm!
“Khương Ly, ra đi.”
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng đập cửa vang rền bỗng xuất hiện, thân thể luôn căng chặt của Khương Ly đột nhiên run lên!
“Là giọng của cậu nhỏ!” Hoảng loạn cao độ khiến Lam Lam thuận miệng gọi xưng hô kia, vốn đang sợ hãi vì lần này tiếng gõ cửa xuất hiện ở phòng họ nhưng sau khi nghe thấy giọng của Cảnh Diêm, họ lại kích động như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Khương Ly cũng chậm rãi đứng lên, sự khủng bố vô hạn khiến đầu óc cô trống rỗng, dồn ba bước thành hai mà chạy tới trước cửa, ngay khi chuẩn bị vặn mở khóa, cô đột nhiên nhớ tới một việc, đầu ngón tay chạm lên khóa lập tức mất hết sức lực.
Mà cũng vào lúc này, Trịnh Liêm nhanh chóng hô một tiếng.
“Đừng mở cửa!”
Thân thể của Khương Ly không khỏi run bần bật, tay phải tê rần cứng đờ trên không trung, cô quay đầu nhìn về phía Trịnh Liêm, khuôn mặt nhỏ như bị rút sạch máu.
“Khương Ly… là tôi, em mở cửa đi.”
“Chưa đến giờ.” Trịnh Liêm chậm rãi lắc đầu với cô, thấp giọng nói.