Lam Lam ngồi trên bàn nhỏ húp miếng cháo đậu xanh còn âm ấm, dưới đôi mắt là quầng xanh do phải thức đêm đề phòng, ánh mắt cũng nhập nhèm mệt rã.
Chị ấy ra ngoài dâng hương vào bốn giờ sáng, bị xác chết và người chơi biến thành người giấy ở linh đường dọa xém chút nữa là hồn phi phách tán, phải cắn đầu lưỡi mới sống sót trở về phòng. Có trời mới biết, lúc trở về mà sau lưng có thêm người giấy mặt mày quỷ dị đi theo là cảm giác sởn tóc gáy thế nào.
Lúc đóng cửa, bốn mắt còn nhìn nhau, rõ ràng nó cố ý muốn dọa chị ấy thét lên để giết chị.
Do đó trời sắp sáng chị ấy còn lờ đờ, trong mộng toàn là người giấy nhe cái miệng tô chu sa đỏ máu me nhầy nhụa, cười không ngừng tới gần chị ấy…
Nhìn sang Khương Ly tinh thần phấn chấn đang gặm bánh bao thịt, cậu nhỏ trưởng thôn đẹp trai của chị lại còn có thời gian rảnh đưa quần áo cho thay nữa.
Cùng là người, cùng là người chơi vào trong trò chơi kinh dị, vì sao đãi ngộ lại khác nhau như thế chứ?! Lam Lam thật sự không nghĩ ra, nước mắt chua xót trực chờ lần thứ hai, chị ấy cũng muốn được có buff.
“Chị Lam, chị muốn ăn thì nói nha.” Khương Ly thấy Lam Lam cứ nghiến răng nghiến lợi nhìn bánh bao thịt trong tay mình, nhanh chóng cầm một cái đưa cho chị ấy.
Đồ ăn sáng chỉ có cháo đậu xanh ninh nhừ nhạt nhẽo, mấy cái bánh bao thịt thơm ngào ngạt này là do Cảnh Diêm mang tới, do đó cũng yên tâm mà ăn.
Lam Lam nhận lấy bánh bao thịt trắng mềm rồi ngấu nghiến, chị ấy cảm thấy mình sắp hoá thành trái chanh rồi, chỉ có nhét ngập thịt heo trong miệng mới có thể ổn lại được. Hai người đang ngồi ăn đã thấy Nguyễn Mộng Vân đi tới, bên cạnh là cô gái ở chung phòng với cô ta tối qua.
Lúc này càng dễ phân biệt ai là người chơi hơn, vẻ mặt tiều tuỵ thảm hại do sợ hãi quá độ được bộc lộ rất rõ ràng.
Cô gái tối hôm qua khóc lóc túm lấy Trịnh Liêm cũng vậy, còn Nguyễn Mộng Vân… cũng không khá hơn là bao.
Nhưng không ai nói gì, chỉ tự mình đề phòng.
Trịnh Liêm cũng ngồi lại, Khương Ly vội đưa bánh bao thịt còn lại cho anh ấy một cái, thế nhưng ông lớn chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, không thèm nhận. Khương Ly xấu hổ chớp mắt, đang chuẩn bị lấy lại thì có một người đàn ông trẻ tuổi đi lại.
“Mọi người cũng là người chơi hả? Tôi tên Lâm Diệu, lần đầu tiên vào trò chơi nên cũng chưa biết gì hết, ngày hôm qua mới vừa tiến vào đã bị hù chết rồi, nghe Lưu Thái nói mới biết đây là trò chơi chết người, đáng tiếc anh ấy… ờm, có thể cho tôi ăn cái bánh bao đó không, tôi đói quá, ăn cháo cũng không no nổi.”
Lưu Thái là người bị gọi tên đầu tiên trong tối hôm qua, rồi sau đó bị kéo vào linh đường.
Khương Ly thấy anh ta cười thiện ý, cũng bị trò chơi dọa quá mức nên gương mặt khá điển trai kia vẫn còn hơi thiếu máu, mới đưa bánh bao Trịnh Liêm không thèm cho anh ta.
“Vậy anh ăn đi.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Lâm Diệu nhận lấy bánh bao rồi mở to mồm gặm, sau đó còn ngây thơ hỏi về trò chơi, sau đó thuật lại chuyện khủng bố đêm qua.
Cô gái ngồi gần Nguyễn Mộng Vân nghe anh ta kể lại chuyện đêm qua thì khóc nức nở, bên này là phòng phía Tây, cách linh đường không xa, dù ban ngày ban mặt ngồi đầy người nhưng cũng không dám nhìn ra sau cái nào.
Sợ trông thấy người giấy quỷ dị trước linh đường, càng sợ thấy những NPC dân làng đang ngồi ăn cùng lại biến thành cương thi lúc đêm về.
“Anh có thể đừng nói nữa không, đừng nói nữa! Tôi sợ hu hu.”
Thấy cô gái khóc đáng thương, Lâm Diệu vội dừng lại, có lỗi nói: “Xin lỗi, nhóc cũng vào trò chơi lần đầu đúng không?”
“Ừm, đúng vậy, tôi tên Ngô Tĩnh.” Cô gái cầm cái chén vừa khóc vừa gật đầu, rồi định dựa lên người Trịnh Liêm.
Kết quả ông lớn lạnh lùng liếc một cái, cô ả lập tức cứng đờ người, khóc dữ dội hơn. Lúc này có một chàng trai tiến vào, tay bưng nửa chén cháo vẫn còn đang run rẩy, quan sát các người chơi một lúc rồi nơm nớp phòng bị đi vòng qua đám dân làng.
“Tôi tên Tề Tinh Tinh, ngày hôm qua, ngày hôm qua đột nhiên đến nơi này, ừm… có thể sống sót ra ngoài không?” Cậu ta nói rồi cũng khóc với Ngô Tĩnh, vừa bi thương vừa tuyệt vọng.
Khương Ly cảm thấy bánh bao trong tay không còn thơm nữa, nhìn hai người càng khóc càng không dừng này, cô cân nhắc xem có nên nói gì không thì Trịnh Liêm lại đi tới bên cạnh cô.
“Khương Ly, tôi muốn ăn khoai lang đỏ.”
Anh ấy không thèm bánh bao thịt Cảnh Diêm đưa tới nhưng lại muốn khoai lang đỏ Khương Ly và Lam Lam hấp, Khương Ly còn tưởng ông lớn không thích ăn thịt nên vội vã đưa khoai lang đỏ từ trong lồng hấp cho anh ấy.
Khiến Lam Lam chứng kiến mọi chuyện không khỏi thở dài, xoa dầu mỡ trên khóe miệng, nhìn trời bằng góc 45 độ thì nước mắt hâm mộ mới không rơi xuống!
Rõ ràng đây là game kinh dị, sao lại bị Khương Ly chơi thành game yêu đương rồi?