Bây giờ đã là rạng sáng, chỉ hai ba tiếng đồng hồ nữa thôi gà sẽ gáy, sau khi làm xong hết mọi chuyện trước linh đường, Cảnh Diêm không đưa Khương Ly về phòng mà nắm tay cô, dắt cô đi tới căn nhà cũ kia.
“Oa, thì ra ở ngoài này có thể ngắm sao!”
Rời khỏi khoảng sân u ám và kinh khủng, vừa ngẩng đầu đã có thể thấy bầu trời đêm phủ đầy sao, chỉ khi Khương Ly còn nhỏ ở nông thôn mới thấy được cảnh đẹp như vậy, sau này đến thành thị phồn hoa thì không thể ngắm được bầu trời sao rõ ràng như vậy nữa.
Ánh trăng non chiếu sáng khắp nơi, dù không có ánh đèn chiếu sáng thì cũng đủ để nhìn rõ từng cọng cỏ nhành hoa, đêm đầu xuân đọng sương, lóe lên ánh huỳnh quang trong suốt dưới ánh trăng.
Bên đường cái có một mảnh rừng trúc, dưới rừng trúc có một tảng đá rất cao, Cảnh Diêm giữ eo Khương Ly nâng cô lên, chính anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên theo.
“Đẹp quá đi.”
Ngồi trên tảng đá cao, Khương Ly ngạc nhiên nhìn thôn xóm yên tĩnh đến không thể tưởng tượng dưới trời đêm, ruộng hoa cải dầu tươi tốt, nhà kho nổi bật, dãy núi trùng trùng điệp điệp… đẹp như một bức họa, gió đêm thổi qua cũng mang theo mùi hoa lành lạnh tươi mát.
“Bị dọa rồi hả?”
Cảnh Diêm vuốt tóc Khương Ly, giọng nói chất chứa dịu dàng. Khương Ly thích giọng nói này khó tả, nghe vào tai, mềm trong tim.
“Chắc chắn là bị dọa rồi, tôi không ngờ lại đáng sợ như vậy, tuy không có máu me hay gãy chân gãy tay gì nhưng bầu không khí kia đáng sợ muốn chết.” Có điều bây giờ ổn rồi, mọi điều đáng sợ xảy ra trước mắt đều có anh ở bên.
Không còn sợ hãi khi đối mặt với xác chết, không còn bất an khi chờ đợi gõ cửa, cũng không còn cái chết rình rập.
Khương Ly ngửa đầu nhìn về phía Cảnh Diêm bên cạnh, nghĩ nghĩ rồi quyết định hỏi: “Đây thật sự chỉ là trò chơi sao? Thế… anh là cái gì?”
Ngay từ đầu anh là Phật tử bạch ngọc ngồi trên toà sen, sau đó biến thành Tà Thần, vốn tưởng rằng sau khi bị cô giết chết, thành công vượt ải sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ anh lại dùng phương thức khác để xuất hiện trong mơ của cô, mà bây giờ bắt đầu một ải mới, anh lại thay đổi thân phận.
“Xem như trò chơi cũng được, còn tôi là cái gì… chẳng phải em biết rồi sao?”
Gió đêm thổi qua rừng trúc, một tay anh giữ gương mặt hơi đơ ra của Khương Ly, môi mỏng hình cong hoàn mỹ lộ ra ý cười dịu dàng, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
“Là cái lúc buổi sáng em cứ luôn mồm kêu đấy.”
Mặt Khương Ly không khỏi đỏ lên, vành tai bị anh vuốt ve cũng ngứa nóng cả lên, buổi sáng bị anh đè lên vách tường làm nửa người dưới ướt đẫm, không thể chống lại ham muốn mãnh liệt mà kêu chồng ơi hết lần này tới lần khác dưới sự dẫn dắt của anh…
Cô tránh khỏi tay anh nhưng sức khống chế của người này vẫn rất mạnh, ôm cô trong lồng ngực, hôn một cái thật sâu.
Sau khi trải qua quá trình hãi hùng khiếp vía rồi quấn quýt da thịt, đúng là kích thích sau khi thả lỏng, đôi tay không còn sức chống cự của Khương Ly cực lực quấn lên vai Cảnh Diêm, môi lưỡi ướt át tràn ngập hơi thở dễ ngửi của anh.
Cô nhắm mắt lại, dưới ánh trăng trong vắt có chút mơ mộng, mềm oặt trong tay anh, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái và mê người.
Hoàn toàn quên mất nỗi kinh sợ mà căn nhà cũ gây ra, đến khi có tiếng thét chói tai vang lên ——
“Ưm… đừng mà, tôi chịu không nổi, ưm.” Cô che đôi môi đang ướt át nóng căng đang thở dồn dập, khoang miệng và đầu lưỡi cũng sắp mất cảm giác, tất cả đã bị anh mút đến tê dại, nhìn ra sau qua cánh tay của anh, cô vẫn hơi không yên tâm mà hỏi: “Ừm… người chết… chắc không xuất hiện đâu nhỉ?”
Khương Ly cũng không biết mình may hay rủi, cùng ở trong game kinh dị, người khác còn giãy giụa thét gào trên ranh giới sống chết. Cô lại có buff mà ngắm phong cảnh trước hoa dưới trăng*, ấy thế mà người đàn ông trông có vẻ dịu dàng thanh tao không ham muốn này, mỗi lúc như này cứ nhìn cô với ánh mắt vô cùng dọa người.
*花前月下 vốn dùng để chỉ nơi vui chơi nghỉ ngơi, về sau đa phần dùng để chỉ nơi nam nữ yêu đương.
Cô giữ chặt quần áo trên người theo bản năng, run bần bật kẹp chặt chân dưới khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau đó… bị Cảnh Diêm bóp mặt một cái rồi để cô nằm bên chân mình.
“Ngủ đi.”
Khương Ly trừng mắt, hơn nửa người đã nằm gọn giữa hai chân anh, hai chân cô đặt lên tảng đá to rộng, nằm với một tư thế thoải mái. Ánh trăng xuyên qua rừng trúc, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô như vuốt ve mèo con, bóng của ánh trăng hắt lên khuôn mặt đang rũ xuống đẹp đến khó tả, đôi mắt thâm thuý vẫn luôn nhìn cô.
Trong khoảng lặng an toàn thoải mái, Khương Ly chầm chậm chìm vào giấc ngủ…
***
Tác giả P/S: Rải chút đường cho bớt khủng bố ~
Vở kịch nhỏ:
12 giờ khuya, nam chính ngồi trên gác mái: Luôn phải chú ý đến sự an toàn của vợ, hay lắm, vợ bị xác chết dọa rồi.
2 giờ rưỡi sáng, nam chính tựa lên cửa sổ gác mái: Nửa tiếng nữa là được vợ ôm rồi, nhanh lên đi.