Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 81: Anh họ anh thấy đúng không




Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, một bên chiếu tre rơi xuống không kịp đề phòng, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, ánh nắng đã chiếu thẳng vào trong quan tài! Tuy người đóng nắp đã dùng tốc độ nhanh nhất khép kín quan tài nhưng trên gương mặt luôn bình tĩnh của thầy âm dương lại không khỏi hiện lên vẻ hoảng loạn. 

“Sao lại thế này!”

Lòng Khương Ly lạnh đi, bị tiếng thét chói tai kia doạ xém hụt chân, may là Cảnh Diêm ôm lấy cô, cô nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Ngô Tĩnh đang lăn lộn trên mặt đất, gần cô ả nhất là Nguyễn Mộng Vân, bó nhang đã châm lửa rơi trên mặt đất, Lâm Diệu cũng bị nóng che tay kêu đau, muốn nâng chiếu tre lên nhưng đã quá muộn rồi.

“Xin lỗi xin lỗi! Bác cả bảo tôi đến cắm nhang, tôi đi đứng không cẩn thận, phải làm sao bây giờ… đau quá.” Nguyễn Mộng Vân ngã ngồi trên đất, kinh sợ không thôi mà che mắt cá chân bị trật lại, vừa yếu ớt khóc lóc đáng thương vừa hoảng loạn nhặt nhang rơi trên mặt đất.

Ngô Tĩnh vẫn đang kêu đau, vết thương trên mặt và trên tay lại bị vô số cây nhang làm bỏng nặng hơn nữa, tối hôm qua đã có bóng ma tâm lý với nhang rồi, vừa nãy đang trong thời điểm căng tinh thần chú ý đóng nắp quan tài lại đột ngột bị Nguyễn Mộng Vân chọc một đống nhang lên mặt, làm gì còn tâm trí giữ chiếu tre nữa, ngay cả Lâm Diệu đứng bên cạnh còn bị cô ả làm giật mình buông ra. 

“Chị cố ý thì có! A a mặt tôi ——”

Mắt Nguyễn Mộng Vân chứa đầy nước mắt vô tội, khóc lóc lắc tay, Ngô Tĩnh như phát điên nhào qua chỗ cô ta. 

“Kéo nó ra đi.” Bác cả nhà họ Bạc nổi giận, hai người dân kéo Ngô Tĩnh đến chỗ đất trống, ngay cả Nguyễn Mộng Vân ngồi dưới đất cũng bị đỡ đi, ông nhìn quan tài đã nằm dưới nắng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Bây giờ phải làm sao đây? Mặt trời chiếu vào quan tài là chuyện cực kỳ xui xẻo.”

“Nhà cửa không yên, cả làng bất an.”

Ngươi chung quanh nhỏ giọng bàn tán xôn xao, chiếu tre đã vô dụng, Trịnh Liêm đi tới chỗ Khương Ly và Lam Lam, anh ấy cũng lờ mờ đoán ra chuyện ngoài ý muốn này rồi, nhìn Lam Lam đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn Nguyễn Mộng Vân một cái, lạnh giọng nói.

“Đây là giả thiết của trò chơi.”

Không thể thay đổi.

Khương Ly cũng thấy thất bại, rõ ràng một giây trước còn tràn đầy hy vọng, một giây sau đã tan thành mây khói, nếu vậy thì đám người chơi bọn họ nhất định phải chấp nhận sự tàn phá vô tình của trò chơi rồi. 

Cuối cùng, thầy âm dương dán một tấm bùa vàng lên đầu quan tài, đặt bài vị ở đuôi quan tài rồi bảo chôn cất cẩn thận. Hôm nay nắng to, mùi xác thối trong không khí càng thêm khó ngửi, đến khi lỗ huyệt được đắp đất cao rồi, dựng thành một phần hình tam giác rồi thì đám tang này mới đi đến hồi kết. 

Người giấy, cờ trắng, vòng hoa mang theo từ khoảng sân cũ được đặt ở hai bên ngôi mộ mới. 

Ban ngày ban mặt nhìn gương mặt giấy trắng bệch của người thật, dân làng lại chẳng thấy không đúng ở đâu, thậm chí người bị gậy trúc xỏ xiên cũng bị bọn họ xem như người giấy, cắm chung vào đuôi mồ, máu đỏ uốn lượn theo cây gậy trúc, nhỏ giọt vào trong đất.

Cảnh tượng máu me này khiến nhiều người phải thay đổi sắc mặt.

Từng đợt pháo nổ vang, sọt giấy tiền vàng mã cũng được đốt hết trước nấm mộ, sau khi con cháu quỳ lạy thì đã có thể xuống núi quay về viện cổ rồi.

Đi một khoảng xa, Khương Ly quay đầu lại nhìn vào lưng chừng núi được sương khói bao phủ, phần mộ chất đầy vòng hoa vô cùng nổi bật, nhìn cây gậy trúc dựng thẳng kia, cô nhanh chóng xoay người nắm chặt tay Cảnh Diêm.

“Haizzz, những ngày kế tiếp phải sống thế nào đây? Còn tận mười ngày nữa đấy.” Lam Lam thở dài một hơi.

Khương Ly lại đang nhìn Nguyễn Mộng Vân đi phía trước với NPC, cô không nhịn được mà gọi tên cô ta, người phụ nữ kia cũng chậm rãi dừng chân xoay người nhìn về phía họ, trong ánh mắt đỏ bừng vì khóc còn chứa vẻ tủi thân có lỗi. 

“Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, nhiệm vụ phụ của cô xem như đã hoàn thành rồi nhỉ?”

Chắc là không ngờ Khương Ly lại hỏi thẳng như vậy, Nguyễn Mộng Vân ngẩn người, xoắn khăn tay lau nước mắt trong tay, đột nhiên bật cười.

“Đúng vậy, hoàn thành rồi, trò chơi muốn tôi làm như vậy, tôi có thể làm gì bây giờ đây, đừng dùng giọng điệu đó chất vấn tôi, dù sao kết quả cuối cùng cũng phải là như thế, mắc gì tôi lại không hoàn thành nhiệm vụ của mình chứ.”

Nói xong, cô ta còn vứt một cái nhìn quyến rũ cho Cảnh Diêm, đuôi mắt đỏ bừng trong sáng mà nhiều tên đàn ông thích.

“Anh họ anh thấy đúng không?”

Đoá hoa thố ti không phải chỉ mảnh mai không nơi nương tựa, nó còn lớn lên để làm sợi dây leo âm hiểm hại người nữa cơ.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.