Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 82: Đợi cậu nhỏ về




Nhiệm vụ phụ của Nguyễn Mộng Vân là [Đưa nắng vào quan tài], ngày đầu tiên vào trò chơi, cô ta đã thu nạp người mới Ngô Tĩnh nhút nhát hoảng loạn, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng sợ này, thậm chí còn biết được nhiệm vụ phụ của Ngô Tĩnh là [Che nắng], vừa hay lại là nhiệm vụ trái ngược với cô ta.

Cũng có nghĩa là giữa hai người… chỉ có một người được sống. 

Cô ta âm thầm che giấu mọi thứ, ngay khoảnh khắc quan tài sắp hoàn toàn khép kín, giở trò cũ tác dụng cao vờ chọc phải mặt Ngô Tĩnh, tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, chiếu tre rơi xuống, ánh nắng chiếu vào quan tài, nhiệm vụ phụ của cô ta cũng hoàn thành.

Bây giờ đối mặt với đám Khương Ly , nụ cười của cô ta sung sướng khó kìm, điều duy nhất khiến cô ta thất bại là Cảnh Diêm, cái nháy mắt đủ khiến bao nhiêu người chơi nam và NPC giống đực đảo điên kia… anh lại như không thấy.

“Trò chơi này còn dài, cứ đợi xem.”

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, Khương Ly chà xát cánh tay nổi da gà, so với người chết và người giấy thì người chơi tâm tư ngoan độc khó đoán như Nguyễn Mộng Vân phải càng được đề phòng hơn nữa. Người như cô ta không khỏi khiến Khương Ly nghĩ đến Chương Hằng trong ải trước, như đã tính toán hết mọi thứ nhưng kết quả lại bị người mình không ngờ tới giết chết.

“Nào phải hoa thố ti, rõ ràng là một đóa hoa ăn thịt người.” Lam Lam đưa ra kết luận sâu sắc. 

Sau khi xuống núi đã gần 9 giờ sáng, trong sân viện cũ còn một bữa ăn, sau khi ăn xong phải quét tước vệ sinh, rồi trả bàn ghế chén đũa lại cho từng nhà. 

Khương Ly bị mẹ chồng sai đi dọn sân, Lam Lam chỉ có thể giúp cô, trên mặt đất xi măng tối màu toàn là dấu chân dính máu, nhất là dọn dẹp trước linh đường trống không, một bãi máu người chết… Cảnh Diêm phải xách hai xô nước tới mới làm sạch chỗ đó được. 

“Tôi đi đưa đồ, đợi tôi trở lại rồi về cùng.”

Làm NPC trưởng thôn có vai trò quan trọng, Cảnh Diêm có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi dặn dò Khương Ly  xong anh liền đi ngay. 

Lam Lam chống cây lau nhà đấm eo, sau khi ăn xong đống thức ăn cho chó ngọt ngấy mà hai người phát cho thì không khỏi hỏi: “Khương Khương, rốt cuộc em bắt được người ta thế nào vậy hả?”

“Nói ra thì hơi dài.” Khương Ly eo đau chân mỏi cũng ôm lấy cây lau nhà, cô bắt lấy Cảnh Diêm chỗ nào, rõ ràng là cô bị anh bắt chẹt thì có, từ ải trước đến ải này, e là những ải tiếp theo cũng sẽ gặp anh mất.

Có điều, hình như cũng không phải chuyện xấu gì.

Hai người đùa một hồi, Lam Lam lại nhớ tới việc mọi người phải chia tay về nhà.

“Vừa nãy ông ngoại của Trịnh Liêm bảo về nhà, đêm đầu thất rồi quay lại đây, có phải mấy ngày này sẽ nguy hiểm hơn không?”

Nắng vào quan tài, đã xác định là hoá cương thi rồi, dân làng sau khi xuống núi biết được tin tức này thì như gặp kẻ địch, hoàn toàn không biết nửa đêm bọn họ cũng sẽ biến thành cương thi, họ đang hoảng loạn nói sau khi xác chết hoá cương thi, đầu tiên là ăn gia cầm xung quanh, sau đó chính là… ăn người sống.

Nhưng toàn bộ ngôi làng này chỉ có người chơi bọn họ mới được xem như người sống.

“Chẳng phải ông lớn đã bảo có thể sau đêm hồi hồn mới hoàn toàn hoá cương thi sao, có điều chắc chắn sẽ có nguy hiểm rồi, nhất là bên nhóm chị Lam ý.”

“Tụi chị hả? Vì sao?”

Khương Ly nhìn về khoảng sân cũ trống rỗng sau khi dân làng đã rời đi, mấy người chơi đã về nhà với “người nhà” rồi, ánh nắng chiếu sáng giếng trời, tứ hợp viện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có toà chính khép hờ cửa là u ám, đèn hồn bên trong vẫn tiếp tục được châm.

“Ông ngoại của ông lớn là con trai cả của ông cụ, ba của anh ấy lại là con rể nên nhà bọn họ vốn sống trong đây rồi, cho nên lát nữa bọn em về nhà, chị với ông lớn vẫn phải ở đây.”

“WTF?!”

Tới đây ba ngày, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong trò chơi đã là vấn đề lớn, khiến Lam Lam không thể hỏi thăm chi tiết chuyện gia đình, bây giờ nghe Khương Ly nói vậy thì thấy hết hy vọng sống rồi, nhìn quanh khoảng sân không có hơi người mà đầy mùi chết chóc, lại còn dán đầy câu đối trắng* nữa.

*mình sẽ để ảnh minh hoạ ở cuối chương nha

“Không được đâu Khương Khương, không phải ở đây là chết chắc rồi sao, đợi cậu nhỏ trở lại, em mau nói với cậu cho chị về nhà hai người đi, còn Trịnh Liêm thì để anh ấy ở lại đây tự sinh tự diệt đi.”

“Vậy hả?”

Lam Lam cong eo rồi lập tức thẳng lên, quay đầu thấy Trịnh Liêm đứng sau lưng mình, trên gương mặt tuấn tú luôn lạnh lẽo lại mang theo một nụ cười hiếm gặp. 

“Tôi không thích tự sinh tự diệt, thích kéo theo một cái đệm lưng trước khi chết cơ.”

*ảnh minh hoạ đây nha


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.