Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 86: Tiếng khóc lúc nửa đêm




Vào trò chơi mấy ngày rồi, đây là đêm Khương Ly ngủ ngon nhất, buổi sáng ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo Cảnh Diêm làm, gặm hai cái bánh bao măng thịt, thấy thời tiết hôm nay không tệ nên ngồi xuống ghế tre, ôm thau táo đỏ thẫm chậm rãi gặm.

Không hề có chút không khí của trò chơi kinh dị chỗ nào.

“Tôi thấy không gian trò chơi lần này… điểm tốt nhất là không thiếu hạt dưa bánh quy.”

Khương Ly thoải mái phơi nắng, tay trái là trái táo vỏ mỏng thịt giòn, tay phải là hạt dưa rang caramel thơm ngọt, híp mắt hưởng thụ, ngắm nhìn cảnh làng và hoa cải dầu vàng rực trong thôn nhỏ. 

“Trưa nay muốn ăn cái gì?”

Cảnh Diêm đưa ly nước cho cô, thuận tay xoa đầu cô, nhéo dấu vết anh mới tạo ra hồi sáng.

Khương Ly uống một ngụm trà bưởi mật ong còn ấm, ngọt đến híp mắt, hai chân gác trên băng ghế, thuận thế cọ cọ vào tay anh, suy nghĩ rồi nói: “Ăn gì cũng được hả? Tôi muốn ăn móng heo hầm…”

Cô còn chưa nói hết đã có người lảo đảo chạy tới nhà bọn họ.

“Khương Tiểu Ly ——”

Tiếng kêu này thê thảm vô cùng, dọa Khương Ly xém chút nữa là mắc cổ hạt táo rồi. 

“Khụ khụ! Chị Lam?! Sao chị lại tới đây?”

Lam Lam vào trong sân liền ngồi trên ghế nhỏ Khương Ly lót chân, sắc mặt còn tệ hơn mấy ngày trước, giọng nói như vừa mới dùng hết sức lực, mở miệng ra đã không còn sức: “Có đồ ăn không? Đói chết chị rồi, à thôi, cho chị một căn phòng trống đi, để chị đánh ngay một giấc, chị thấy mình sắp toang rồi.”

“Tối hôm qua chị không ngủ à?” Khương Ly ngạc nhiên.

Lam Lam chua xót muốn giữ tay Khương Ly, nhưng dưới cái nhìn chăm chú lạnh lẽo của cậu nhỏ, chị ấy chỉ có thể thành thật cầm trái táo đỏ thẫm trong thau, gặm một phát, vị giòn ngọt khiến chị khóc ròng. 

“Không ngủ được, Ngô Tĩnh chết rồi, biến thành người giấy, tối hôm qua cứ khóc lóc gõ phá cửa sổ.”

Khương Ly sắp quên đây là game kinh dị:!!!

Qua hai đêm túc trực bên linh cữu đầy khủng bố, Lam Lam cho rằng hôm qua kết thúc lễ tang, ít nhất có thể ngủ ngon đến trước đêm hồi hồn rồi. Tối hôm qua chị ấy và Trịnh Liêm chơi kéo búa bao để quyết định ai ngủ giường hay sô pha, chị ấy ra búa bị thua nên phải nằm sô pha, ai ngờ lúc sắp ngủ thiếp đi thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

Lúc mới đầu tiếng khóc còn đứt quãng truyền tới từ phía xa, nó càng ngày càng đến gần, u oán khiến người ta sởn tóc gáy.

Mới đầu Lam Lam đã nghe ra đó là tiếng khóc của Ngô Tĩnh, có điều tiếng khóc đó rất lạ, ngay sau đó cửa phòng của bọn họ đã bị gõ mạnh, bóng ma tâm lý mở cửa là bị giết ở hai đêm trước vẫn còn, đương nhiên Lam Lam và Trịnh Liêm sẽ không mở cửa.

Quan trọng nhất là sau khi Ngô Tĩnh đưa tang xuống núi đã về nhà như thân phận rồi, sao bây giờ nửa đêm lại quay lại viện cũ?

Vốn tưởng cô ả gõ cửa một hồi sẽ đi ngay, ai ngờ cô ả còn quay sang gõ cửa sổ, vừa gõ vừa khóc lóc kêu tên Trịnh Liêm.

Trong viện cũ vốn có không ít người sống nhưng lại yên tĩnh như chết, chỉ còn lại tiếng khóc nỉ non không ngừng nghỉ của Ngô Tĩnh, Lam Lam cảm thấy có gì đó không đúng, sợ cô ả thật sự gặp chuyện gì, thấy Trịnh Liêm ổn bất động như núi Thái Sơn, chị ấy mới cẩn thận xốc màn nhìn ra bên ngoài.

Vừa nhìn thôi là giống như Khương Ly vào đêm đó, linh hồn nhỏ bé của chị bị doạ bay mất một nửa rồi.

Ngoài cửa sổ đúng là Ngô Tĩnh, nhưng lại không phải Ngô Tĩnh “sống”!

Gương mặt đầy vết bỏng của cô ả đã trắng như giấy, mặt mày mũi miệng nhăn dúm dó, rõ ràng đang khóc nhưng khoé miệng lại nhếch lên nụ cười vừa quỷ dị vừa khủng bố…

Suốt đêm đó Lam Lam ngủ không yên, lúc trời sắp sáng thì tiếng khóc kia mới dừng lại, cuối cùng bọn họ đẩy nửa cánh cửa ở chính đường ra, trông thấy Ngô Tĩnh đã hoàn toàn biến thành người giấy.

Khương Ly chỉ nghe kể thôi đã lạnh toát cả người, nghĩ đến Ngô Tĩnh giờ này hôm qua còn đang sống mà căng chiếu tre và Nguyễn Mộng Vân cố ý chọc bó nhang kia. 

“Hẳn là nhiệm vụ phụ bị thất bại, nên mới…”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.