Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 87: Nhìn bóng của họ




Lam Lam đi ngủ nhưng tới trưa đã tỉnh, bởi vì móng heo mà cậu nhỏ của chị hầm thật sự quá thơm! Khiến chị sục sôi tỉnh lại, cắm mặt gặm hết cái này đến cái khác, Khương Ly xót chị nên còn bới đầy một chén cơm lớn.

Buổi chiều có người trong viện cũ đến gọi Cảnh Diêm đi một chuyến, nói là phải đưa người giấy ở chính đường đi.

Thấy Cảnh Diêm dần đi xa, Lam Lam ôm bụng nói: “Đêm nay không đi nữa, chị muốn ở đây. Vào trò chơi mấy ngày rồi, chỉ có hôm nay là ăn uống no nê nhất, em không biết đâu, tối hôm qua đồ ăn toàn là con dòi, làm chị thấy tởm chết đi được.”  

Còn Trịnh Liêm, tên mặt lạnh lòng dạ hiểm độc kia hoàn toàn không thèm qua đây, Lam Lam tốt bụng để lại đồ ăn vặt cho anh ấy, xem như làm kỷ niệm thiết lập tình nghĩa giữa ba người bọn họ.

“Ok.”

Thấy bộ dạng vui sướng của Khương Ly, Lam Lam hâm mộ, nhân lúc cậu nhỏ không có ở đây mà bóp mặt cô: “Khương Khương ơi, trò chơi này cho em hiểu chỉ cần ôm chặt đùi vàng thì không kém phần hạnh phúc nhỉ.”

Khương Ly trốn vội, cô đâu chỉ hạnh phúc thôi đâu, còn không kém phần sung sướng nữa kìa…

Thấy còn lâu mới đến chiều, Cảnh Diêm vẫn chưa trở về, hai người quyết định đi “Thăm làng cương thi”, tìm hiểu địa hình và dân làng để chuẩn bị từ sớm. 

Tràn ngập không khí ngày xuân, khắp nơi toàn là hoa cải dầu vàng óng ánh, hương ngọt của nhụy hoa hấp dẫn vô vàn ong bướm, gió nhẹ thoang thoảng, Khương Ly nhìn ngôi làng yên tĩnh bị núi lớn vây quanh, dường như chỉ cần rời khỏi toà nhà cũ kia, dù là ban ngày hay ban đêm thì nơi này cũng đẹp động lòng người.

“Nơi càng đẹp thì càng tiềm ẩn nguy cơ.” Trong tay Lam Lam cầm một bó hoa dại đuổi theo ong mật, sau đó chỉ vào một ngôi nhà dân gần đó rồi nói: “Khương Khương em có phát hiện không, bố cục của mấy căn nhà này giống nhau như đúc.”

“Em thấy rồi.”

Cả đường đi, bên ngoài toà nhà cũ của Cảnh Diêm, nơi này là đường ruộng, xen kẽ vào đó là sân nhà của người dân, dường như tất cả đều có hình chữ “Lõm”, ở giữa đều có một căn phòng khách lớn hai cửa, hai bên là phòng người ở, nếu có người ở nhà thì sẽ mở cửa phòng này ra, chỉ có phòng khách lớn là khoá chặt.

“Lát nữa về xem thử phòng của nhà cậu nhỏ xem, chị thấy có gì đó hơi thần bí.”

Khương Ly gật đầu, cô biết chìa khóa ở nơi nào, cô không dám nhìn phòng của nhà người khác nhưng tỉ lệ nguy cơ ở nhà Cảnh Diêm lại không lớn lắm.

Lúc trở về hai người họ còn gặp Lâm Diệu, đi cùng anh ta là người chơi mới Tề Tinh Tinh, Tề Tinh Tinh hôm nay bình thường hơn nhiều so với tên bị doạ gào thét chói tai đêm hôm đó, đang xách mấy giỏ củ cải trắng với Lâm Diệu.

“Là hai người à, cũng ra ngoài tìm đồ ăn sao, không thì lấy bớt mấy củ nha?”

Lâm Diệu tràn ngập sắc xuân, thấy Khương Ly và Lam Lam thì lập tức chào hỏi, khóe miệng lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, nói xong thì nhiệt tình đưa củ cải đến, Lam Lam cười cười xua tay, kéo Khương Ly lui ra sau.

“Không cần không cần, bọn tôi chỉ ra ngoài quan sát thôi, sắp về rồi.”

“Ai cũng đều là người chơi mà, đừng khách sáo làm gì.”

Thấy Lam Lam thật sự không muốn, Lâm Diệu cũng chỉ có thể lấy xâu củ cải xanh biếc về, Tề Tinh Tinh bên cạnh cũng cười mỉm với hai người, Lâm Diệu tiện thể hỏi thăm chuyện về trò chơi và mấy ải hai bọn cô từng vượt qua, Lam Lam thuận miệng trả lời nhưng bàn tay nắm tay Khương Ly càng ngày càng chặt.

“Chị Lam, hức ~ em đau bụng, chúng ta về nhanh đi.” Khương Ly chỉ có thể bật mood diễn.

“Hả? Khương Khương em ráng nhịn chút, chúng tôi đi trước đây.”

Lâm Diệu nhìn Khương Ly đột nhiên giữ bụng khom lưng kêu đau, lại nhìn sang Lam Lam đang mang vẻ mặt lo lắng, ánh mắt mang theo ý cười u ám, chỉ có thể tránh đường, vừa hay lại ngược đường với bọn họ, Lam Lam đỡ Khương Ly đi được 10 mét mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. 

“Gương mặt của cậu Tề Tinh Tinh đó không bình thường chút nào.”

Trắng, vô cùng trắng, ngày đầu tiên khi họ gặp Tề Tinh Tinh, tuổi còn nhỏ lại còn nhát gan vội vàng giống như Ngô Tĩnh, khi đó làn da của cậu ta vẫn ngăm màu lúa mạch nhưng hôm nay lại trắng đến lạ. 

Nghe vậy, Khương Ly nhíu mày túm tay Lam Lam rồi nhỏ giọng nói: “Đâu chỉ là sắc mặt không bình thường, em còn mới… vô tình nhìn bóng của họ.”

Lam Lam nhanh chóng xoay người nhìn hai người vẫn còn ở trong tầm mắt kia, Tề Tinh Tinh một tay xách hai củ cải đi rất chậm, còn lẩm nhẩm “Nặng quá, nặng quá đi”, Lâm Diệu thì xách mấy củ cải trong tay mình rồi nói “Nặng chỗ nào?”

Bỗng dưng, Lam Lam hoảng sợ mở to hai mắt, mặt trời đã ngả về Tây, kéo theo bóng người thật dài, hai người bọn họ… lại có tận ba cái bóng!

Cảm giác sợ hãi lạnh căm đột nhiên chạy dọc sống lưng chị ấy.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.